Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 99: Lá gan ngươi lớn hơn rất nhiều



Một người một cẩu chơi đùa một hồi lâu, Diệp Bạch Đinh mới chậm rì rì múc nước rửa mặt, nấu nước pha trà, nghĩ sau đó ra sau bếp nhìn một cái, xem có cái gì ăn...... Thời gian không tốt, hình như giờ ăn cơm sáng đã qua.


Vụ án kết thúc, không có việc gì, đầu óc hắn có chút trống rỗng, cũng chưa lưu ý cẩu tử chạy đi lúc nào, chờ rửa mặt xong, thay quần áo, mới vừa mở cửa muốn đi ra ngoài, cẩu tử liền trở lại.


Lúc này nó lại không kêu, cũng kêu không được, trong miệng ngậm cái rổ nhỏ, cái đuôi vẫy như cánh quạt gió, giống như đang nói ——


Còn chờ cái gì vậy? Nhanh lên lấy đồ ăn đi, sau đó khen ngợi ta!


"Oa ——"


Không cần chính mình đi đã có sẵn đồ ăn, Diệp Bạch Đinh sao có thể không vui? Hắn nắm lấy cái rổ nhỏ, xoa cẩu tử một lần từ đầu tới đuôi: "Huyền Phong tốt, Huyền Phong ngoan, mày là tốt nhất trên đời này!"


"Gâu!" Huyền Phong ngửa đầu đứng, uy phong vô cùng.


Diệp Bạch Đinh xốc vải phủ trên cái rổ nhỏ lên, bên trong là một đĩa bánh bao nhỏ nóng hầm hập, còn có một chén nhỏ sữa đậu nành đậy kín, cùng với mấy viên điểm tâm ngọt màu sắc thật xinh đẹp.


"Có chút nặng a......" Hắn ấn đầu cẩu tử, "Về sau cũng không thể như vậy, quá nặng mày không khó chịu sao? Tao hiện tại không phải ở trong nhà lao, có thể tự đi, mày đi lấy với tao là được rồi......"


"Gâu!" đôi mắt đen láy của cẩu tử nhìn hắn, mặc kệ hắn nói như thế nào, dù sao nó cũng cao hứng!


"Gâu!" Nhanh lên nếm thử ăn ngon không!


"Biết rồi biết rồi......" Diệp Bạch Đinh chuyển đồ vật qua bàn nhỏ.


"Gâu! Gâu gâu!"


"Ăn liền ăn liền......" Diệp Bạch Đinh mở sữa đậu nành ra, uống một ngụm, bị thúc giục, đũa cũng chưa dùng, trực tiếp dùng tay, nắm viên bánh bao nhỏ.


"Gâu! Gâu gâu gâu!"


"Đừng thúc giục đừng thúc giục......"


Diệp Bạch Đinh cắn một miếng bánh bao nhỏ, mới cảm thấy không khí có chút không đúng, có phải là quá mức an tĩnh rồi hay không?


Quay đầu lại nhìn một cái, là Cừu Nghi Thanh vào.


Lãnh đạo chính là lãnh đạo, vào cửa cũng lặng yên không một tiếng động, một chút tiếng bước chân cũng không có, Huyền Phong ở Bắc Trấn Phủ Tư hoành hành ngang ngược, nơi nào cũng dám đi, ai cũng dám gây chuyện, đến trước mặt lãnh đạo, cũng thành vừa ngoan vừa nhát, ngồi xổm trên mặt đất không dám động đậy không dám ho he.


Diệp Bạch Đinh nín một hồi, yên lặng đem sữa đậu nành cùng bánh bao trong tay đưa ra ——


"Chỉ Huy Sứ muốn một miếng không?"


"Được."


Lãnh đạo thập phần không khách khí, trực tiếp ăn luôn viên bánh bao nhỏ ngay trên tay hắn.


Diệp Bạch Đinh:......


Không phải hắn keo kiệt, một viên bánh bao nhỏ mới bao lớn, người trưởng thành một ngụm một cái cũng không lạ, mấu chốt là cái bánh bao nhỏ này hắn đã cắn qua a! Cắn một miếng lớn như vậy, nam nhân này không thấy được sao!


Cừu Nghi Thanh không chỉ ăn, còn nghiêm túc bình phẩm: "Hương vị không tồi."


