Anh Thắng Thế Giới

Chương 49: Hôn



Một giây sau sự yên tĩnh bao trùm kênh livestream, làn đạn hoàn toàn oanh tạc.

【A a a a là thật kìa! Tui vừa mới nghe được giọng nói của một thằng ất ơ nào đó!】

【Đừng nhắc đến chứ, giọng nói dễ nghe lắm】

【Chẳng lẽ cũng là streamer?】

【Đừng chứ, Lê của tui độc thân xinh đẹp không tốt sao】

【Kẻ thức thời nên hết FA, huhuhu Lê Tử vợ ơi, sao em có thể đối xử tàn nhẫn với bọn này như vậy được!】

【Ui chao, Liar giải nghệ bốn tháng, fan nữ số một của anh ấy cuối cùng cũng chạy theo thằng ất ơ nào rồi】

【Xứng đáng, tên khốn Esport không xứng】

【Ui chao, không lẽ có mỗi mình tôi nghe thấy giọng nói này khá quen thuộc à?】

【Phải là hàng triệu dấm chấm】

【Ôi, lại nói….Mấy tháng trước cũng có một anh trai nhỏ xuất hiện trong livestream của Lê Tử!】

【…..】

Đàm Lê rốt cuộc cũng từ cơn khiếp sợ mà tỉnh lại.

Bàn tay cô với lấy micro bịt kít lại trong lòng bàn tay, cười: “Muốn quyết đánh đến cùng à bạn trai?”

“Là em bảo tôi lựa chọn,” Tần Ẩn ngồi thẳng dậy tựa lưng lên ghế gaming, đôi môi mỏng hiện lên ý cười thản nhiên, “Bây giờ tôi chọn xong rồi.”

Đàm Lê thở dài.

Đây là tự làm bậy mà.

Hạ hỏa ba giây, Đàm Lê mang tai nghe lên, quay lại trước màn hình livestream: “Ừm, các bạn nghe không sai đâu, tên ất ơ vừa nãy chính là anh trai nhỏ qua đường ở mấy tháng trước, cũng chính là bạn trai hiện tại của tôi đó.”

Làn đạn kinh hoàng.

【A a a a a quả nhiên! Lần đó tui đã biết rồi! Giữa hai người bọn họ tuyệt đối có gian tình!!】

“Hử?” Đàm Lê yên lặng hai giây, lười biếng cười rộ lên, “Đừng hiểu lầm, mình không lừa các bạn, lúc đó thật sự chỉ là anh trai nhỏ qua đường mà thôi, có điều…..”

Đàm Lê nghiêng đầu…., nhìn thoáng qua người bên cạnh, người lãnh cảm tựa như hoàn toàn không thèm để ý vừa nãy anh đã công bố cái gì, vẫn bình tĩnh gõ bàn phím.

Đàm Lê khẽ cắn môi dưới, trong mắt mang theo ý cười quay đầu lại, ngữ điệu vô tâm: “Ừm….có điều ba đây xinh đẹp tốt tính, vậy nên không bao lâu đã bắt được anh ấy.”

【Tui chua quá】

【Hóa ra chơi game cũng có thể kiếm anh trai nhỏ được sao? Tui cũng muốn】

【Nữ streamer tuyên bố hết FA, đúng là không có chức trách nghề nghiệp gì hết, đi thôi đi thôi】

【Không phải là streamer độc thân nữa thì ai thèm vào xem cô hả】

【?? Tôi đó giờ vẫn nghĩ anh Lê dựa vào thực lực, hóa ra vẫn còn có nhiều con chó thích mặt đẹp trà trộn trong này à?】

【…………….】

Làn đạn dần ầm ĩ lên, Đàm Lê không để ý, cũng không đáp lại. Rất bình tĩnh đánh hai trận xong, rồi rất bình tĩnh tắt livestream đi.

“Bạn trai này, anh gặp rắc rối rồi.” Đàm Lê vừa tháo tai nghe xuống, vừa cười nhạt thông báo.

Tần Ẩn đóng màn hình trò chuyện lại: “Không sao, tôi chịu.”

Đàm Lê nghe vậy thì quay đầu lại, lộ ra một nụ cười rộ: “Anh chịu phối hợp là tốt quá rồi.”

“?”

Tần Ẩn giương mắt, anh chỉ kịp nhìn thấy cô cõng ánh sáng như bị vướng phải gì đấy vấp nhào về trước.

