Ái Hỉ

Chương 28: 28





Giai Dĩnh không muốn chậm trễ thời gian.

Cô muốn trở lại nhanh để tiếp tục sự nghiệp làm trò của mình.

Cô biết làm như vậy là rất không phải với sư phụ nhưng cô thực sự cần những kiến thức này nếu muốn hoàn thành việc của mình.

Sáng hôm sau cô dậy từ sớm, thực hiện những động tác cơ bản rồi sang kính trà Mộc tiên sinh.

Người này không tùy tiện như sư phụ của cô vả lại cô và sư phụ là đi du ngoạn nên cũng không có điều kiện để thỉnh trà mỗi sáng như vậy, nên lễ vẫn là không thể thiếu.

Ở thời đại này lễ nghĩa vô cùng quan trọng.

Khi cô bước vào sân, hương mai đã vương vấn trên đầu mũi.

Mộc y đang nhẹ nhàng thưởng trà.

Cũng biết là người này dậy sớm nhưng không ngờ sẽ sớm như vậy."Cánh hoa mai còn đọng sương sớm là tốt nhất"Như để giải thích cho nghi vấn của cô.

Giai Dĩnh không hiểu tại sao người này lại hiểu cô như vậy, chắc không phải là đọc được hết suy nghĩ của cô chứ."Ta đã biên soạn đầy đủ những kinh nghiệm cả đời của ta trong cuốn sách này.


Hi vọng cô nương sẽ thay ta khiến nó không bị thất truyền"Cô cùng Mộc y tiên sinh đi hái những loại thảo dược trên núi.

Vì trước đây cô mới chỉ tiếp xúc trên sách vở nên những kinh nghiệm này đối với cô mà nói vô cùng quan trọng, sẽ giúp ích vô cùng lớn cho việc nghiên cứu của cô.

Cử Hy vương gia vẫn luôn lặng lẽ đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng giúp cô những chuyện lặt vặt, còn thời gian bình thường sẽ theo cô như hình với bóng.

Cô vẫn luôn thắc mắc người này sao cứ luôn dính tới cô.

Chẳng lẽ làm vương gia thực sự nhàn hạ đến thế.

Ban đầu cô nghĩ hắn tới đây là muốn nhờ Mộc y tiên sinh chuyện gì đó nhưng hoàn toàn không thấy đề cập tới chỉ lặng lẽ bên cạnh cô.

Nếu không phải thân thể này mới mười ba, mười bốn tuổi cô còn đang nghi ngờ vị vương gia này thích cô.

Hay người ta có sở thích kì lạ.

Nhưng ngoại trừ lần tiếp xúc thân thể trong rừng lần đó, không thấy vị này có hành động gì quá phận, ngược lại cô lại cảm giác người này tôn trọng không gian của cô.Hai bữa trong ngày cô sẽ cùng Cử Hy vương gia dùng bữa, chỉ là những món đơn giản cô cùng không biết nấu nướng cầu kì, nhưng sao vị vương gia kia lại thưởng thức như mĩ vị nhân gian, lại còn ăn rất nhiều.

Cô tự biết khả năng nấu nướng của mình đến đâu, nên thầm nghĩ là do vị vương gia này thuộc dạng dễ ăn, ăn nhiều không mập (vương gia: Ta rất kén ăn).

Mộc y tiên sinh không ăn cùng hai người họ, nhưng cô vẫn sẽ mang một ít thức ăn tươi đến.

Tuy nhiên không lần nào gặp được.

Cô cũng chỉ cho rằng vị này chắc muốn gần gũi thiên nhiên nên tới một chỗ mát mẻ nào đó trên đồi để ăn.

Tối hôm ấy cô chính thức ngâm dược.

Trên người chỉ có một bộ đồ lót trắng, nhìn nước đen kịt hôi thối trong bồn cô có chút do dự.

Này không phải quá khủng khiếp.

Trước giờ cô chưa bao giờ tiếp xúc với cái loại nước đen ngòm này.

Nơi này lại là cổ đại, có khi nào độc chết cô không.


Nhưng Mộc y tiên sinh cũng vẫn tốt mà.

Dù sao đâm lao thì phải theo lao.

Cô đã đi qua quỷ môn quan một lần có gì mà đáng sợ.Sau đó, cô ngâm mình trong nước, không thể chịu đựng mùi thôi, cô phải lấy khăn tay bịt mũi lại.

Cứ nghĩ tới bốn chín ngày cô lại nhức đầu rồi.

Mới đầu không có cảm giác gì rõ rệt.

Sau một canh giờ nước tắm không có dấu hiệu nguội bớt, nước trong bồn cũng trong hơn.

Lúc đầu là màu đen ngòm không nhìn được đáy thùng giờ đã có thể nhìn thấy chân tay cô.

Nước càng trong cũng đồng nghĩ với việc cơ thể cô ngày càng khó chịu.

Cơ thể lúc nóng lúc lạnh, da thịt như có hàng vạn con kiến cắn, xương cốt như tan ra, nỗi đau so với lần cô bị xe đâm tuyệt đối là kinh khủng hơn.

Không nghĩ tới lại đau khổ như vậy.

Da thịt đỏ hồng nhưng gương mặt lại trắng bệch cắt không còn giọt máu.

Cô thực sự mệt chết rồi.


Cắn răng ngồi thêm một canh giờ, nước tắm cũng hoàn toàn thành nước trong, cô vịn chặt thành bốn bước ra nhưng ngay khi chạm chân xuống nền, có một bàn tay kéo cô, bế cô lên.

Cô chỉ nhìn thấy gương mặt nhăn lại của người vốn không bao giờ có biểu cảm gì, chỉ luôn lạnh nhạt của Cử Hy vương gia, trước mắt mờ mịt, cô chỉ thốt lên"Nếu ta chết, hãy đưa ta tới chỗ ông ngoại hoàng đế"Rồi âm thanh trầm ấm vang lên như rót một dòng nước ấm vào tim cô"Ta sẽ không để ngươi chết"Sau đó trước mắt cô tối sầm, triệt để lâm vào hôn mê.

Trong mơ, ý thức cô bay bồng giữa một khoảng không đen kịt.

Một đoạn phim tua chậm về khoảng thời gian nguyên chủ còn nhỏ.

Thực ra lúc bảy tuổi nguyên chủ đã sốt cao một trận không giảm dẫn đến mất đi đoạn kí ức trước đó, chỉ nhớ có mẫu thân.

Thời gian đó, có một vị ca ca luôn tới thăm nguyên chủ và mẫu thân.

Mẫu thân đối với người này rất tốt, khiến cô ghen tị.

Tuy nhiên người này lại rất dung túng nguyên chủ, cưng chiều nguyên chủ, không bao giờ trách móc sự giận hờn của nguyên chủ.

Chỉ là sau khi nguyên chủ khỏi bệnh quên đi cũng không thấy người ấy xuất hiện.

Dù có cố gắng thật lâu, cũng không nhìn được ngũ quan ấy, lại càng không nhớ rõ chi tiết về mảnh kí ức đó.