Y chẳng những ăn, bình phẩm, còn thuận tay bưng sữa đậu nành Diệp Bạch Đinh vừa uống một ngụm lên, nếm nếm, chân mày nhíu nhẹ: "Ngọt?"


Diệp Bạch Đinh lập tức quên mất xấu hổ, cảnh giác nhận thấy biểu tình của đối phương, trên mặt tựa như bị khơi dậy chiến ý: "Sữa đậu nành, không phải nên ngọt sao?"


Cừu Nghi Thanh nhìn thiếu niên, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Mặn cũng được."


Diệp Bạch Đinh híp mắt: "Ta cảm thấy Chỉ Huy Sứ có thể nếm thử ngọt."


Cừu Nghi Thanh nhìn đôi môi nhu nhuận của thiếu gia, khựng lại: "Cũng không phải không thể......"


Bàn tay to của y duỗi về phía sữa đậu nành chỉ mới uống một ngụm, liền đặt lên bàn.


"Vẫn là thôi đi."


Sữa đậu nành là cẩu tử cực cực khổ khổ ngậm rổ đưa lại đây, số lượng cũng không nhiều, đều cho người khác uống, đâu còn phần của hắn? Hắn duỗi tay lấy sữa đậu nành qua, mấy ngụm liền uống xong, thỏa mãn thở phào: "Uống ngon!"


"Uông!" Cẩu tử cũng tinh thần sáng láng phối hợp, giống như đang nói, đồ ăn ngon là ta ngậm tới đát*!


*đây là từ cảm thán của mấy đứa muốn tỏ vẻ đáng yêu, bán manh đó, bỏ đi mất ngon =)))


Vừa kêu một tiếng, liền phát hiện chủ nhân lia ánh mắt tử vong qua.


Cừu Nghi Thanh rũ mắt nhìn cẩu tử, biểu tình tràn ngập ám chỉ 'câm miệng, mày nói nhiều quá, thành thật ngồi yên, dám kêu nữa là thiến', những người khác cẩu tử không quen thuộc, cảm xúc của chủ nhân, cẩu tử hiểu nhất, lập tức co rúm lại thành một cục, ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất, cằm đáp trên hai chân trước, ủy khuất ba ba mà 'ư' một tiếng.


"Mày không phải biết giúp người gọi món ăn?" Cừu Nghi Thanh híp mắt nhìn cẩu tử, "Học rồi, cũng đừng lãng phí, đi xuống bếp gọi người đưa chút bánh bao lên."


"Uông?" Cẩu tử nghiêng nghiêng đầu.


Cừu Nghi Thanh lấy cái rổ qua, thả đến trước miệng nó, nó đúng là hiểu, 'ngao ô' một miếng ngậm lấy, tung ta tung tăng chạy đi, không có vẻ gì là mang thù.


Diệp Bạch Đinh:......


Ngài ít nhiều gì cũng là cái lãnh đạo, so đo với con chó nhỏ làm cái gì?


Bất quá lần này mang đồ tới không phải cẩu tử, là tiểu binh Cẩm Y Vệ, trên tay bưng cái khay, không chỉ có bánh bao sữa đậu nành, còn có bánh cuốn cháo dưa muối.


Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn ra đằng sau: "Huyền Phong đâu?"


"Ổ chó bên kia giống như có cẩu tử đánh nhau, nó qua đó nhìn rồi." Tiểu binh trả lời, thấy hai vị kia không có phân phó gì thêm, liền hành lễ, đi xuống.


Được rồi, không hổ là cẩu tướng quân, cũng trăm công ngàn việc.


Diệp Bạch Đinh bắt đầu ăn cùng Cừu Nghi Thanh, bữa sáng tới muộn này.


"Đồ vật tìm được rồi?" Diệp Bạch Đinh ăn bánh bao, "Mấy mật tin mà Yến Nhu Mạn nói đó?"


Cừu Nghi Thanh từ trong ngực móc ra một thứ, đặt lên bàn: "Ngươi nhìn xem cái này."


Là một tờ hoa tiên.


Khi có văn nhân phong nhã, ở các loại thơ hội, hoặc khi cùng giai nhân ước hẹn, sẽ dùng loại hoa tiên này, màu nền không phải trắng, có hoa ẩn trên giấy, mở ra có mùi hương thoang thoảng trước mũi, không giống với giấy dùng hằng ngày.


