An Thần Lộ

Chương 77: Thực Lực Của Trần Lâm





Nhìn Vân Thiên kiếm lơ lững trên không thì chỉ có Tẩy Trần mới làm được, quả thực là không ngờ tới nhưng dù có là chủ tu hồn đạo cũng không thể khiến bọn hắn kiêng kỵ được.
Cả đám sau khi chấn kinh liền lập tức không chậm trễ nữa, tin rằng không lâu nữa sẽ có thêm người kéo tới, khi đó linh quả chỉ có một không thể chia hết ra được.
“Tiểu tử mau giao ra thứ kia ra đây, người như ngươi không thể giữ nó được đâu.” Một tên hùng hổ uy hiếp.
“Ít nói nhiều, có bản lĩnh thì tới đây mà lấy.” Trần Lâm quát lớn.
“Muốn chết, các huynh đệ làm thịt hắn.” Nói rồi hắn bổ tới một đao: “Dù có là Tẩy Trần đi chăng nữa cũng đừng hòng mang thứ đó rời khỏi đây.”
Một kiếm đi ra làm hắn thoát lực nhưng ánh mắt không hề có chút sợ hãi nào, Trần Lâm không chậm trễ dùng linh lực điều khiển Vân Thiên kiếm chém về phía trước.
Hắn không nhắm về tên có tu vi Khai Khiếu sơ kỳ mà một người có cảnh giới bì đồng bát trọng.
Đám người này vốn đã đề phòng hắn nếu tấn công kẻ có tu vi cao nhất thì chưa chắc đã thành công, lựa chọn an toàn vẫn là chọn tên vừa tầm nhất.
Tên kia không ngờ Trần Lâm ra tay với hắn đầu tiên, kinh hoảng hắn vội vàng đưa thanh mã tấu ra chống đỡ.

Chỉ là vũ khó bình thường sao có thể đỡ được một thanh hạ phẩm linh khí.
Một chiêu đi qua thanh mã tấu bị gãy làm đôi, cả chủ nhân của nó cũng bị chém thành hai nữa ngay tại chỗ.
Suýtttt.

.


.
Đám người hít một hơi lãnh khí, tên thiếu niên này đã biến thái rồi không ngờ vũ khí kia cũng biến thái không kém.
Vũ khó bình thường ai cũng rõ nếu bàn về độ cứng mã tấu hơn hẳn bất kỳ thanh kiếm nào, trừ khi.

.

.
Kinh sợ qua đi ai nấy đều hiện lên vẻ tham lam, chỉ cần giết được Trần Lâm thì linh quả cùng thanh linh khí liền tới tay.
Trần Lâm biết một khi Vân Thiên kiếm đi ra đám người này có ai không muốn giành lấy nó, nhưng hắn không quan tâm.
— QUẢNG CÁO —
Hắn vốn đã không phải là đối thủ của đám người này, sử dụng vũ khí bình thường thì có thể chống đỡ lại được sao, thêm nữa là muốn trong một chiêu chấn nhiếp đám người, mặc dù biết không có nhiều tác dụng nhưng chỉ cần vài hơi thở với hắn đã là đủ.
Thành công chém giết một người Trần Lâm cũng không hề rảnh tay, lập tức Vân Thiên kiếm đối hướng đâm tới một người ở bên cạnh.
Sửng sờ kế tiếp chấn kinh, chờ người kia phản ứng lại thì đã chậm, lại một chiêu đã bị Vân Thiên kiếm giết chết.
Việc liên tiếp vận dụng Vân Thiên kiếm khiến cho khuôn mặt Trần Lâm có phần tái nhợt, dùng đã đạt tới luyện khí trung kỳ nhưng linh khí của hắn cũng không dồi dào đến vậy.
Chỉ trong nháy mắt nó đã rút đi của hắn hai, ba thành linh khí trong cơ thể.
Trong khí Vân Thiên kiếm vẫn đang điên cuồng càn quét, Trần Lâm liền động thân.
Trong nháy mắt hắn đã tiếp cận một người khác nện tới một quyền, vẫn là một người có cảnh giới Bì Đồng.

Quyền phong vừa tới kẻ kia mới bất ngờ giật mình, hắn không kịp lấy ra vũ khí chỉ đành lấy một quyền tiếp lấy một quyền.

