Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 166: 166





Không sai, Nhất Vô Niệm dự định sẽ tại đây luyện hóa Hạt Thực Linh Đề.
Đương nhiên trước khi làm điều đó hắn đã bố trí xong một tòa trận pháp, mặc dù chỉ là Trận Pháp Sư nhị phẩm thế nhưng có câu, cần cù bù siêng năng.

Hắn ngày công khổ luyện trận đạo thiên phú tăng không nhiều, thế nhưng trình độ bố trí trận pháp lại mạnh hơn, thuần thục hơn rất nhiều.
Giống như hiện tại, một hơi hắn bố trí ra mấy trận pháp hơn nữa còn không xung đột lẫn nhau dễ dàng phụ trợ vận chuyển.
Xong, hắn liền ngồi nghiêm chỉnh trên tảng đá cầm viên hạt thực trong tay bỏ vào miệng, lập tức cả người liền tản mát ra kim quang rực rỡ, giống bản thân hắn đã đúc thành kim thân, thập phần lóa mắt.
Kinh mạch trong cơ thể mỗi một lúc trôi qua lại nóng rực thêm một phần, tựa như dung nham đang hoạt động bên trong cơ thể hắn, khiến cho nhiệt độ xung quanh cơ thể của hắn cũng tăng lên nhanh chóng.

Nhất Vô Niệm vui mừng, cảm giác mỗi một tế bào trong người đang dần dần thay đổi từng chút một, kèm theo đó chính là những cơn đau nhói lòng kéo tới.

Bất quá, Nhất Vô Niệm đã không phải mấy tên tiểu tử mới bước vào tu hành, nỗi đau này cơ bản không khiến hắn phân tâm.
Xung quanh cơ thể hắn chất đầy linh thạch, đây là cơ hội hiếm hoi tăng lên tư chất hắn đương nhiên là tận dụng hết mọi thứ.

Dưới công pháp vận chuyển linh khí lần lượt cọ rửa từng ngóc ngách một trong cơ thể, kinh mạch chịu đau đớn cũng bị luồng linh khí mát lạnh xoa dịu đi phần nào, cứ như thế kinh mạch toàn thân hắn liên tục được cọ rửa, càng lúc càng được củng cố hơn.
Theo thời gian, linh khí một mực cọ rửa kinh mạch, cộng thêm lực lượng của Hạt Thực Linh Đề kinh mạch càng lúc càng trở nên cứng cỏi, dẻo dai.

Thế nhưng nỗi đau phải gánh chịu càng lúc cũng càng thêm đau đớn, bên trong cơ thể giống như có vô số côn trùng nhỏ đang bò mỗi một ngóc ngách, đau xót khó có thể tả được.
Khuôn mặt của Nhất Vô Niệm ướt đẫm mồ hôi, thân thể càng không phải nói.


Những tinh hoa của Hạt Thực Linh Đề tràn ngập cơ thể của hắn, tẩm bổ, đúc lại kinh mạch, cường hóa linh căn.
Cả thân thể giống như được đắp nặn lại.
“A!” Hắn gầm nhẹ một tiếng, mỗi một tấc da thịt trên thân thể đều khiến hắn chịu dày vò, vô luận là đau đớn do kinh mạch bị cọ rửa, hay quá trình linh căn thay đổi, cái loại cảm giác như hàng ngàn con kiến bò, vẫn vô cùng dày vò tâm trí hắn.
“Chết tiệt! Không thể ngừng được, nhất định không thể ngừng lại!” Nhất Vô Niệm cắn răng tiếp tục vận chuyển linh khí vào trong cơ thể, tiếp tục cọ rửa toàn thân, càng lúc càng nhanh hơn, điên cuồng ở bên trong cơ thể hắn lưu chuyển.