Tần Ẩn không kịp suy tư, theo bản năng vươn tay giữ lại.

“Chúng ta cùng nhau chụp một tấm—–”

Lời nói vui vẻ theo trọng tâm cũng lảo đảo.

Chừng vài giây loạn xà ngầu, rốt cuộc Đàm Lê cũng ngồi ổn trên….đùi Tần Ẩn.

Trong cảnh bối rối, cánh tay cô lại nỗ lực vòng ra sau cổ người nọ, thân mật bám lên trên sườn vai anh.

Hô hấp của người lãnh cảm và cô quấn quýt lấy nhau.

Đàm Lê: “.”

Thì, sao bất chợt quá.

Trước kia chưa từng gần gũi thế này, Đàm Lê đối mắt với Tần Ẩn vài giây, cô chầm chậm rũ mắt xuống: “Người lãnh cảm các anh đều chủ động như vậy sao?”

“…….”

Tần Ẩn hiếm khi không cợt nhả lại.

Tình cảm phập phồng nơi đáy mắt bị ép vào trong, anh rũ mi mắt, giọng nói tựa khàn khàn lại tựa như bất đắc dĩ: “Tôi tưởng rằng em sẽ bị ngã té sấp xuống.”

Đàm Lê đang chuẩn bị đứng dậy, nhưng nhìn thái độ và nghe thấy Tần Ẩn nói thế, cô nhạy bén cảm nhận ra được tất cả cảm xúc trong cô như đang hòa thành một hy vọng.

Tàm mắt Đàm Lê lướt mãi ở khoảng cách cực gần của hai người, gương mặt của người lãnh cảm đẹp như điêu khắc. Một giây sau cô đột nhiên híp mắt lại, cười tươi rói.

Sau đó, chẳng những cô không đứng dậy, mà còn ôm lấy người nọ, mắt đối mắt gần đến nỗi thậm chí còn có thể nhìn rõ được những sợi lông mi tinh mịn, mắt cô càng dán sát vào—–

“Vù.”

“!”

Lông mi dài và mỏng của người lãnh cảm bị thổi rung rung, anh nhấc mắt lên, đôi con ngươi bên trong đen nhánh lộ ra sao biển vụn vặt.

Còn cô gái thì bày ra vẻ mặt vô tội.

“Ôi, không phải tôi cố ý đâu.”

“………”

“Có thể là vì mắt anh đẹp quá, lông mi cũng xinh đẹp nữa, nhìn như giả vậy nên tôi mới không nhịn nổi.”

“……..”

Đối diện với đôi mắt kia, lần đầu tiên Đàm Lê nhận ra màu đen cũng có thể phân thành nhiều chiều sâu đến thế. Ví như loại lãnh cảm trong mắt này, cũng đủ để thu hút lòng người.

Đàm Lê thu lại ý cười xán lạn trên gương mặt mình đi chút ít, “Anh không thể tức giận được, bởi vì vừa nãy chính anh là người ôm tôi ngồi xuống trước mà.”

Trong giọng nói của cô nhóc xấu xa này hiếm khi mang sự cẩn thận dè chừng như vậy.

Có lẽ chính điều này đã chạm đến Tần Ẩn. Ánh mắt anh vừa nhấc, đỡ cô gái đang ngồi trong lồng ngực mình đứng dậy: “Tôi không tức giận.”

“!” Đôi mắt hạnh còn không rời anh.

Tần Ẩn như đoán trước được, qua nhiên giây tiếp theo con nhóc thối này đã quay trở lại với gương mặt có nụ cười xán lạn phóng khoáng: “Không tức giận vậy tại sao anh lại không nói lời nào, là thẹn thùng ư?”

“…..”

Tần Ẩn bất đắc dĩ nhìn cô.

Đoán được chắc hẳn Đàm Lê nghẹn đến bực rồi mới tìm cách bật lại anh, Tần Ẩn đành phải nuốt hết những lời định nói lại, để mặc cô đùa giỡn.

Đàm Lê không buông tha cho cơ hội được thấy người lãnh cảm ‘ăn mệt’, quấn lấy người nọ náo một hồi lâu, rồi mới nhớ đến chính sự: “À, mém chút nữa thì quên chụp ảnh chung.”

“Chụp ảnh chung?”

“Ừm.”

“Để làm gì?”