Chênh lệch về cảnh giới cũng như bị động chống đỡ làm sao có thể chặn đứng một quyền của này Trần Lâm, chỉ trong nháy mắt hắn liền bị đánh bật ra xa, mặc dù không chết nhưng cánh tay kia của hắn triệt để bị phế bỏ.
Cổ quái, không ngờ Tẩy Trần lại có khí lực lớn đến thế.” Một trung niên có tu vi Khai Khiếu sơ kỳ khiếp sợ nói.

“Ngươi là ai, làm thế nào ngươi làm được như thế.”
Trong giây lát liền xử lý được ba người, dù chỉ là tu luyện giả cấp một.

Mặc dù hắn cũng có thể làm được nhưng không thể nhẹ nhàng được như Trần Lâm.

Nhất là vừa có thể khống chế linh khí vừa lại có một thân lớn khí lực không kém hắn chút nào, hắn tự nhận ở khoản này hoàn toàn thua xa Trần Lâm.
Phải biết mỗi người chỉ có thể chu tu một loại tu luyện mà thôi, loại còn lại có chăng chỉ là rèn luyện sơ qua để phục vụ bản thân mà thôi.
Việc này hầu như toàn bộ tu luyện giả đều hiểu rõ, nhưng ở Trần Lâm lại không thấy điều đó, tuổi của hắn có bao nhiêu cơ chứ, dù co tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể nào một lúc khiêm hai loại tu luyện như vậy được.
Không chỉ riêng hắn, toàn bộ đám người này đều giật mình, Trần Lâm đưa bọn chúng từ bất ngờ này qua đến bất ngờ khác.


Đó là bọn chúng không biết Trần Lâm chỉ mới tu luyện có hơn một tháng, nếu biết được việc này chắc toàn bộ bọn chúng trực tiếp bất tỉnh tại chỗ mất.
Trần Lâm không tính trả lời lại hắn, thu lại Vân Thiên kiếm ngay lập tức chém về phía người trung niên này.
“Dù ngươi là ai cũng không thể nào trốn thoát được đâu, các huynh đệ cùng nhau làm thịt hắn, để xem hắn còn có thể nhảy múa được bao lâu nữa.” Trung niên cố cười gằn một tiếng.

— QUẢNG CÁO —
Nói rồi hắn cũng vác ra thanh đao đỡ lấy Vân Thiên kiếm, những người còn lại cũng không chậm trễ công kích về phía Trần Lâm.
Trần Lâm cả kinh, hắn muốn ra tay nhanh muốn khoảng thời gian này xử lý được ai thì xử, bớt đi một người hắn lại càng nhẹ nhàng hơn, nhưng có lẽ thời gian vẫn không đủ.
Chiêu thức ra rồi cũng không thể nào thu tay lại, đành phải cắn răng đánh ra hết chiêu mới tránh đi những đòn công kích sắp tới.
Linh khí không còn nhiều nhưng Trần Lâm không còn cách nào khác, hắn đành phải dùng thêm linh khí cho chiêu này.
Lục Liên Trường Thiên.
Lục Liên Trường Thiên vừa ra liền là ba thức liên tiếp, Vân Thiên kiếm liền hiển hoá ra vô số đạo kiếm ảnh, nhất thời không thể phân biệt được trong số đạo kiếm ảnh, đạo nào là thật.

Dù chỉ là nhất thời nhưng đã đủ.
Trung niên kia muốn lấy thanh đao chống đỡ Vân Thiên kiếm liền giật mình hoảng sợ, hắn vội vàng rút ra một là bùa dán lên thanh đao rồi hét lớn.
“Ngự.”
Thanh đao như ẩn như hiện xuất hiện một tầng linh khí bảo hộ.

Trần Lâm không ngờ đến còn có cách phòng ngự này, hắn thậm chí còn không biết đến lá bùa kia là gì nữa, rõ ràng thanh đao lập tức có mọt vòng linh khí bao quanh, mặc dù không rõ nhưng trông không tầm thường chút nào.
Ca.

.

.

