Bảo Bối Đáng Yêu: Daddy Mau Tránh Xa Mẹ Ra!

Chương 7: Cố Ý





Đoàn Mạc Nhu không thể không nhăn đôi mi thanh tú, nhìn những ngón tay đang đặt ở trên vai cô, cô cực kì không thích hành động này, nếu như không phải không có khả năng xé rách da mặt anh ta, cô chắc chắn sẽ đánh ngã anh ta!“Cô là một người phụ nữ, không có người chống lưng lăn lộn cũng không dễ dàng gì, hơn nữa diễn viên bộ này cũng không phải một mình tôi quyết định, những diễn viên này cũng là người của nhà đầu tư! ”Anh ta xít lại gầnĐoàn Mạc Nhu, vòng tay qua xoa bóp vai của cô lúc nặng lúc nhẹ, người phụ nữ này dùng nước hoa gì mà mùi thơm như vậy?Anh ta nhìn gương mặt thon gầy tái nhợt của cô nhưng màu môi lại đỏ bừng, dường như trên môi vẫn còn lưu lại vết tích của rượu, làn nước trong suốt sáng bóng, anh ta thật sự con mẹ nó muốn âu yếm người này.

Đoàn Mạc Nhu thật sự không nhịn được rồi, ban đầu đã muốn nôn, bây giờ còn thêm mùi nước hoa nồng nặc trên người Phùng Tranh làm cho cô càng muốn nôn thêm, hầu như cô nôn tất cả mọi thứ bên trong dạ dày ra ngoài, mà không khéo lại văng đầy trên người bên cạnh.

"Mẹ kiếp, người phụ nữ chết tiệt kia, cô cố ý hả!”Phùng Tranh đẩy Đoàn Mạc Nhu ra, trong nháy mắt gương mặt anh ta trầm xuống nhìn cơ thể của mình toàn là bãi nôn dơ dáy bẩn thỉu, anh ta hận không thể đánh Đoàn Mạc Nhu một cái.

Vốn là đầu Đoàn Mạc Nhu đang choáng váng nên đứng không vững, lúc này bị Phùng Tranh đẩy như vậy, nhất thời cả người ngã văng ra ngoài.

Đầu gối đụng mạnh phải một góc của bàn trà, xương cốt va chạm với bàn làm bằng gỗ cứng làm phát ra âm thanh của vỡ vụn, đầu gối yếu ớt bên trái của Đoàn Mạc Nhu lập tức bị rách một vết, máu tươi chảy ra.

Mà cô không cảm thấy đau đớn, chỉ là cũng không nhịn được nữa, giãy giụa đứng dậy, lảo đảo xông ra ngoài.

Phùng Tranh thấy Đoàn Mạc Nhu chạy ra ngoài, vội vàng nháy mắt về phía mấy người ngoài cửa, mấy người ngoài cửa lập tức vội vã chạy theo sau Đoàn Mạc Nhu.


Anh ta không tin, ngày hôm qua đã để cho cô chạy thoát được, chẳng lẽ ngày hôm nay còn có thể chạy thoát khỏi được lòng bàn tay của anh ta nữa?Đoàn Mạc Nhu mới chạy ra ngoài cửa, đi chưa được mấy bước, lại có vài người vây quanh.

"Cô Đoàn, đạo diễn Phùng của chúng tôi nói rằng chuyện này vẫn chưa có nói xong, cô cũng giống như con chim bồ câu mà đạo diễn Phùng phóng thích tối qua vậy!” Một người trong đó vẻ mặt dữ tợn vừa cười vừa nói, mấy người còn lại cũng lập tức cười ha ha.

Đoàn Mạc Nhu cố gắng hết sức nhịn cơn buồn nôn xuống, cô biết hôm nay dù có như nào thì Phùng Tranh sẽ không bỏ qua cho cô.

“Trở về nói cho đạo diễn Phùng của các anh biết tôi đi toilet trước đã.