Tờ hoa tiên này thoạt nhìn chắc là dùng để ước hẹn với giai nhân, vì trên đó có tám chữ: Nguyệt thượng tiêu đầu, lương tiêu khổ đoản.


Diệp Bạch Đinh chỉ là từ miệng Tương Tử An bép xép nghe được mấy chữ này, chính mình còn chưa tận mắt thấy qua, cảm thấy mới lạ, thời gian xem xét liền hơi dài.


Ngón tay thon dài của Cừu Nghi Thanh đè lên tờ hoa tiên, dịch qua một bên, làm mùi hương kia rời ra xa một chútt: "Nhìn ra cái gì không?"


"Đây là......tín hiệu liên lạc?" Diệp Bạch Đinh nháy mắt nhớ tới một cái tên, "Lý Tiêu Lương?"


Vụ án lôi hỏa đạn phóng hỏa, hung thủ khai, người liên lạc với mật thám Ngoã Thứ?


Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Ta từ mật tin tìm ra được chút manh mối, kết hợp với tin tức trước đó tra được, phát hiện có khả năng liên quan tới người này."


"Không tồi a, tin tức tốt!" Diệp Bạch Đinh gật mạnh đầu, theo đó mà tra tiếp, nói không chừng là có thể lôi người này ra?


Cừu Nghi Thanh: "Còn có nghĩa huynh kia của ngươi ——"


Diệp Bạch Đinh lập tức lên tinh thần, bánh bao nhỏ trên tay cũng không lo ăn: "Cũng tra được cái gì?"


Cừu Nghi Thanh lắc đầu: "Cũng không xác định, quan hệ của Hạ Nhất Minh cũng không phức tạp, từ năm nay thăng quan, mới đi lại với các nơi nhiều hơn chút, người của ta phát hiện hành vi trong sinh hoạt của hắn tồn tại một quy luật nhất định, quy luật này...... có chút vi diệu, hắn có thể là đang cố ý giấu giếm mối quan hệ nào đó, người nào đó."


Hai chữ giấu giếm, đã rất vi diệu, nếu không phải thân phận mẫn cảm, hoặc ích lợi tương quan cũng mẫn cảm, thoải mái hào phóng lui tới là được, vì sao phải giấu giếm?


Trừ phi cái này...... hoặc những người này, không thể bị lộ ra.


Diệp Bạch Đinh gần như lập tức nhớ tới Tam hoàng tử, bọn họ vào lúc này cũng đã quen biết rồi sao? Nhưng dựa theo tuyến phát triển của sách gốc, Tam hoàng tử này ẩn nấp rất sâu, tuyệt đối không có khả năng thò mặt ra trong thời gian này......


"Người sau lưng hắn, ta muốn tìm ra!" Diệp Bạch Đinh nhìn Cừu Nghi Thanh, đáy mắt mong chờ thập phần rõ ràng, "Ngươi giúp ta!"


Ánh mắt trắng trợn lại nóng cháy của thiếu niên, sao Cừu Nghi Thanh có thể chống đỡ, đuôi mắt hơi rũ: "Nếu có tin tức, thông tri ngươi trước tiên."


"Ừm!"


Diệp Bạch Đinh gật đầu xong, lại cảm thấy không thích hợp: "Ngươi đem hai cái tin này cùng nói ra...... là có chỗ đáng chú ý?"


Cừu Nghi Thanh chỉ vào tờ hoa tiên: "Mật tin tìm được đã lâu năm, ta tìm mấy người quen rành về tên người tra kỹ lại, khá may mắn, tìm ra tờ hoa tiên này, trước mắt thời gian ngắn ngủi, không có chứng cứ cụ thể, nhưng ta có trực giác —— Lý Tiêu Lương này sợ sắp tới sẽ xuất hiện, mà người hắn muốn liên lạc, chính là Hạ Nhất Minh."


Diệp Bạch Đinh lập tức ngồi thẳng dậy, đuôi mắt mị lên: "Hạ Nhất Minh phản quốc?"


