Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 50: Phản đòn



Chương 50: Phản đòn

Dịch: CP88

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ95

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Còn lạnh không?"

Dì dọn vệ sinh đi tới, đám thanh niên bây giờ đúng là lắm trò, "Hầu hết người đến đây đều mặc áo ngắn tay, điều hòa để tận hai mấy độ đấy."

Khuôn mặt Tống Tương Niệm đỏ ửng, dì dọn vệ sinh lấy cái chổi quét quét dưới chân Hạ Chấp Ngộ.

"Tiểu tử, bạn gái cậu sắp bị hun đến hôn mê luôn rồi, mau thả cô ấy ra đi."

Tống Tương Niệm lí nhí, "Đúng đấy, mau thả tôi ra."

"Không phải tôi sợ em lạnh sao?" (88: thôi dừng hộ má cái ông tướng -.-!)

Dì dọn vệ sinh cầm cốc trà sữa của hai người bỏ vào thùng rác, miệng lưỡi đàn ông bây giờ đúng là không thể tin được.

Lạnh cái gì chứ, cô gái nhỏ này rõ ràng là đang bị nóng muốn chết.

Tống Tương Niệm ra đến cửa rạp chiếu phim thì như được đại xá, vội cởϊ áσ.

Bên trong một biệt thự tư nhân ở Tô thành, Chu Cảnh Mộ đứng tựa lưng lên một tòa núi giả, thư ký của Hạ Sí Hạ sốt ruột chốc chốc lại nhìn điện thoại.

"Cũng đã vào đó hai tiếng rồi, sao Hạ tổng vẫn còn chưa ra?"

Chu Cảnh Mộ đưa mắt nhìn ra xa, không đáp lại, thư ký thấy bộ dạng dửng dưng của anh ta thì bùng lên lửa giận, "Đang nói chuyện với anh đó!"

"Chưa ra tức là còn chưa bàn việc xong thôi."

"Anh không sợ Hạ tổng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn à?"

Chu Cảnh Mộ hôm nay vẫn mặc vest, kết hợp với thân hình cao ráo càng thêm phong thần tuấn lãng, nếu không phải vì khuôn mặt anh ta quá lạnh lùng thì chắc chắn cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ rung động.

Thư ký gửi tin nhắn cho Hạ Sí Hạ, "Hạ tổng, kết thúc chưa ạ?"

"Bảo Chu Cảnh Mộ vào đi."

Thư ký chắc chắn Hạ Sí Hạ đã gặp phiền phức, "Anh vào nhanh đi, Hạ tổng xảy ra chuyện rồi."

Chu Cảnh Mộ lên đến tầng hai, từ hai bên cầu thang lập tức có mấy tên cao lớn đứng ra chặn đường, "Đứng lại."

Chu Cảnh Mộ quét mắt nhìn cánh tay chặn lại lối đi của đối phương, "Tôi tới đón Hạ tổng."

"Trước khi các sếp tổng vào phòng họp đã dặn dò bất cứ ai cũng không được tiến vào làm phiền."

Chu Cảnh Mộ chụp cổ tay của gã, vặn một cái, thêm vài động tác đã dễ dàng vượt qua bức tường người.

Anh ta đẩy cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy một nhân viên phục vụ đứng bên cạnh Hạ Sí Hạ chợt run tay, làm đổ cả bát canh nóng lên người cô ấy.

Hạ Sí Hạ bị bỏng đứng bật dậy, người đàn ông ngồi cạnh thấy vậy thì nhanh tay cầm một chiếc khăn đưa về phía ngực cô ấy.

Chu Cảnh Mộ đi lên chặn giữa hai người, cúi đầu hỏi Hạ Sí Hạ, "Không sao chứ?"

Bàn tay của người đàn ông kia bị chặn lại giữa chừng, tức giận quay lại tát nhân viên phục vụ một cái thật vang, "Cô có biết mình vừa đắc tội ai không hả? Cô nghĩ mình có mấy cái mạng quèn ở đây?"

Hạ Sí Hạ không mở miệng ngăn cản, may là bát canh kia không quá nóng, nhưng phần da thịt trước mặt vẫn bị đỏ lên.

"Hạ tổng có sao không?" Đám người xung quanh đều tỏ vẻ quan tâm hỏi thăm.

"Rất tốt, không sao cả."

"Nhanh cầm quần áo khác cho Hạ tổng thay đi."

