Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 413



Chương 413

Tô Tú Song im lặng không trả lời, Dựng xong giàn rau, đã một tiếng đồng hồ trôi qua, cô chạy thẳng vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Hoắc Diệc Phong giữ lời hứa, ngồi trên đất giúp cô bóc tỏi, cay chảy nước mắt, anh ta nói: “Tranh thủ hai ngày này nghĩ cách mà thuyết phục anh hai tôi đi”

“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa Bực mình!”

Nhớ tới chuyện này, Tô Tú Song lại thấy bực bội.

Cô cũng muốn thuyết phục chứ, nhưng người đàn ông đó mặt lạnh như băng, cô còn không biết mở lời như thế nào.

Không lâu sau đã nấu xong cả mâm thức ăn đầy đủ màu sắc hương vị, nhìn mà thèm thuồng.

“Đi gọi anh hai”

Hoắc Lăng Tùng đặt tập bệnh án trong tay xuống, nhìn em trai mình.

Nghe thấy vậy, Hoắc Diệc Phong lắc đầu nguầy nguậy: “Em không đi đâu, nhỡ chẳng may lại giãm phải hố bom, anh ba, anh ăn ít thôi nhé, mâm cơm hôm nay nấu cho em đấy, toàn những món em thích”

Hai người đang trò chuyện thì Hoắc Dung Thành đã xuất hiện trong phòng ăn, quân âu màu đen, áo sơ mi đen, càng làm tôn lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn trên gương mặt vô cảm.

Anh vừa tới, bâu không khí trong phòng ăn đã thay đổi chóng mặt.

Mới giây trước còn đùa giỡn vui vẻ, nói cười xôn xao, thì một giây sau đã im phăng phắc, nghe rõ được cả tiếng kiến kêu.

Tô Tú Song ngồi trên ghế, mắt nhìn thẳng, vẻ mặt điềm tĩnh.

Quản gia Trương bắt đầu bày bát đũa.

“Đầu bếp đâu?”

Hoắc Dung Thành sầm mặt xuống, nét mặt u ám, nghiêm giọng hỏi quản gia Trương.

Trong bếp ạ.”

“Bảo anh ta làm một đĩa bít tết, với canh..” Hoắc Dung Thành kéo ghế ngồi xuống, lạnh lùng nói.

Lúc này, Hoắc Lăng Tùng lên tiếng: “Anh hai, nhiều đồ ăn thế này, ăn còn không hết, không cần làm bít tết nữa đâu.”

“Có tên có tuổi rõ ràng, làm cho nó, anh ăn, còn ra cái gì?”

Hoắc Dung Thành găn giọng lạnh lùng nói từng tiếng.

Hoắc Lăng Tùng hắng giọng, nhướn mày, ngón tay thon dài day day huyệt thái dương, không thể phủ nhận rằng một khi anh hai anh ta đã lên cơn thù dai thì chẳng ai chịu nổi.

Hoắc Diệc Phong tức thì cảm thấy dựng tóc gáy, muốn khóc không ra nước mắt, sao có cảm giác tai ương lại sắp ụp xuống đầu.

Nhìn tình hình này, quản gia Trương cũng không dám lên tiếng khuyên răn, vội chạy vào bếp căn dặn kĩ càng, bảo đầu bếp nhất định phải dùng loại bít tết được vận chuyển bằng máy bay đưa đến, và phải đảm bảo mức độ chín của thịt, không thì chắc chắn sẽ gặp nạn.

Còn Tô Tú Song cũng chẳng lấy làm dễ chịu, sắc mặt cô trắng bệnh, mình mẩy cứng đờ.

Rõ ràng, câu nói này cố ý nhắm vào cô!

Muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì bỏ đi, tuỳ anh.

Tô Tú Song kìm nén lửa giận trong lòng, giả câm giả điếc, bình thản uống canh, giả vờ như không nghe thấy.

Hoắc Diệc Phong nín thở không dám nói, vùi đầu xuống, âm thầm ngấu nghiến.

“Cạch”

Một tiếng động rõ ràng vang lên, Hoắc Dung Thành vung tay lên, nặng nề ném dao nĩa trong tay xuống bàn: ‘Bít tết cũng không biết làm, giữ anh ta lại làm gì? nhà họ Hoắc không nuôi đồ vô dụng, để anh ta cút đi”