“Đăng lên trên trang cá nhân streamer của tôi, để cho mấy kẻ chỉ muốn ngắm streamer nữ độc thân cút đi xa xa tí.”

Noi xong Đàm Lê lại liếc mắt, ý cười ấm áp đã hiển hiện trong ánh mắt cô: “Tiếc thật đó, vừa nãy mà có người nào đó chụp hộ là đẹp rồi.”

Đùa giỡn thì đùa giỡn, Đàm Lê vẫn kéo Tần Ẩn vào ống kính rồi tùy tiện chụp một tấm ảnh chung, ngoại trừ bao cổ tay màu hồng nhạt bắt mắt kia ra, thì giữa hai người cũng không kéo gần khoảng cách lại, càng làm cho họ giống như hai đồng đội đang chơi game rất vui vẻ hơn.

Chụp xong, Đàm Lê vừa lòng cầm điện thoại đứng lên, thuận miệng hỏi: “Có cần che mặt anh lại không?”

Mắt Tần Ẩn còn không nâng lên.

Đàm Lê chờ vài giây không thấy đáp lại, tò mò nghiêng đầu qua…., sau đó cô nở nụ cười nhẹ: “Bỏ đi, không cần khó xử đâu, tôi hiểu mà. Người lãnh cảm các anh không phải không thích lộ mặt sao.”

Tần Ẩn biết Đàm Lê đã hiểu lầm lys do anh trầm mặc: “Không cần che. Tôi chỉ lo lắng….sau này, có thể sẽ xuất hiện hậu quả.”

“Hậu quả?” Đàm Lê mờ mịt, “Anh đang lo sau này mà có bạn gái thì cô ấy sẽ ghen à?

Tần Ẩn nhíu mày.

Đàm Lê đã nở nụ cười, cô phất tay: “Vậy thì không cần lo, qua một khoảng thời gian nữa tôi sẽ xóa đi.”

Hai phút sau,

Nền tảng XT, trên trang chủ của streamer Đàm Lê có một động thái mới nhất.

【Lê Tử Lizi】: [Ảnh chụp.jpg]

Đăng bài tạo danh phận cho bạn trai, trước khi chia tay các bạn không được gọi mình là vợ chồng nữa.

Bổ sung thêm: mắng tôi có thể, mắng anh ấy không được, unfollow tùy ý, đi hay ở tùy tiện.

*

Thứ ba.

Sáng sớm Tần Ẩn đã dậy, sau khi rửa mặt xong đi đến cạnh bàn, thì phát hiện trên màn hình điện thoại đầy cuộc gọi nhỡ.

Huấn luyện viên của chiến đội ZXN đến giám đốc và cả thành viên nhóm Địch Đạt, thay phiên ra trận, chiến đội ngoài thì có Tiêu Nhất Dương, 12 cuộc gọi nhỡ, một mình ôm nửa bầu trời.

Tin nhắn trong nhóm cũng rất hỗn loạn.

Tần Ẩn mang vẻ mặt ngái ngủ uể oải và lười nhác dựa vào tường, bàn tay vừa động, trước mắt xẹt qua rất nhiều đoạn văn cùng hình ảnh mà Tiêu Nhất Dương  gửi qua cho.

Anh lười xem hết, chỉ gõ ba chữ trả lời::”Là thật đó.”

Sau khi trả lời rồi mới vào trong nhóm chat của chiến đội ZXN.

Chỉ riêng việc @ anh cũng chừng mười tin, Tần Ẩn chỉ đảo mắt nhìn lướt qua, sau đó mới trả lời lại một câu vắn tắt: “Không bị bắt cóc. Là tôi.”

Tần Ẩn đáp xong, đang muốn đặt điện thoại lên trên bàn lại.

Mà lúc này, màn hình sáng lên.

Cuộc gọi đến, Địch Đạt.

Tần Ẩn bất ngờ nhìn đồng hồ, năm giờ ba mươi bảy.

Anh nhận điện thoại: “Cậu…..”

“Lần trước cậu đã nói như thế nào? Bảo chỉ là chơi một ván game thôi mà, rồi thì phúc lợi của fan? Phúc lợi fan nhà nào mà idol tự dâng bản thân lên luôn thế? Bây giờ chỉ mới bao lâu không liên lạc lại, cậu liền quăng tặng bọn này một cái tin tức lớn ăn mừng thế!”