"Còn chưa rõ ràng," Cừu Nghi Thanh lắc đầu, "Trước mắt chúng ta biết đến chỉ là Lý Tiêu Lương là người liên lạc của 'lam mị', tổ chức mật thám của Ngõa Lạt ở kinh thành, tổ chức này lấy bàn xà màu lam làm biểu tượng, ở kinh thành có bao nhiêu người liên lạc, lên kế hoạch cho chuyện gì, chúng ta còn chưa biết, Lý Tiêu Lương cũng chỉ là cái tên, hắn làm cái gì, đổi qua bao nhiêu tên, có bao nhiêu thân phận, bản thân là người Ngõa Lạt nằm vùng ở kinh thành, hay là người Hán bị ích lợi dụ dỗ, chúng ta vẫn không hiểu được, lần này......"


*mụ tác giả khi thì Ngõa Lạt khi thì Ngõa Thứ, pà kon thông cảm đi, lão cũng chỉ có cái xẻng đào theo thôi


Ánh mắt Cừu Nghi Thanh lạnh thấu xương: "......cần phải lôi hắn ra!"


Diệp Bạch Đinh trong lòng vừa chuyển, minh bạch suy nghĩ của Cừu Nghi Thanh: "Chỉ Huy Sứ là muốn lợi dụng Hạ Nhất Minh?"


Mặc kệ Hạ Nhất Minh hiện tại là thân phận gì, là đối tượng đối phương cần liên lạc, hay là đã liên lạc được, liên hệ này đều là tín hiệu, chỉ cần bọn họ nắm được, nhất định có thể xách ra càng nhiều tin tức!


Cừu Nghi Thanh nhìn thiếu niên: "Ngươi có ngại không?"


"Ta vì sao phải ngại?"


Người ngay thẳng trong sạch không sợ tra, nếu Hạ Nhất Minh không có vấn đề, thì mấy cái này sẽ nghiệm chứng, nếu có vấn đề, hắn sao có thể bao che? Vụ án của phụ thân chưa có chân tướng, cũng mặc kệ tỷ tỷ biểu hiện, hay là Hạ Nhất Minh diễn xuất, có những thứ căn bản không thể không suy nghĩ sâu xa, hắn vì sao lại muốn bao che kẻ có phẩm hạnh bại hoại?


"Đừng lo lắng," Cừu Nghi Thanh gật đầu, "Vụ án phụ thân ngươi, ta có chú ý, chỉ là lúc ấy đã định tội chết, qua đi cũng không đủ nửa năm, Hoàng Thượng bên kia cũng không rảnh lo, không tiện lập tức lôi ra...... ngươi kiên nhẫn chờ đợi."


Diệp Bạch Đinh minh bạch, tra án đều yêu cầu thời gian tìm kiếm chứng cứ, huống chi lật lại bản án? Cho dù ở hiện đại, quá trình này cũng sẽ lâu dài, ở cổ đại chế độ xã hội bất đồng, hắn nếu chỉ có phê phán, không ủng hộ, sao có thể sống tiếp?


Hắn phải tôn trọng, tôn trọng người nơi này, tôn trọng chế độ chấp pháp nơi này, cũng tôn trọng chính mình.


Diệp Bạch Đinh nhìn Cừu Nghi Thanh: "...... đa tạ ngươi."


Cừu Nghi Thanh gắp viên bánh bao nhỏ, đặt vào đĩa của thiếu niên: "Bắc Trấn Phủ Tư, lập công sẽ được thưởng, đây là ngươi nên được."


Lãnh đạo đều đã giúp hắn như vậy, gần như tỏ rõ là sẽ phái người lặng lẽ tra chân tướng vụ án của phụ thân, hắn sao có thể đứng không mà nhìn? Cần phải làm cái gì đó a!


Diệp Bạch Đinh ăn bánh bao nhỏ, đại não nhanh chóng chuyển động: "Cho nên chúng ta kế tiếp cần chú ý vụ án của Hình Bộ? Cùng Hạ Nhất Minh sinh ra giao thoa một cách chính đại quang minh, nhìn chằm chằm mới hợp tình hợp lý, sẽ không lộ...... Hạ Nhất Minh nếu có thể xui xẻo một chút thì càng tốt, con chuột nóng nảy, còn không phải sẽ nhảy nhót, nghĩ đủ cách?"