Loại hạt thực này quá trân quý, hắn cũng không hiểu bản thân sao lại may mắn đoạt được, hệ thống không tăng nổi phẩm chất linh căn thì bản thân hắn tự tìm cách.
Mà giây phút này, cơ hội không phải hắn đã tự tay tìm thấy.
Đau đớn không phải lý do để cho bản thân được phép được bỏ cuộc, chỉ có những kẻ không tin tưởng vào bản thân mới tự tìm cho bản thân mình một cái nguyên cớ như vậy.
— QUẢNG CÁO —
Thất bại có gì đáng sợ!
Điều đáng sợ là bản thân không dám đối mặt với thất bại, không dám nhìn thẳng phía trước.
Dù có phải trả giá nửa cái tính mạng hắn cũng không hối tiếc.
Muốn tranh với thiên địa, đoạt khí vận nhất định chỉ có thể dựa vào chính bản thân.

Hệ thống chẳng qua chỉ là công cụ, hoặc nó cũng chính là một quả bom nổ chậm được nhét vào trong người hắn.

Đã nghi ngờ, vậy bản thân không thể chịu làm con rối cho nó, sức mạnh nó có thể ban cho hắn nhưng kinh nghiệm thì không, trí tuệ càng không!
Bởi vậy, dựa vào một hạt giống tăng phẩm chất là không đủ, thế nhưng đây là một khởi đầu tốt.


Mà đã là khởi đầu, hắn đương nhiên càng muốn hoàn mỹ nhất có thể.

Không những luyện hóa hoàn toàn Hạt Thực Linh Đề, mà hắn còn phải dùng phương thức tốt nhất, mãnh liệt nhất luyện hóa, tận dụng mọi khả năng để cải thiện, đề thăng phẩm chất linh căn.
Thời gian trôi qua…
Nhất Vô Niệm vẫn kiên trì khống chế linh khí cọ rửa toàn bộ kinh mạch, xương cốt, mỗi một tấc da tấc thịt.

Hắn có thể cảm nhận được thân thể khát vọng, tựa như giữa sa mạc khô cạn bản thân phát hiện ra một cái ốc đảo.
Muốn thuế biến, muốn mạnh mẽ!
“Ong…!”
Trong giây lát, nhiệt độ bên trong cơ thể của hắn đột nhiên xuất hiện biến hóa, lực lượng tinh hoa của Hạt Thực Linh Đề cũng bị hắn hấp thu hoàn toàn.

Kim quang bên ngoài thân thể cũng theo từng dòng chui vào bên trong cơ thể hắn, hòa vào từng khúc xương, kinh mạch phát ra thứ ánh sáng mỹ lệ, nhu hòa.
Thức hải của hắn cũng xảy ra biến hóa, thiên không cũng xảy ra dị biến, xuất hiện một vòng ánh sáng ấm áp, quang quang ôn hòa, không hề chói lóa, khiến cho cả một vùng thức hải cảm nhận được cỗ cảm giác ấm áp, vô cùng thoải mái.
Nhất Vô Niệm ngồi đả tọa đàng hoàng trên tảng đá, phảng phất cũng cảm nhận được cỗ ấm áp này, từ trong ra ngoài, khiến cho hắn có suy nghĩ hằng ngày đều muốn nằm trên mặt đất, hấp thu thái dương chiếu xuống.
— QUẢNG CÁO —
Dần dần, khí tức trên người hắn cũng cải biến, phảng phất càng thêm nội liễm, tựa như một khỏa trân châu biến thành một tảng đá ven đường, rất tầm thường.

Đồng thời, hắn cũng phát hiện ra thực lực của hắn trong lúc tập trung đúc lại linh căn đã không ngừng tăng trưởng.

“Hô!”
Cuối cùng cũng hoàn thành việc đề thăng linh căn, hắn nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí trọc, chậm rãi đứng lên, cảm thụ một chút thân thể biến hóa.
Tâm thần khẽ động, một loại cảm giác linh mẫn xuất hiện trong cảm giác của hắn.