“…….”

Địch Đạt cáu kỉnh xong, mới thay đổi sắc điệu: “Vừa nãy cậu muốn nói gì?”

Tần Ẩn nhàn nhạt: “Tôi không vội, chờ cậu mắng xong.”

Cơn tức của Địch Đạt cũng vơi đi một nửa.

Tỉnh táo lại rồi mới thấy sắc điệu vừa nãy của mình có hơi quá trớn, giọng Địch Đạt cũng yếu thế đi: “À, cái đó, không phải là vì tôi sốt ruột quá nên thế sao? Nửa đêm hôm qua đột nhiên nghe thấy chuyện này, tôi kinh hãi đến mức mất ngủ cả một đêm đấy.”

Tần Ẩn: “Chuyện tôi yêu đương khiến người ta kinh ngạc vậy à?”

Địch Đạt trả lời theo bản năng: “Đâu chỉ là kinh ngạc, rõ ràng là kinh sợ!”

Tần Ẩn: “Ồ?”

Âm cuối lạnh băng như cười như không của Tần Ẩn bỗng dưng làm cho hai trăm cân đàn ông trong người Địch Đạt thức thời run rẩy.

Quả nhiên là uy phong của đội trưởng vẫn còn nặng quá.

Cũng may là tâm tình Tần Ẩn không tệ nên không miệt mài theo đuổi đề tài này, còn giải thích với Địch Đạt một câu: “Chuyện chơi một ván game và phúc lợi của fan không phải là giả.”

Địch Đạt nôn nóng không nhịn được: “Vậy hai người——-”

Tần Ẩn bình tĩnh tiếp câu: “Chuyện yêu đương cũng là thật.”

Địch Đạt: “Ha??”

Tần Ẩn: “Mới hẹn hò đầu tháng này.”

Địch Đạt: “………”

Địch Đạt thở dài sâu kín nói: “Trận đấu vòng loại sắp bắt đầu, bọn tôi không có thời gian quan tâm cậu. Quản lý nói giữa trưa hôm nay có thể sẽ đến thăm cậu, cậu có muốn tâm sự gì với anh ấy không?”

“Tâm sự cái gì?”

“Còn có thể là gì,” Địch Đạt lại nhịn không nổi, lạnh lùng hừ một tiếng, “Tâm sự chuyện thần Lai chúng ta ba năm liền canh phòng nghiêm ngặt trước các fan sao lại bị người ta hớt tay trên, sau này nhỡ đâu công bố thân phận ra ngoài ánh sáng thì làm công tác marketing như thế nào đây?”

Khóe môi Tần Ẩn khẽ cong lên: “Việc này không có liên quan gì đến mọi người cả, đừng nhọc lòng. Lại nói, các cậu còn ngại thiếu chửi?”

“Tôi đâu phải có chứng tự ngược đãi—cậu nhập đội một năm, số lần đội chúng ta được leo thẳng lên trên như tên lửa, có ai điên mà chê ít đâu.”

“Vậy thì đừng nhắc nữa, đến lúc đó tự tôi sẽ xử lý.”

“Chỉ là———”

“Đừng chỉ là. Vứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm thi đấu.”

“………..”

Khi sắp cúp điện thoại rồi, Địch Đạt vẫn không an tâm: “Bên phía giám đốc hiện tại cũng đang rảnh rỗi, hay là để anh ấy qua chỗ cậu thương lượng bàn bạc chút đi.”

“Không cần,” Tần Ẩn vứt đòn sát thủ, “Hơn nữa hôm nay tôi có hẹn, không có thời gian rảnh.”

“Quan trọng lắm à?”

“Gặp phụ huynh bạn gái, cậu nào xem có quan trọng không.”

“??”

Yên lặng vài giây, Địch Đạt mới sửa lại phần lo lắng: “Đầu tháng xác định quan hệ, tuần này đã gặp phụ huynh, vậy qua hai tháng nữa, có phải tôi sẽ được ăn kẹo mừng của hai bọn cậu không?”

Tần Ẩn cười nhạt: “Tôi tranh thủ.”

Địch Đạt: “……..”

Anh giai tức giận cắt phăng điện thoại.

*

Đàm Lê hẹn gặp cậu mình là Kiều Ý Quân ở một tiệm cà phê gần trường, thời gian hẹn gặp là hai giờ rưỡi chiều.

