Chiến Lược Theo Đuổi Minh Tinh Hạng A

Chương 12: Austin đa nhân cách



Mấy ngày Y Giang phải quay phim, Austin hầu như không được nói chuyện với cô nhiều một hôm nào. Dài nhất cũng chưa đầy năm phút. Y Giang lúc nào thấy anh gọi liền kiếm cớ này kia, anh thì không thể đi đến chỗ của cô vì nếu thế cô sẽ biết là anh theo dõi cô ngay

Nhưng chờ đợi lại càng não nề. Y Giang chẳng về, anh cũng chẳng có gì để mà vui đùa.

Suy nghĩ ngồi lâu thì Austin liền nở nụ cười ranh mãnh. Dù sao thì anh với cô ở chưa lâu, chắc anh cải trang thì cô sẽ không nhận ra được luôn đâu. Cô ngốc đó còn lâu mới để ý. Ngay cả gương mặt của anh khi ngủ cùng cô đêm đó đến lúc dậy quay về nhà liền quên nữa là bây giờ.

Vậy là Austin liền gọi điện cho người của mình để đặt chỗ khách sạn nơi Y Giang đang quay phim.

Một người mới bốn, năm ngày trước còn ăn mặc tử tế hẳn hoi, bây giờ liền quay về phong cách cũ ngay được. Kính râm đen, tóc vuốt lên cùng chiếc áo hoa hòe là điểm nhấn. Rất phù hợp với điều kiện đi biển như thế này. Chiếc xe Audi mui trần phóng nhanh trên đường lớn. Vẻ mặt ung sung của anh khiến những cô gái qua đường bị hớp hồn bởi một ánh nhìn.

Rất nhanh liền đến nơi. Austin ném chìa khóa cho bảo vệ rồi còn ung dung đi ra bờ biển nơi mà đoàn phim vẫn đang dựng máy quay ở đó. Chỉ là không thấy Y Giang ở đây. Nghe ngóng một chút thì biết cô đi chơi rồi vì bây giờ không có cảnh quay của cô. Vậy là anh cũng nhanh chóng tìm định vị để xem Y Giang đi đâu.

Thì ra là cô đang ở khu giải trí trong vùng. Liền lập tức đến nơi đó. Đi qua mấy gian bán hàng hải sản thì thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi chơi với mấy đứa nhỏ ở đây. Cô đang ngồi làm vòng từ vỏ ốc, hến... Bọn trẻ còn dạy cô làm sao ấy cho đẹp như bán hàng nữa. Y Giang ngồi đùa với chúng mà cười tươi vô cùng.

Thấy thế nên Austin đi lên một quán để ngồi trên tầng nhìn xuống. Dù thế nào vẫn thấy cô gái này quá ngốc còn dễ tin người. Austin thầm nghĩ cô nổi tiếng như vậy, mà độ ngốc cũng gần bằng độ nổi tiếng đó, nếu như có nhãn hàng nào ăn chặn thì không biết cô xử lý ra sao nhỉ? Có khi ngồi khóc cũng nên.

Chống cằm nhìn xuống bên dưới, đúng lúc có thanh niên thấy Y Giang xinh xắn liền đi đến quấy rối cô.

- Cô em, nhìn dáng dấp cũng được đấy. Sao nào, thích mấy cái vỏ rác này thôi sao? Về nhà anh, ngọc trai lung linh còn đẹp hơn nhiều.

Y Giang cau mày đứng dậy. Cô lùi về sau mấy bước nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị hắn ta cầm tay.

- Anh Sơn, chị ấy là khách ạ.

- Anh tha cho chị ấy đi.

-...

Rất nhiều đứa trẻ khác cũng nói giúp cho Y Giang.



Những người xung quanh thì chằng dám ho he. Bởi họ biết tên này là con trai của giám đốc thành phố. Hắn ta ăn chơi, là một tay chơi gái từ trước đến nay ai cũng biết. Ngang tàn, còn không coi ai ra gì. Chỉ cần là thứ anh muốn thì dù có là gì thì vẫn sẽ phải có cho bằng được. Xấu số thay, Y Giang lại bị hắn nhắm trúng.

- Mong... mong anh tự trọng giúp. - Y Giang hỏi run mà rụt tay lại.

Cô thấy hắn ta nắm chặt tay vậy nên hơi run mà nói cũng cảm giác bị dọa sợ.

- Ngại ngùng gì chứ, sau này có khi còn muốn cũng không được.

Vừa nói xong thì gã Sơn liền kéo Y Giang đến ôm chặt lấy cô. Lũ trẻ cũng không thể làm gì được, Y Giang thì giống như có thể lực nào đó khiến người cô run rẩy mà chẳng nghĩ thông suốt được gì.