Rất nhanh có người mang một bộ quần áo sạch sẽ đến, "Hạ tổng, đây là quần áo phu nhân nhà tôi mới mua, vẫn còn nguyên tem mác, ngài chịu khó mặc tạm trước nhé? Còn thứ này là cao trị bỏng, tôi đưa ngài đến phòng cho khách."

Hạ Sí Hạ ra hiệu cho Chu Cảnh Mộ nhận lấy quần áo, người dẫn đường đưa họ đến trước cửa phòng. Chu Cảnh Mộ đứng bên ngoài canh giữ, không lâu sau thì Hạ Sí Hạ đi ra.

Chu Cảnh Mộ theo sau cô ấy vào căn phòng kia, người đàn ông vừa rồi vẫn còn đang quát mắng nhân viên phục vụ, thấy Hạ Sí Hạ tới thì lớn tiếng đuổi cô ta cút đi.

"Khoan đã." Hạ Sí Hạ kéo ghế ngồi xuống, dung mạo của cô ấy vốn đã đẹp, trang điểm lên lại càng thêm phần sắc sảo. "Tôi bị cô ta hại bỏng thành thế này, chỉ một câu xin lỗi đã muốn xong chuyện sao?"

"Đúng, đúng là không thể chỉ như vậy, thế ý của Hạ tổng là?"

"Hình như tôi hơi mất hứng rồi, không muốn ăn nữa."

Người đàn ông kia cái gì cũng chưa nói, động tác nhanh như chớp cầm chén trà nóng trên bàn hất vào mặt nhân viên phục vụ.

Cô ta ôm mặt hét lên đau đớn, hai mắt cũng không thể mở ra, sau đó còn ngã mạnh vào bàn ăn bên cạnh.

Những người khác ngồi ở bàn ăn bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng.

Hạ Sí Hạ bắt chéo chân, "Rượu của tôi đâu?"

"Nhanh lên, rót cho Hạ tổng một ly đầy."

Chu Cảnh Mộ nhìn nhân viên phục vụ kia, người trong phòng đã hoàn toàn xem cô ta như không khí, cô ta ngồi bệt ở đó, đau đến mức hai vai không ngừng run rẩy, lúc bỏ hai tay ra có thể nhìn thấy mặt cô ta còn có bóng nước nổi lên.

Anh ta và Hạ Sí Hạ vốn không phải người chung đường, có rất nhiều chuyện cô ấy làm anh ta đều không thể nhìn nổi.

Xã giao kết thúc, anh ta theo Hạ Sí Hạ rời khỏi biệt thự. Hai người vừa ngồi vào xe, thư ký lập tức lo lắng hỏi han.

"Chờ ngài nửa ngày không thấy đi ra, biết ngay là lại gặp chuyện rồi mà."

"Chút chuyện nhỏ thôi."

"Hạ tổng, quần áo của ngài. . . . . ."

Hạ Sí Hạ nhìn người đàn ông ngồi cạnh, Chu Cảnh Ngộ vốn đã kiệm lời, hiện tại còn quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, giống như nhìn cô ấy thêm một cái thôi cũng chán ghét.

"Bị một nhân viên phục vụ làm bẩn rồi."

Chu Cảnh Mộ lạnh nhạt phun ra một câu, "Nhất thời lỡ tay mà thôi, người ta cũng không cố ý."

"Không cần biết là cô ta cố ý hay vô ý, một câu xin lỗi là muốn xong chuyện sao? Tôi phải cho cô ta hiểu được, cô ta làm tôi bị thương, tôi không lột da cô ta đã là rất nhân từ rồi."

Chu Cảnh Mộ không nói nữa, xe đưa họ quay về khách sạn, Hạ Sí Hạ về phòng còn gọi anh ta đi cùng.

"Cậu đang cầm cao trị bỏng đúng không?"

"Đúng."

Hạ Sí Hạ mở cửa nhà tắm, "Đi vào, giúp tôi bôi thuốc."

Chu Cảnh Mộ trợn mắt không dám tin, nhịn không được nhìn vào trong, thấy Hạ Sí Hạ lại thật sự đang cởϊ qυầи áo.

"Hạ tổng, tôi gọi người lên giúp chị."

Loại chuyện này sao cô ấy có thể nghĩ tới cho anh ta làm cơ chứ?

"Còn tìm người nào nữa? Cậu không phải là người à?"

Hạ Sí Hạ duỗi tay ra, Chu Cảnh Mộ quay mặt đi tránh nhìn thẳng vào cô ấy, lúc đi còn quên mất cầm theo cả hộp cao đi.