Ông ngoại đã mất của Đàm Lê xuất thân là dòng dõi thư hương đoan chính, mặc dù từng dấn thân vào kinh doanh, nhưng mùi học thuật đã khắc vào trong xương cốt không bị mai một, còn di truyền cho người con trai duy nhất của ông kế thừa và thể hiện ra cực hoàn hảo—–

Vì lẽ đó nên trong một cái bàn, một bên là mắt kính tây trang nho nhã, một bên là mái đầu nhuộm trắng ngà lém lỉnh, ai nhìn vào cũng không thể đoán được đây là hai cậu cháu.

Huống hồ chi bên cạnh cô gái còn có một nam thanh niên thanh tú lãnh cảm.

Phục vụ đi qua đi lại, vẫn nhịn không được dời mắt nhìn về cái bàn kia—–

Tổ hợp ba người kỳ quái là thế, nhưng dưới bầu không khí vô cùng hài hòa đến bất thường cũng qua chừng nửa canh giờ rồi. Nhìn tình huống, đại đa số thời gian đều là người đàn ông nho nhã hỏi, hai thanh niên đối diện trả lời.

Chẳng lẽ là phỏng vấn công việc?

Vậy chắc chắn là văn hóa công ty này có bề dày rất lâu, tính bao dung rất lớn.

Phục vụ oán thầm, lại lướt qua bàn ba người nọ một lần nữa.

Bên cạnh bàn.

Đàm Lê lười nhác đặt tay lên tay vịn, đột nhiên phát hiện ra bèn nhấc mí mắt lên liếc qua cái bóng dáng của nhân viên phục vụ nọ.

Đến khi cô rũ mắt xuống thì Kiều Ý Quân ngồi đối diện đã đặt ly cà phê xuống bàn: “Tạm nghỉ học ba năm vì bệnh? Khoảng thời gian đó quả thật không ngắn, có điều thân thể không sao là tốt rồi, mọi thứ đều là chuyện nhỏ.”

Lần này không để Tần Ẩn tiếp lời, Đàm Lê đã ngã người ra trước nháy mắt với Kiều Ý Quân: “Cậu, buổi chiều cậu còn có việc đúng không?”

Kiều Ý Quân yên không hỏi nữa, cười ôn hòa: “Con đang chê cậu làm phiền hai đứa đấy à?”

“Con nào dám,” Đàm Lê cười rạng rỡ, “Con đang sợ làm chậm trễ công việc của cậu thôi.”

“Được lắm, lần này cậu ở trong nước cũng khá lâu, không phải chỉ mỗi hôm nay.” Kiều Ý Quân đứng dậy. “Quán này âm nhạc không tệ, các con ở lại thêm một lát đi, không cần tiễn cậu.”

“Sao thế được ạ.”

Đàm Lê không hề do dự đứng dậy đẩy ghế ra:”Nếu con mà không tiễn cậu thì đúng là không hiểu chuyện rồi.”

Cô cũng không quên quay đầu lại, dùng lời nói đè Tần Ẩn ở lại: “Anh chờ tôi quay lại.”

Đàm Lê tiễn Kiều Ý Quân ra ngoài cửa, tài xế đã chạy xe đến đậu trước mặt. Ý cười trên mặt Đàm Lê cũng nhạt đi, trong mắt như có chút chần chờ.

Kiều Ý Quân đột nhiên mở miệng: “Có chuyện gì muốn thì con cứ hỏi đi, hay vì lâu quá không gặp, nên xem cậu như người ngoài rồi à?”

Đàm Lê bất ngờ: “Cậu nhận ra ạ”

Kiều Ý Quân cười: “Con giống mẹ con như đúc vậy, bình thường thì thông minh, nhưng yêu rồi là toàn để tâm những chuyện vụn vặt, lúc này toàn bộ cảm xúc đều viết hết lên mặt kìa—-cảm xúc của cậu bạn trai con thì có thể cậu không nhận ra, chứ nào có chuyện cảm xúc của con mà cậu còn không nhìn thấu à?” 

“……….”

Đàm Lê bị vạch trần rồi nên không do dự nữa: “Thật ra con muốn hỏi cậu chút chuyện, cậu có quen người phụ nữ nào tên Ứng Tuyết Dung không?”

“Ứng Tuyết Dung?” Ý cười trên mặt Kiều Ý Quân đột nhiên cứng đờ, giọng nói của ông cũng không tự giác mà lạnh xuống, “Sao con lại biết được bà ta?”

