Cái Gọi Là Không Quen Không Biết

Chương 33: 33





Editor: Anh Anh
Tiếng hát đã dừng lại rất lâu, trong vườn vẫn yên tĩnh không một tiếng động, Lâm Mậu nghiêm mặt, gần như sắp biến thành một pho tượng, cuối cùng Trần Lộ cũng nhúc nhích, anh uống một ngụm rượu champagne lớn, đợi đến khi nuốt xuống mới khàn giọng nói: "Bài hát này rất hay."
Lâm Mậu: "..."
Trần Lộ ngẫm nghĩ một chút lại bổ sung thêm: "Em hát cũng rất hay."
Lâm Mậu: "..."
Trần Lộ rũ mắt xuống, anh dùng mu bàn tay sờ thử nồi canh, đột nhiên nói: "Em ăn trước, anh đi đun lại canh." Nói xong, cũng không chờ Lâm Mậu trả lời, liền bưng nồi canh lên gần như chạy trối chết.
Lâm Mậu quay đầu nhìn bóng lưng Trần Lộ, lần đầu tiên trong đời hận mình bị nói lắp, thậm chí ngay cả sức gọi đối phương lại cũng không có, cậu ngồi ngây ra, đặt cây đàn xuống đất, ngẫm nghĩ một lát lại không cam lòng, cậu viết lên bảng để lại một câu, đặt ở chỗ dễ thấy trên bàn ăn, sau đó rời khỏi khu vườn từ phía sau biệt thự.
Lúc Hoắc Tiêu Vân nhận được điện thoại của Lâm Mậu thì rất kinh ngạc, thiếu niên lắp bắp nói đại khái trong điện thoại, mệt gần chết, cuối cùng tổng kết lại chỉ có một câu, là tỏ tình thất bại.
Ngô Hạo chỉ có thể thối mặt đi đón người, trong miệng oán hận nói: "Tỏ tình thất bại cái rắm ấy, cho dù trái đất hủy diệt thì cậu ta cũng sẽ không thất bại, nếu Trần Lộ không thích cậu ta, tôi sẽ cùng tên với em trai tôi.".

Cập nhật truyện nhanh tại { TгЦмtгu уeИ.


V n }
Đương nhiên Hoắc Tiêu Vân cũng cảm thấy Lâm Mậu không thể thất bại, nhưng giọng điệu của đối phương trong điện thoại có vẻ khá nghiêm túc...
Lâm Mậu gọi đến, may mà alipay của cậu liên kết với thẻ của Trần Lộ, nhiều tiền căn bản không xài hết, rời nhà trốn đi cũng có thể cực kỳ phóng khoáng...
Thật ra Hoắc Tiêu Vân rất muốn nhắc nhở cậu, cậu dùng tiền của BOSS nhà cậu như thế, trốn tới chỗ nào BOSS cũng biết, nhưng đợi đến khi nhìn thấy Lâm Mậu, cậu quyết định không cần phải đả kích người ta thêm nữa.
Ăn cơm tắm rửa xong, Lâm Mậu vô cùng lặng lẽ, Hoắc Tiêu Vân hỏi cậu: "Bảng viết của cậu đâu rồi?"
Lâm Mậu dùng ngôn ngữ ký hiệu: "Để lại cho anh ấy."
Hoắc Tiêu Vân bất đắc dĩ nói: "Cậu để lại cho anh ta làm gì, mình không cần à?"
Lâm Mậu lắc đầu, ra dấu không cần.
Hoắc Tiêu Vân thở dài: "Cậu chạy đi như thế BOSS sẽ lo lắng đấy, có chuyện gì thì vẫn phải nói rõ ràng mới tốt, anh ta vẫn chưa trả lời mà, cũng không phải thật sự từ chối cậu."
Lâm Mậu gục đầu cuộn người lại, cậu kéo cái chăn qua, quấn mình thành từng lớp từng lớp, cuối cùng chỉ còn lại cái đầu lộ ở bên ngoài, trông chẳng khác gì cái kén tằm, không có chút sức sống nào.
Hoắc Tiêu Vân: "..."
Ngô Hạo cười lạnh nói: "Cậu quan tâm cậu ta làm cái quái gì, lúc ông đây một trăm kilogam cũng không có trái tim thủy tinh như cậu ta."
Hoắc Tiêu Vân đành phải ngồi xổm bên cạnh đống chăn: "Vậy mai cậu còn muốn tới công ty không?"
Nửa ngày sau, đầu Lâm Mậu mới gật nhẹ.
"BOSS từ chối em??" Miến sandwich đang ăn dở của Ôn Ngôn suýt chút nữa rơi khỏi miệng, "Sao có thể chứ?!"
Lâm Mậu cầm một quyển sổ tay trắng, tiện cho cậu viết một tấm xé một tấm: "Em hát xong anh ấy cũng không để ý đến em...!Tự rời đi, nói là đi đun nóng canh."
Ôn Ngôn vội la lên: "Vậy em chờ anh ta đun canh xong thì hỏi lại chứ!"
Lâm Mậu chậm rì rì viết: "Em sợ anh ấy thật sự từ chối em, thế nên em bỏ chạy."
Ôn Ngôn: "...!Em bị ngốc à?"