” Đoàn Mạc Nhu cố gắng hết mức để giữ vững sự tỉnh táo của mình, tuy rằng tác dụng của cồn đã làm cho đầu của cô bắt đầu choáng váng.

"Chẳng lẽ cô Đoàn không biết trong rạp có toilet sao?” Người nọ nói lại một câu, lập tức làm động tác xin mời.

Đoàn Mạc Nhu hiểu rất rõ nếu như cô vào rạp thì ngày hôm nay sẽ không ra được.

“Được.

” Cô đáp nhẹ, đi về phía trước hai bước, lập tức quay người chạy về hướng bên kia.

Mấy người vây bắt cô thấy cô đi về phía trước, còn tưởng rằng cô đã thỏa hiệp, trong khoảng thời gian ngắn lại buông lỏng cảnh giác, bây giờ thấy cô xoay người, tất cả đều vội vàng đuổi theo.

Đoàn Mạc Nhu vẫn chưa quen với Thiên Hoàng, cô như con ruồi không đầu thấy đường là chạy, chân đạp ở trên tấm thảm mềm mại giống như là đang giẫm đám mây, có một cảm giác lâng lâng nhưng cô ra sức tự nói với mình là không thể ngã, không thể ngã.

Quẹo trái quẹo phải, cô cũng không biết rốt cuộc mình đã chạy tới nơi nào, chỉ cảm thấy nơi này càng ngày càng yên lặng, càng đi sâu vào bên trong hàng lang, ngọn đèn càng tối.

Mấy người ở sau lưng đột nhiên dừng lại ở chỗ này, do dự không tiến lên, mấy người nhìn mặt nhau.

Nơi này chính là địa bàn của ngài Thương, có vẻ họ xông vào như vậy không tốt lắm thì phải? Thế nhưng nếu không bắt được cô thì khi trở lại biết ăn nói thế nào với đạo diễn Phùng đây?Mấy người do dự một chút, vẫn chuẩn bị tiếp tục đuổi theo, chân vừa mới bước tới thì có một hình bóng nho nhỏ chặn lối đi ngay lập tức.

Chương 8: : Tửu lượng không tệKhi Phùng Tranh đang ngồi mỉa mai thì đột nhiên có điện thoại gọi đến, nghe người ở đầu dây bên kia báo cáo, ông ta đang định nói gì đó thì có một tiếng đập cửa truyền đến từ bên ngoài, có người không mời mà đến.


Lúc Phùng Tranh sắp nổi giận thì ông ta nhìn thấy người đang đi tới, lời nói nghẹn ở cổ.

Thương Mặc là người bên cạnh Thương Đình Quân, mấy năm nay chỉ cần Thương Đình Quân ở đâu thì nhất định nơi đó sẽ xuất hiện Thương Mặc.

Chỉ cần Thương Mặc xuất hiện thì đó là đại diện cho Thương Đình Quân.

“Đạo diễn Phùng, ngài Thương để cho tôi nói với ông một lát, ngài ấy có chút việc nên rời đi trước, hôm nào có thời gian cùng đạo diễn Phùng tìm chỗ để gặp mặt.

” Vẻ mặt của Thương Ngôn không thay đổi, nói ra một cách rõ ràng.

“Không sao đâu, anh Thương đừng khách sáo, có gì ngày khác chúng ta lại gặp nhau.

” Phùng Tranh nhanh chóng nở nụ cười rồi nói.

Ở Cảng Thành này, ai mà không biết địa vị của Thương Đình Quân? Có thể hình dụng quyền lực của anh cũng đủ đề một tay che trời.