Đàm Lê ngẩn ra.

Kiều Ý Quân từ trước đến nay rất nho nhã, những lúc nói chuyện đều duy trì âm giọng đều đều, rất hiếm khi thấy ông biến sắc.

Mà trong trí nhớ của cô chỉ có duy nhất một lần cậu nhỏ bỗng nổi giận thậm chí còn quở trách người ngoài, chính là chuyện mà lúc trước Đàm Văn Khiêm có người mới không được bao lâu sau khi mẹ cô qua đời.

Mà hiện tại…….

Kiều Ý Quân dường như cũng nhận ra cảm xúc của mình không ổn. Nhưng ông cũng không che giấu, chỉ nhăn mày lại hỏi: “Ba của con dạo gần đây bắt đầu lui tới với bà ta à?”

“Chuyện tình cảm của Đàm Văn Khiêm con không quá quan tâm, nên không biết,” Đàm Lê nói, “Chỉ là bà ấy là giảng viên trong trường con, chỉ mới gặp lần đầu tiên, bà ấy chủ động nhắc đến.”

Ánh mắt Kiều Ý Quân lạnh đi: “Bà ta chủ động gợi chuyện với con?”

“Đúng, sao thế ạ?”

“………”

Kiều Ý Quân không đáp, ngũ quan ôn hòa bấy lâu nay dần dần hiện lên nét phẫn nộ lan tràn cả gương mặt không thể che giấu.

Dự cảm trong lòng Đàm Lê càng thêm rõ ràng, cô vô thức siết chặt tay: “Con có nghe bà ngoại nói qua, từ lúc con còn rất nhỏ, quan hệ của ba mẹ không tệ như vậy…..”

“Con đoán đúng rồi.”

“!”

Đàm Lê cả kinh sợ hãi, đôi mắt trừng to như viên bi.

Kiều Ý Quân lạnh lùng kể lại: “Cậu ra nước ngoài từ rất sớm, nên đối với tình huống cụ thể cũng như quan hệ giữa ba mẹ con thì không nắm rõ lắm. Nhưng cậu có thể xác định được, Ứng Tuyết Dung, cái tên này là tâm bệnh của mẹ con, cũng là nguyên nhân khiến cho mối quan hệ giữa ba mẹ con trở nên gay gắt—–năm đó không để lại dấu vết, nhưng chuyện mẹ con chết, cả đời này bà ta đừng hòng chối bỏ trách nhiệm!”

Trầm mặc thật lâu.

Kiều Ý Quân từ trong cơn xúc động của mình chợt tỉnh, giọng nói cũng ôn hòa: “Chuyện này giao cho cậu xử lý, con đừng nhúng tay vào, hãy xem như không biết gì hết đi, cứ sống thanh thản bình ổn thôi, biết chưa?”

Cánh môi Đàm Lê khẽ động: “Con….”

“Đàm Lê,” Kiều Ý Quân nhẹ buông tiếng thở dài, vỗ về bả vai cô bé trấn an, “Nếu Ý Vân ở trên trời nhìn thấy được, nó cũng không hy vọng con sống dưới bóng ma của nó đâu. Con còn trẻ, con phải có cuộc đời của riêng mình, cậu và bà ngoại con vẫn luôn hy vọng như vậy, cậu tin Ý Vân cũng giống chúng ta.”

“Con biết,” Đàm Lê nâng mắt, nở nụ cười, “Con sẽ cố gắng.”

“Được, đừng để cho cậu bạn trai con chờ lâu. Vậy cậu về thăm bà ngoại con trước nhé?”

“Vâng ạ, tạm biệt cậu.”

Đàm Lê nhìn chiếc xe kia hòa vào dòng xe cộ, dưới chân như mọc rễ, di chuyển một bước thôi cũng đã khó khăn, hiếm khi lại khiến lòng nhức nhối thế này.

Nét cười trên mặt như hoa trong gương, như trăng trong nước, dễ dàng tan biến đi. Cái nắp chốt trong lòng Đàm Lê, cảm xúc mệt mỏi dằm lâu chầm chậm chảy ra, dũng mãnh ùa vào khắp người cô.

Đàm Lê ngồi xổm xuống.

Chủ nhật vừa rồi, trong lớp học mỹ thuật, cô lại thấy người phụ nữ tên Ứng Tuyết Dung đó.