"Anh không hiểu." Lâm Mậu viết, "Nếu thật sự từ chối em, sao em còn mặt mũi ở lại đó chứ...!Anh ấy sẽ tìm được người mình thích, sẽ kết hôn, vậy thì em sẽ trở thành vật dư thừa..." Lâm Mậu ngừng viết, cậu rất đau khổ, loại đau khổ này hoàn toàn khác với khi ông nội ra đi, cậu không có cách nào tìm được lối thoát cho nỗi đau này, giống như nước sôi dội lên mũi dao sắc bén, lạnh ngắt bốc hơi nóng.
Lâm Mậu xé những mảnh giấy viết xuống, vo thành hình tròn rồi ném vào trong thùng rác.
Lần đầu tiên Ôn Ngôn thấy cậu có hành động đầy tâm trạng như thế, trong chốc lát không thể nói được lời ăn ủi nào, xoắn xuýt nửa ngày, cậu mới ôm chầm lấy vai Lâm Mậu, bất cần nói: "Đừng để trong lòng, không bao lâu nữa em sẽ có một buổi concert? Chuyện nhỏ như thất tình này cứ để fan hâm mộ cứu vớt đi, yên tâm, lúc đó anh trai sẽ tới cổ vũ cho em, rất nhiều thiên thần nhỏ sẽ an ủi cho em, các cô ấy có thể sưởi ấm."
Lâm Mậu không lên tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, bút trên tay vô thức vẽ lên mặt giấy.
Ôn Ngôn ngồi bên cạnh cậu, hai người đều im lặng không nói gì, phòng nhạc đột nhiên bị mở ra, Phạm Đồng vẫn mang dáng vẻ chưa tình ngủ lôi thôi lếch thếch đi vào.
"Em tới rồi à." Phạm Đồng nhìn về phía Lâm Mậu, lập tức ngẩn người, "Sao vậy?"
Ôn Ngôn tức giận nói: "Đừng nói nữa, ca khúc tỏ tình không thành công."
Phạm Đồng kinh ngạc: "Sao có thể?"
Ôn Ngôn: "Ai biết ông chủ nghĩ gì...!Mà sao em lại tới đây?"
Phạm Đồng khác với những thực tập sinh khác, cậu chỉ ở sau hậu trường, thật ra có nhiều quyền lợi hơn bọn họ, bình thường không cần đến đúng giờ, hàng tháng có tác phẩm là được.
"Ông chủ gọi em đến." Phạm Đồng để ba lô xuống, lôi ra một đống thứ, "Không phải Lâm Mậu chuẩn bị tổ chức concert à, sân khấu đã đặt xong, em phụ trách dàn dựng tiết mục và tập luyện ca khúc, trước đó em mệt như chó chính là vì chuyện này, sáng sớm hôm nay xem như tất cả đều đã sắp xếp xong."
Khi cậu nói lời này thì nhìn thấy Lâm Mậu nhìn qua, Phạm Đồng quơ quơ tai nghe trong tay: "Có đánh chết anh cũng không tin em tỏ tình thất bại, buổi concert này BOSS còn để tâm hơn cả em, nhìn đi, bao nhiêu việc bẩn thỉu cực nhọc bọn anh đều đã làm thay em, em chỉ cần yên tâm ca hát là được, anh ta cưng chiều em như thế mà nói không yêu...!Vậy thì ngọn tháp Lôi Phong thật sự phải ngã xuống rồi."
Lâm Tử Kiến lúng túng khi thấy Lâm Mậu tìm đến, bởi vì sự thật là Trần Lộ không ở văn phòng.
"Ông chủ đi mời một dàn nhạc nước ngoài." Lâm Tử Kiến liên tục giải thích, chỉ sợ không cẩn thận nói sai, "Đây thật sự là lịch trình đã được quyết định từ mấy tháng trước, đáng lẽ tuần trước ông chủ nên đi, nhưng bởi vì lượng tiêu thụ album của cậu chủ rất tốt, ông chủ nói muốn ở lại chúc mừng với ngài, vậy nên lùi đến hôm nay đi..."

Lâm Mậu viết vào sổ ghi chép trong tay rồi đưa cho Lâm Tử Kiến: "Em biết rồi."
Lâm Tử Kiến vội vàng nói: "Ngài yên tâm, ông chủ nhất định sẽ trở về trước buổi concert của ngài, tôi cam đoan."
Lâm Mậu gật đầu, cậu viết: "Cám ơn anh."
Hiển nhiên Lâm Tử Kiến từng nghe đến lời đồn, khi tâm trạng Lâm Mậu không tốt thì sẽ không vẽ biểu tượng cảm xúc, vậy nên khi nhận được hai tờ ghi chép không có biểu tượng cảm xúc thì nội tâm anh thật sự tuyệt vọng.
"Cậu chủ..." Lâm Tử Kiến vẻ mặt đưa đám nói, "Vẽ cho tôi cái mặt biểu cảm đi, xin cậu..."
Lâm Mậu: "..."
Sau khi Trần Lộ ở bờ bên kia đại dương nghe Lâm Tử Kiến thao thao bất tuyệt xong cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ hỏi một câu: "Tờ giấy ghi chép đâu?"
Lâm Tử Kiến chân chó nói: "Giữ lại đây."
Trần Lộ "Ừ" một tiếng, "Giữ kỹ, thiếu một tấm thì cậu cũng không cần làm nữa."
Lâm Tử Kiến: "...".