Mặc kệ là tìm quan hệ sau lưng để hỗ trợ, hay là liên lạc người khác...... Hắn tin tưởng, Hạ Nhất Minh có khả năng.


Nhưng làm sao để tạo phiền toái cho Hạ Nhất Minh? Tết nhất này, phỏng chừng Hình Bộ cũng đã sớm phong ấn*, sẽ không an bài phá án, làm sao mới có thể tìm phiền toái?


*là cất con dấu vô hợp, đóng cửa nghỉ lễ không làm việc, triều đình cũng vậy, qua lễ đi làm lại thì là 'khai ấn'


"Nếu không......nhìn xem Chiếu Ngục có cơ hội gì hay không?"


Diệp Bạch Đinh vừa nói đến đây, liền thấy biểu tình của Cừu Nghi Thanh không có chút nào kinh ngạc, cũng không có bất ngờ, giống như hết thảy đều nằm trong dự kiến.


"Ngươi đã sớm nghĩ tới?"


"Ngươi nói đi?" Cừu Nghi Thanh thong thả ung dung, uống lên một ngụm sữa đậu nành mặn.


Diệp Bạch Đinh:......


Được rồi, đầu óc lãnh đạo luôn đi ở đằng trước.


"Chuyện này liền giao cho ta!" Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, vẫn không nín được, lại hỏi, "Vậy còn hình phạt cho Yến Nhu Mạn......"


Cừu Nghi Thanh: "Bắc Trấn Phủ Tư dựa theo quy củ làm việc, nàng xác thật có công cử báo lợi quốc, chi tiết vụ án này, ta đã trình lên Thánh Thượng, không lâu sẽ có ý kiến phúc đáp."


Nhìn vẻ mặt của y, vấn đề chắc là không lớn?


Diệp Bạch Đinh liền an tâm, tâm khoan khí sảng, rốt cuộc có thời gian hỏi về chuyện sáng nay sau khi rời giường: "Ngươi biết ta hôm qua chờ ngươi?"


"Ta đêm qua trở về đã khuya." ánh mắt Cừu Nghi Thanh rũ xuống, lướt qua môi thiếu niên, "Đừng mút đũa."


Diệp Bạch Đinh lật đật nhả đũa: "Ta ăn xong, ta chính là muốn hỏi......ngươi giúp ta đắp chăn?"


Cừu Nghi Thanh bưng sữa đậu nành mặn, uống một ngụm: "Ừm."


Diệp Bạch Đinh: "Ngươi giúp ta lấy sách trong tay đi?"


Cừu Nghi Thanh lại uống lên một ngụm sữa đậu nành mặn: "Ừm."


"Giúp ta cởi áo ngoài?"


"...... ừm."


"Dời đi án kỷ nhỏ trên giường đất?"


"Ừm."


"Vậy ngươi......"


Thiếu niên nhìn trái nhìn phải, hạ giọng có điểm thấp, như là có chút thẹn thùng.


Thanh âm Cừu Nghi Thanh cũng theo đó mà càng thêm trầm thấp: "Ta......"


Diệp Bạch Đinh: "Vậy ngươi làm sao mà từ phòng ta đi ra ngoài?"


Cừu Nghi Thanh: "Hửm?"


"Sau khi ta thức dậy, liền nghe thấy cẩu tử ở bên ngoài cào cửa, cửa là cài then bên trong," Diệp Bạch Đinh chỉ chỉ cửa, lại chỉ chỉ cửa sổ, "Cửa sổ cũng đóng kín mít, đây chính là mật thất, ngươi làm sao mà làm được?"


Sữa đậu nành mặn trong chén có vẻ không thơm, Cừu Nghi Thanh buông chén: "Ngươi là muốn hỏi cái này?"


"Chứ sao nữa?" Diệp Bạch Đinh chớp chớp mắt, nhìn nhìn chung quanh, chẳng lẽ nam nhân này còn chuyện gì mà ......hắn không biết?


Cừu Nghi Thanh tựa hồ có chút cạn lời, giương mắt nhìn nhìn lên xà nhà.


Diệp Bạch Đinh cũng theo đó mà nhìn nhìn: "Chẳng lẽ......là ngươi xốc nóc nhà đi ra ngoài?"


Hắn khiếp sợ nhìn Cừu Nghi Thanh,