Khoảng da thịt trước ngực cô ấy bị bỏng nhẹ, đến tận giờ vẫn còn hơi đỏ, mỗi bước của Chu Cảnh Mộ đều bằng hai bước của cô ấy, thế nhưng mới đi được hai bước cánh tay đã bị bắt được.

"Một tiếng nữa mới phải đi họp, còn kịp."

Kịp cái gì? Chu Cảnh Mộ nghe không hiểu từ nào hết.

Cơ thể mềm mại của phụ nữ chợt sà vào lòng anh ta, Hạ Sí Hạ đá đám quần áo ném bên chân sang một bên, Chu Cảnh Mộ có cảm giác gì đó là lạ, vừa muốn lên tiếng, miệng đã bị Hạ Sí Hạ chặn lại.

"Không phải gấp thế, rách hết quần áo tôi bây giờ."

". . . . . ."

Hạ Sí Hạ vung chân để đôi giày cao gót rơi ra, nhón chân hôn lên chính mu bàn tay của mình đang chặn trước miệng Chu Cảnh Mộ, thế nhưng khuôn mặt của hai người vẫn gần như dán sát, hơi thở quấn ở một chỗ.

Chu Cảnh Mộ muốn đẩy cô ấy ra, nhưng trên người Hạ Sí Hạ hiện tại chỉ còn một chiếc áo ngực màu đen, anh ta không biết phải để tay ở đâu.

Cô ấy ngược lại vòng tay ôm lấy cổ Chu Cảnh Mộ, đẩy anh ta bước lùi ra ngoài, vừa trở lại phòng lập tức đẩy cánh cửa phòng tắm đóng lại.

"Chị muốn làm gì?"

Sắc mặt Chu Cảnh Mộ căng thẳng, thân thể cũng cứng ngắc.

Hạ Sí Hạ đẩy anh ta đi đến tận giường, khóe miệng cong cong, "Cậu nói tôi muốn làm gì nhỉ?""Hạ tổng, xin hãy tự trọng."

Lời này thế nào nghe vào lại khiến người ta thật khó chịu?

Hạ Sí Hạ thả tay, Chu Cảnh Mộ vừa thoát khỏi muốn ra khỏi đây, lại bị cô ấy gọi về, "Không được đi."

Dứt lời rút điện thoại ra nhắn tin cho thư ký, để cô ấy đi lên.

Thư ký mở cửa phòng đi vào, theo lời dặn dò phải cẩn thận của Hạ Sí Hạ, cô ấy gần như là nín thở, nhón chân rón ra rón rén đi qua cửa phòng tắm.

Cô ấy đi vào đến trong phòng, nhìn thấy Hạ Sí Hạ chỉ mặc đồ lót đứng đó, lập tứng trừng Chu Cảnh Mộ câm như hến đứng dựa bên cửa sổ.

Cô ấy vội vội vàng vàng lấy áo choàng tắm mặc lên cho Hạ Sí Hạ, "Hạ tổng, hai người đây là. . . . . ."

"Có chút chuyện cần cô đi làm."

"Chuyện gì ạ?"

Hai người nói rất nhỏ, nhưng ngay cạnh Chu Cảnh Mộ nên anh ta nghe rõ ràng từng chữ.

"Nội dung cuộc họp lát nữa phải thay đổi, cô báo trước với các lãnh đạo trong công ty một tiếng, hợp đồng lần trước phải giảm xuống năm nghìn vạn mới bàn tiếp."

"Vì sao lại thế?"

Thời gian gấp gáp, Hạ Sí Hạ chỉ vào nhà tắm giải thích ngắn gọn, "Vừa rồi nhân viên bán hàng kia khiến quần áo tôi bị bẩn, sau đó bọn họ đưa cho một bộ quần áo, kích cỡ rất vừa vặn, nếu tôi đoán không sai thì trên bộ quần áo đó đã bị gắn thiết bị nghe trộm."

Thư ký nghe vậy thì giật mình, "Vậy giờ phải làm sao? Không thì tôi vất bộ quần áo đó đi nhé?"

"Không cần, lát nữa tôi còn phải mặc nó đi họp, bọn chúng đã có mưu đồ với tôi, sao chúng ta không thể lợi dụng nó gậy ông đập lưng ông?"

Thư ký đã đi theo Hạ Sí Hạ nhiều năm như vậy, lập tức hiểu được cô ấy đã nghĩ ra đòn đánh trả, "Được, tôi lập tức đi làm việc."