Hắn có thể cảm nhận rõ rệt chuyển động của linh khí bên trong thiên địa, cơ hồ tinh tường gấp trăm lần trước đó.
Linh căn đề thăng, đồng nghĩa với việc cảm nhận linh khí trong thiên địa càng thêm mẫn cảm.
Mặc dù chưa rõ ràng lắm bản thân đang ở phẩm chất nào thế nhưng hắn có một loại cảm giác, chỉ cần hắn ngồi xuống xếp bằng, sau đó vận chuyển công pháp tu hành, chắc chắn sẽ có một lượng lớn linh khí trong thiên địa ồ ạt chen chúc bay đến.
Niệm một câu trong lòng, một giao diện màu xanh xuất hiện trước mặt.
【Cảnh giới: Kim Đan tầng 9】
Cảnh giới ngược lại tăng trưởng rất mạnh, một bước từ Kim Đan tầng 7 tiến vào tầng 9.

Việc này đúng là vui không tưởng, bất quá đây cũng không phải điều hắn quan tâm nhất.

Đưa ánh mắt nhìn về phía mục thiên phú.
【Thiên phú tu luyện: Ngụy Hư Tạp Linh Căn】
“Ngụy Hư Tạp Linh Căn?” Nhất Vô Niệm chợt kinh ngạc, đây là linh căn hệ gì.
Lập tức tay điểm vào phần ghi chú.
【Ngụy Hư Tạp Linh Căn: Là ngụy linh căn của một loại linh căn bắt nguồn từ thời nguyên thủy – Hư Mệnh Hỗn Linh Căn, linh căn này từng được mệnh danh là một trong những đỉnh cấp linh căn khai nguyên.

Bất quá do thiên địa biến hóa các loại linh căn khai nguyên liền trở thành quá khứ, từ sau khi kỷ nguyên nguyên thủy liền không một ai có thể khai mở.】
— QUẢNG CÁO —
Đây là ghi chú do hệ thống nhận định, bất quá Nhất Vô Niệm càng thêm không hiểu.

Linh căn khai nguyên?
Các loại linh căn này khác như nào so với những linh căn hiện tại.

Nhất Vô Niệm hơi nhớ một chút tư liệu về thời đại nguyên thủy, đó là thời đại nhân tộc bắt đầu xuất hiện người tu hành, người đặt nền móng cho nhân tộc phát triển – Nguyên Thủy Đại Đế!
Nếu như đã là kỷ nguyên đó, cũng nói lên linh căn thời đó là thủy tổ của linh căn hiện tại.

Cũng không biết liệu có mạnh hơn các đỉnh cấp linh căn bây giờ, bất quá theo cảm nhận của hắn dường như cũng không mạnh lắm.

Bất quá điều làm hắn ngạc nhiên, theo như hệ thống ghi chú, linh căn khai nguyên rất khó kích phát hoặc nói căn bản kỷ nguyên tiếp theo đã không xuất hiện.
Vậy sao hắn có thể kích phát, mặc dù nói đây chỉ là một nhánh linh căn ngụy tạo mô phỏng theo, như vậy cũng không thể.

Phải biết những kỷ nguyên khác dù thiên địa có chút thay đổi nhưng tài nguyên vô cùng phong phú lẽ nào lại không xuất hiện qua một lần.

Dựa theo hệ thống, chẳng phải linh căn khai nguyên biến mất là do thiên địa thay đổi.
Mà giờ hắn nhờ một viên Hư Thực Linh Đề kích phát ra được Ngụy Hư Tạp Linh Căn, suy luận ngược lại chẳng phải…
Nghĩ tới suy đoán của bản thân sắc mặt Nhất Vô Niệm biến ảo một hồi, cố gắng phủi bay đi những suy nghĩ không thiết thực.

Tay điểm mấy mục thuộc tính, đột nhiên tay điểm vào một nơi, ánh mắt ngừng lại.
【Ma Hư Vật Chứa: tiến độ 70%】
“Ô! Sao tiến độ của nguyền rủa lại giảm đi?”
Nhất Vô Niệm kinh ngạc nhìn vào mục nguyền rủa, không nhịn được thốt lên một câu..