Tập đoàn ST gần như chiếm chọn giới tài chính ở Hồng Kông, liên quan đến phạm vi kia không phải một mình Phùng Tranh là có thể nói rõ được?Gần đây nghe đồn ST muốn tiến sâu vào ngành giải trí, chỉ cần anh đủ giàu thì toàn bộ ngành giải trí còn không phải do Thương Đình Quân nằm trong tay hết sao? Một Phùng Tranh thì tính là gì? Mà cả triệu Phùng Tranh thì Thương Đình Quân cũng không để vào mắt đấy chứ?Tính cách Thương Đình Quân từ trước đến nay đều làm theo ý mình, như là hôm nay như vậy còn kêu Thương Mặc đến nói chuyện với anh ta, như thế để Phùng Tranh có chút được yêu quý mà hơi sợ.

Thương Mặc gật đầu với Phùng Tranh: “Ngài Thương thích nhất mà người giữ chữ tín, mà xem xét thì đạo diễn Phùng chính là kiểu người này.

"Giọng nói của anh ta không lớn không nhỏ, vừa vặn rơi vào trong tai Phùng Tranh, khẽ cười nhẹ rồi quay người rời đi ngay lập tức.

Giữ chữ tín? Giữ uy tín? Vì sao Thương Mặc đột nhiên nói một câu như vậy? Phùng Tranh đứng ở nơi đó nhíu mày tự hỏi.

Một lúc sau Phùng Tranh mới dường như mới tự mình hiểu được nghĩa của câu nói đó.

"Đạo diễn Phùng, ông có còn đang nghe không đó?" Giọng nói trong điện thoại di động truyền đến.

“Mẹ nó, toàn bộ cút về cho tao!” Giọng nói của anh ta đầy vẻ tức giận, âm thanh cúp máy vang lên ngay sau đó.


Chẳng phải lời nói này của Thương Mặc là đang uy hiếp anh ta hay sao? Không ngờ người phụ nữ này lại tìm Thương Đình Quân làm chỗ dựa, xem ra anh ta là không thể đắc tội với cô rồi.

Phùng Tranh càng nghĩ càng tức đạp một phát vào bàn mạt chược, bàn khá kiên cố nên cái chân vừa đạp đau nhói, anh ta ôm chân gào lên ở đó rồi cúi đầu mắng một câu, mẹ kiếp thật xui xẻo!! Đoàn Mạc Nhu hoảng hốt chạy loạn, nhìn thấy một cánh cửa mở ra, cô cuống quýt nhảy vào, bên trong không có bất kỳ người nào, ánh sáng lờ mờ.

Mà cô khi chạy qua đoạn đường này, trong dạ dày cồn cào, cô cảm thấy khó chịu nên che miệng lại, nhìn thấy phòng vệ sinh trong rạp thì cuống quýt chạy qua, ghé vào trên bồn cầu nôn lên nôn xuống.

Nôn tất cả mọi thứ trong dạ dày ra hết, cuối cùng nôn đến đến nỗi dịch mật cũng muốn tuôn ra.

Cả người cô mềm nhũn không còn chút sức lực nào, đầu óc quay cuồng, cả người suýt nữa thì gục xuống trong phòng vệ sinh.

Cô mở vòi nước, vỗ nước lên mặt để giữ cho mình sự tỉnh táo.

"Tửu lượng không tệ.

" Sau lưng, mơ hồ truyền đến âm thanh trầm thấp mệt mỏi, dường như còn mang theo một nụ cười chế giễu.

Đoàn Mạc Nhu chậm rãi nhìn lên gương, từ trong gương trước mặt, cô thấy… Hai mắt Thương Đình Quân nhìn chăm chú cô.

Tại sao tên đó lại ở chỗ này?Đoàn Mạc Nhu vội vàng vuốt lại mái tóc rối, sự xuất hiện của anh cũng làm cho cô mất đi không ít sự tỉnh táo, cô thẳng sống lưng, quay người, nhìn qua anh, nhẹ nhàng mở miệng.

Không cáu gắt không vội vàng, từ từ nói: “Để ngài Thương chê cười rồi.

”Anh hơi nhíu mày lại, vẫn giữ nguyên ánh mắt đen huyền lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Cô gọi tôi là cái gì?”.