Cô ấy xoay người định bước đi, lại thấy Chu Cảnh Mộ vẫn còn đứng như phỗng ở đó, "Còn đứng đơ ra đó làm gì? Đi đi chứ!"

Cơ thể của Hạ tổng đẹp lắm đúng không? Nhìn đã mắt lắm đúng không? Đáng hận!

"Không, cậu ta phải ở lại đây hoàn thành màn biểu diễn này."

Chu Cảnh Mộ nhíu chặt mày, "Hạ tổng, tôi không biết làm mấy thứ chị muốn đâu."

"Tôi dạy cậu."

Cô ấy bỏ qua khuôn mặt khó coi của anh ta, thư ký phải xử lý chuyện gấp nên cũng không tiếp tục ở lại đôi co với anh ta nữa, Hạ Sí Hạ tùy tiện buộc dây áo choàng tắm lại.

Khóe miệng Hạ Sí Hạ có ý cười nhàn nhạt, Chu Cảnh Mộ bị cô ấy nhìn đến mức cả người cứng đờ, qua một hồi, Hạ Sí Hạ mới hỏi anh ta, "Như vậy chắc đủ rồi đấy nhỉ?"

Khuôn mặt Chu Cảnh Mộ thoáng qua bối rối, "Hạ tổng nói gì tôi nghe không hiểu."

Hạ Sí Hạ cười rất nhẹ, đuôi chân mày cũng giương lên, "Không có kinh nghiệm vậy cơ à?"

Sắc mặt Chu Cảnh Mộ hết xanh lại trắng.

Hạ Sí Hạ kéo anh ta vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, lại cúi người nhặt quần áo rơi trên đất lên."Đúng là biết giày vò, eo tôi suýt nữa thì bị cậu làm gãy luôn rồi, lát nữa không có sức ngồi họp cậu có chịu trách nhiệm được không?"

Khóe miệng Chu Cảnh Mộ giật giật, mặc kệ cô ấy tự biên tự diễn.

Hạ Sí Hạ nhìn anh ta sắp bùng nổ đến nơi, lại đi lên vỗ mấy cái trước ngực. "Giữ lại sức lực đến tối lại cho cậu, được không nào?"

Cô ấy biết Chu Cảnh Mộ nghiêm túc, nhất định sẽ không tiếp lời.

"Tôi tắm trước, không thì không kịp mất."

Chu Cảnh Mộ hơi nhấc mắt, chợt mở miệng, "Vậy để tiết kiệm thời gian tôi với chị cùng tắm luôn đi?"

Hạ Sí Hạ lăn lộn trong chốn thương trường này còn tình huống gì chưa gặp, thế nhưng hiện tại lại vì một câu này của Chu Cảnh Ngộ mà sửng sốt không nói nên lời.

Người ta đã nói được đến lời này rồi, thế nhưng Hạ Sí Hạ lại bị dọa sợ, trực tiếp đùn Chu Cảnh Mộ ra khỏi phòng tắm.

. . . . . .

Ngự Hồ Loan

Hạ Chấp Ngộ có việc phải ra ngoài mấy ngày, lần này có việc gấp nên không thể đưa Tống Tương Niệm đi cùng.

Cô dọn dẹp qua nhà hắn, đứng trước cửa phòng làm việc của Hạ Chấp Ngộ.

Tống Tương Niệm có cảm giác lạc lõng lạ lẫm, cả ngày hôm nay đều không thể bình thường.

Hết thời gian làm việc, cô về nhà thay đồ rồi xuống dưới tầng mua thức ăn.

Trong nhà bếp mở quạt thông gió, rất ồn, Hạ Chấp Ngộ gọi đến đúng lúc Tống Tương Niệm đang bận rộn nấu cơm tối.

Một bóng người bước tới trước bàn ăn, liếc nhìn màn hình điện thoại của Tống Tương Niệm.

Người đó ấn nhận cuộc gọi, Hạ Chấp Ngộ vừa muốn lên tiếng, đập vào mắt lại là một khuôn mặt bị bỏng nặng đã biến dạng.

Trong nhà không bật đèn, khung cảnh này nhìn qua vừa khủng bố vừa u ám, Tống Toàn An lạnh lùng nhìn Hạ Chấp Ngộ, khiến hắn không nhịn được dâng lên cảm giác sợ hãi bí bách rất quen thuộc.