Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 143



Chương 143

Cô vẫn ngồi chỗ đó, giả vờ như không nhận thấy tâm mắt của người đàn ông này.

Hoắc Dung Thành khoanh hai tay trước ngực, mặt không cảm xúc, chớp mắt nhìn cô.

“Bị điếc, hay là để tôi đích thân mời cô?

Cuối cùng, từ trong đôi môi mỏng phun ra một câu.

Nghe vậy, Tô Tú Song đành chịu thua, đứng dậy đi theo anh.

Khi hai người rời đi, bâu không khí lập tức thoải mái, không còn gò bó áp lực như trước.

Đập vào mắt là cả một vùng rộng lớn trắng xóa, chưa nói đến cành cây khô, ngay cả một bóng ma cũng không thấy.

Càng đi càng cách xa lều trại.

Đột nhiên, có một cơn gió lớn cùng tuyết thổi tới.

Hoắc Dung Thành híp mắt giơ đèn pin chiếu cách đó không xa, lông mày nhíu lại hình chữ xuyên, sắc mặt hơi đổi.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua, anh nghiêm nghị nói: “Theo kịp.”

Tô Tú Song nhận thấy được sự thay đổi trên mặt của anh, nên không dám sơ ý mà bước theo sát.

Sau khi đi vê phía trước khoảng ba mươi mét, thân hình cao lớn của anh bước vào một hang đá nhỏ khá kín đáo.

Mặc dù trên mặt tràn đầy nghi hoặc, nhưng Tô Tú Song vẫn ngoan ngoãn đi vào theo.

Mấy chục giây sau, “Răng rắc” một tiếng nổ lớn, đầu tiên là xuất hiện một vết nứt, sau đó là một đám tuyết khổng lồ bắt đầu trượt xuống.

Âm thanh chói tai, mặt đất chuyển động, núi non rung chuyển, giống như đồng thời xảy ra động đất và sóng thần.

Mặt Tô Tú Song như cắt không còn giọt máu, cô hét lên, hai chân mềm nhữn ngồi xổm trên mặt đất.

Cô lấy tay che lỗ tai, thân thể kề sát vách động không dám nhúc nhích, lỗ chân lông run lên.

Không biết đã qua bao lâu, cô từ từ mở mắt ra.

Lối ra của hang đá bị bịt chặt, không có kẽ hở.

Làm thế nào có thể thoát ra ngoài?

Tô Tú Song sửng sốt, sững sờ nhìn lối ra bị chặn.

“Tuyết lở, long trời lở đất” Hoắc Dung Thành nói, hiếm khi không có châm chọc.

“Ừ” Cô kinh ngạc choáng váng.

“Trận tuyết lở này vẫn chưa kết thúc”

Anh chăm chú lắng nghe những âm thanh xung quanh mình.

‘Ừm?

Tô Tú Song tiếp tục trả lời, tinh thần vẫn còn đang hỗn loạn, cả người ngây ngốc.

Hoắc Dung Thành liếc cô một cái, bàn tay to sờ vào cái túi trống rỗng, đưa tay vê phía cô với vẻ mặt bình tĩnh, “Đưa bật lửa cho tôi”

Suy nghĩ của cô có chút quay trở lại, nghe thấy lời này, cô vô thức ngẩng đầu lên, “Hả?”