Austin vốn muốn nhảy xuống mà cho tên ranh con một viên đạn nhưng thấy Y Giang sợ vậy nên anh mới không bộc trực mà lao xuống. Thấy bên quán kia có người đang đóng giả là con thỏ, bộ đồ kín mít đó chắc Y Giang không nhận ra đâu. Vậy là anh liền vượt cả tầng trên quán, như người nhện liền quá thể trèo qua bên quán kia. Đi xuống dưới trả tiền phí cho bộ đồ rồi mặc vào ngay.

- B-buông... ra...

- Nào, ngoan ngoãn một chút sẽ có thưởng...

Chưa nói dứt lời thì một củ trỏ lao đến trực diện vào mặt gã chơi bời đó. Mọi người ai cũng bất ngờ mà trố mắt nhìn.

Gã ta ngã xuống ôm mũi, cảm giác như mũi muốn gãy vậy, tê liệt mà máu chảy đầy ra.

Vẫn còn ngoan cố đứng dậy để định đánh người mặc bộ đồ con thỏ này. Nhưng còn chưa đánh được đã bị Austin gạt chân ngã lăn ra đất. Không có nói gì liền trực tiếp đã mạnh vào điểm yếu của gã ta khiến gã ôm lấy mà kêu lên.

Y Giang cũng hơi bất ngờ mà nhìn người trước mặt. Cô đang tò mò không biết là ai thì người đó đã đi đến gần cô.

- Cảm ơn... Cảm ơn rất nhiều. - Y Giang cúi đầu nói lời cảm ơn.

Austin cũng không biết rõ tiếng trung lắm nhưng chắc chắn là cô đang cảm ơn vì hành động vừa nãy của anh rồi. Tính lên tiếng nhưng lại thôi. Đưa tay đến đầu Y Giang xoa đầu cô làm tóc con của cô cứ xù hết cả lên.



Y Giang ngơ ngơ vuốt lại tóc của mình. Người mặc bộ đồ thỏ đó lại kéo gã ta đi đâu không ai hay biết. Lũ trẻ thấy thế liền bảo Y Giang quay về mau không để hắn ta tìm ra được chỗ ở của cô là toi. Vậy là Y Giang cũng mau chóng chạy về khách sạn của mình để nói cho Ánh Hoa nghe.

. . .

Ở hẻm nhỏ, lúc này Austin không mặc đồ con thỏ nữa. Ánh mắt anh còn có phần lạnh đi mà nhìn tên trước mặt.

- Bẩn như mày cũng động vào cô ấy được à?

Giọng nói lạnh cất lên cùng với đó là tiếng súng nổ ra.

Gã ta đau đớn ôm lấy tay vừa bị Austin bắn. Nhưng còn chưa kết thúc ở đó, tất cả các chi đều bị Austin ghim bằng những viên đạn.

Còn định nhắm đến trán của gã ta thì điện thoại anh lại vang lên. Nhìn kĩ thì lại là Y Giang gọi. Sắc mặt vốn đáng sợ lại quay về trở nên ngu ngơ.

- Anh nghe.

- Vừa nãy anh gọi tôi, có việc gì sao? - Y Giang đầu dây bên kia vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.

- Anh muốn hỏi Giang bao giờ về. Thật sự rất nhớ.

Giọng nói này khiến tên Sơn kia còn sởn gáy, ban nãy còn khí chất vương giả mà muốn đòi mạng, bây giờ lại nói như mình yếu đuối lắm vậy.

Dù bị bắn đến tê liệt nhưng hắn ta phải trốn khỏi đây trước, cần phải giữ được mạng, sau đó tính làm gì thì làm.

Austin gọi điện xong quay lại không thấy hắn ta đâu thì cũng không tỏ ra biểu cảm gì. Dù sao thì hắn ta có mặt trên đời này hay không thì anh cũng không quan tâm. Cho chút bài học khi động đến người phụ nữ của anh như vậy là được rồi.

Cất khẩu súng ở túi quần sau, chiếc áo hoa hòe chỉ sơ vin đằng trước còn phần sau cũng buông thả nên che được khẩu súng được phân nữa. Anh ung dung vừa đi vừa huýt sao. Cũng vì vừa nãy Y Giang nói sẽ về sớm gặp anh, còn có quà cho anh nữa. Còn gì vui bằng được cơ chứ.

Chỉ có mỗi điều Austin một phút trước với Austin bây giờ hoàn toàn đối lập nhau. Giống như bị đa nhân cách vậy. Đúng là khiến người ta phải sởn gáy.