Cô phải thừa nhận, bà ta rất đẹp, dù đã hơn bốn mươi rồi, nhưng vẫn có thể khiến cho những cậu trai trẻ trên dưới hai mươi trong lớp học phải đỏ mặt rung động.

Vậy người đó thuở xuân thì chắc còn đẹp hơn nữa nhỉ?

So với người mẹ trong ký ức của cô lúc nào cũng ốm yếu, tiều tụy như một bà lão và chết đi khi vừa hai mươi ba mươi hoàn toàn khác nhau, người phụ nữ kia khi trẻ rất đẹp, hẳn là tràn đầy sức sống và sự quyến rũ.

Hóa ra, đẹp cũng có thể giết người.

Đàm Lê thả cho suy nghĩ của chính mình du đãng lang thang không mục tiêu. Linh hồn như rời khỏi thân thể, phiêu diêu trên không trung, trôi dạt như lục bình không phương không hướng.

Cho đến khi một trận gió phớt qua, có vẻ đã thổi tan chính cô.

Đàm Lê không chờ gió đến.

Trong tầm mắt của cô mơ hồ chờ được, một đôi chân dài chậm rãi dừng lại.

Đàm Lê ôm chặt đùi, nhìn đôi chân nọ, không nói lời nào.

Tính nhẫn nại của người nọ vô cùng tốt, hoặc chỉ khi đối với cô, luôn luôn là nhẫn nại nhất hệ mặt trời. Cô không nói lời nào, anh cứ chờ, yên tĩnh lặng lẽ tựa như không ở đây.

An tĩnh quá.

Đàm Lê không nhịn nổi hé miệng: “Này.” Cô nghe thấy giọng nói của mình truyền đến, khàn đặc, chứa đầy cảm xúc.

Người nọ không đáp lại cô.

Đàm Lê biết bản thân bây giờ nhất định rất ngốc, rõ ràng là ban ngày lại đi ngồi xổm ở ven đường, không rên lấy một lời. Nếu đổi lại cô là anh, nhất định cũng không muốn tỏ ra là mình quen cái con ngốc thế này.

Đàm Lê vừa nghĩ vậy, đột nhiên nhìn thấy đôi chân dài nọ gập đầu gối xuống.

Người ấy cũng ngồi xổm trước mặt cô.

Bất thình lình như thế, đôi mắt ngân ngấn nước của Đàm Lê ngay lập tức đối diện với đôi mắt thâm sâu như biển của anh.

Đàm Lê luống cuống ngay, theo bản năng cúi đầu muốn tránh.

Nhưng mà không thành, cô bị người nọ duỗi tay ra nắm lấy cằm, đây là lần đầu tiên Đàm Lê cảm nhận được sự khống chế trên người lãnh cảm.

Nhưng động tác của anh rất nhẹ, âm thanh cũng chưa từng khẽ khàng như lúc này bao giờ: “Không cho gọi này.”

Đàm Lê không tránh được, đôi mắt đỏ lúng liếng như con thỏ nhìn anh: “Vậy gọi là gì.”

“Gọi bạn trai.”

Tần Ẩn dùng ngón tay cọ cọ lau đi nước mắt của cô, anh rất nhẹ nhàng tựa như chạm vào một mon đồ sứ dễ vỡ vậy. Sau đó, anh nâng mắt lên đối diện với đôi mắt đẫm nước của cô.

Trong mắt cô, Tần Ẩn nhìn thấy bản thân mình đang trầm luân—-

Cuộc đời Liar thắng vô số người, vô số lần. Đây lại là lần đầu tiên bại bởi một người, rõ ràng thua thảm hại là thế, còn vui vẻ chịu đựng.

Tần Ẩn cúi người hướng về trước, một đầu gối chạm đất, cứ thế ôm lấy cô gái nhỏ đang cuộn mình thành một cục nho nhỏ.

Anh khẽ hôn lên thái dương của cô, trong giọng nói không hề có một tia lãnh cảm nào, chỉ có sự dịu dàng tận xương.

“Chúc mừng em nhé, nhím con, em có bạn trai rồi. Bạn trai bảo, anh ta không sợ điều gì, cũng chẳng sợ đau, vậy nên sau này anh ta sẽ ôm em thật chặt….không bao giờ…..để em khóc một mình nữa.”