Ca.
Vân Thiên kiếm liền đụng vào tầng linh khí bảo hộ thanh đao vang lên tiếng va chạm lớn, chỉ là trong nháy mắt nó liền sụp đổ va chạm tới thanh đao.
Thanh đao không có tầng linh khí bảo hộ sao có thể chống lại một thanh linh khí hạ phẩm, không tới một hơi thở thanh đao liền xuất hiện vết nứt rồi vỡ tan.
Trung niên không ngờ thanh kiếm lợi hại đến như thế vội vàng buông bỏ thanh đao lùi lại, hắn vô cùng quyết đoán nhưng Vân Thiên kiếm còn nhanh hơn, cả thảy chỉ tốn có hơn một hơi thở.

Trung niên thành công thoát qua một kiếp nhưng để lại với thanh đao là một cánh tay của hắn.
— QUẢNG CÁO —

Trần Lâm hiện lên vẻ tiếc nuối, khuôn mặt càng thêm tái nhợt, cũng không kịp suy nghĩ nhiều liền phi thân tránh đi, vô số luồng công kích phía sau đã vừa vặn tới.
Vốn một kiếm kia hắn định dùng hai thành linh lực trong cơ thể nhưng không ngờ phải đẩy lên đến ba thành mới thu được kết quả như vậy, nếu không có lá bùa kia e rằng trung niên không chỉ là để lại một cánh tay thôi đâu.
Cũng bởi vì lá bùa này làm hắn chậm trễ nữa nhịp, nữa nhịp này với Trần Lâm như bằng cả cả giờ, hắn cả người dính đầy huyết nhục.

Cảm thấy ngọt ngọt ở cổ hắn liền phun ra một ngụm máu, một bên ngực bị một kiếm đâm xuyên qua.
Nhịn đau Trần Lâm vỗ ngực đánh bay thanh kiếm đang giắt trên người ra phía sau, trước ngực lúc này loang lỗ vết máu.
Tiêu hao hơn nữa số linh lực trong người nhưng chỉ giết được ba người làm bị thương một người, nếu đánh tiếp ai thắng ai thua đã hoàn toàn rõ ràng, hơn hết phía sau e rằng không lâu nữa sẽ có thêm người kéo tới gia nhập.
Trần Lâm bất lực, không phải hắn tính toán sai lầm mà là đánh giá cao khả năng của bản thân mình, đơn giản độc chiến thì được nhưng quần công thì hắn không thể nào là đối thủ của đám người này, chưa kể là kinh nghiệm chiến đấu của hắn hầu như bằng không.
Cái Trần Lâm muốn làm là ra tay chớp nhoáng, vừa đánh vừa tôi luyện bản thân, Tiểu Bạch nói không có cách tu luyện nào nhanh bằng thường xuyên chiến đấu cả.
“Mau để lại linh quả cùng thanh kiếm kia, chúng ta liền tha cho ngươi một mạng.

Tình trạng của ngươi như vậy nghĩ rằng có thể chống lại từng này người được sao.” Thấy Trần Lâm bị thương một người liền đứng ra nói.
Hiện giờ dù bị thương, linh khí hao gần hết nhưng Trần Lâm vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.

Một miệng đầy máu tươi, hắn điên cường nở nụ cười khiến người ngoài vào nhìn vào ai cũng khiếp sợ.

“Ngươi bị dốt hay bị thiểu năng vậy.

Ta sẽ không nói lại lần ba đâu, có bản lĩnh thì tới đây mà lấy.”
Người nọ thấy Trần Lâm không coi lời nói của hắn ra gì thậm chí còn mắng ngược lại hắn thì vô cùng tức giận, nhưng tức giận thì tức giận hắn cũng không dám làm ra hành động gì.

Trần Lâm dù trẻ tuổi nhưng không khác gì sát thần cả, động cái liền giết đến ba người làm bị thương một người, hắn không dám tự nhận bản thân hơn được một trong bốn người kia.
Để hắn xông lên ư, nói đùa, hắn còn quý trọng mạng mình lắm, tài nguyên tuy quan trọng nhưng cần có mạng để giữ cái đã.
Nhất thời cả đám người không ai dám có hành động gì, tuy Trần Lâm vừa rồi bị thương không nhẹ nhưng thực lực của Trần Lâm bọn hắn vẫn thấy rõ ràng trước mắt, không ai tình nguyện đi lên trước cả.
“Không tới sao, vậy thì ta đi đây.” Nhìn thấy không ai dám đi lên Trần Lâm để lại một ánh mắt khinh bỉ liền quay người muốn rời đi..