Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 47: CHÂN THÀNH XIN LỖI



Bảo Tích bước tới gõ gõ cửa sổ xe. Hoàng Kỳ hạ cửa kính xe xuống, nghiêng đầu nhìn cô.

-Đã giải quyết xong rồi chứ?

Bảo Tích gật gật đầu. Cô lẩm bẩm nói:

-Cảnh sát làm xong thủ tục rồi. Khi nào xử lý xong họ sẽ thông báo. Thật rất cảm ơn anh.

Hoàng Kỳ không nói gì đóng cửa sổ xe lên trước, rồi mở cửa ra:

-Lên xe đi. Tôi đưa cô về trước.

Mở cửa xe, hơi điều hoà thổi ra như đập tan sự khô nóng của không khí bên ngoài.

Bảo Tích đối diện với Hoàng Kỳ hơi gượng gạo nhưng cũng không thể từ chối lời mời của anh.

Cô bước vào xe cùng Hoàng Kỳ ngồi ở hàng ghế sau.

Vừa rồi qua trình báo ở cục cảnh sát, cô cũng mới biết rõ những dựu đoán mơ hồ của mình khi sáng là gần chính xác.

Cũng không biết có phải sáng nay đi bắt gian không thành lại còn bị đưa đến cục cảnh sát một chuyến, nên cái cô Sam Sam kia gặp phải đả kích, nói năng lộn xộn, làm Bảo Tích mất hơn nửa ngày.

Cô ta là bạn gái cũ của Thạch Quân, hai người đang dây dưa ý định chia tay. Còn gã Minh Đạt kí là anh trai của của cô ta.

Thạch Quân cũng thật là. Chia tay con gái người ta cũng không thèm nói chuyện rõ ràng, không tiếp điện thoại không gặp mặt, giống như cả ngày vô cùng bận rộn.

Sam Sam tất nhiên sẽ nghĩ rằng hắn đã có người khác, hẹn gặp không thành. Nên dẫn theo anh trai mình theo dõi Thạch Quân gần nửa tháng nay.

Sau đó, chính là tối hôm qua Thạch Quân xuống máy bay liền đi đến nhà Bảo Tích. Khiến cho Sam Sam nghĩ rằng đây là chỗ hắn giấu trà xanh.

Nhưng Bảo Tích cảm thấy hai anh em này cũng là rất lợi hại. Cả buổi sáng ở ngoài nhà trọ đợi nửa ngày, thấy một người phụ nữ đi chợ về, có thể mặt không đổi sắc mà đi theo người ta quẹt thẻ đi vào chung cư, giống như là người một nhà.

Kỹ năng này không đi làm gián điệp thật là phí nhân tài mà.

Hoàng Kỳ quay sang nhìn cô:

-Sao lại dính líu đến cô ta:

Bảo Tích đơn giản nói tóm tắt:

-Chỉ là hiểu lầm. Cô ta là bạn gái Thạch Quân. Đã theo dõi anh ta mấy ngày. Tối hôm qua nhìn thấy Thạch Quân tới nhà của tôi. Nên sáng nay đến tìm chứng cứ ngoại tình.



Nói xong câu này, Bảo Tích nghe thấy tiếng cười nhạo cực nhẹ từ người bên cạnh.

Cảm giác anh ta đang khinh thường cô thì phải. Mà cô cũng lười đôi co với anh. Coi như thua anh một nước vì anh đã giúp cô đi.

Thấy cô không nói thêm gì nữa, Hoàng Kỳ nhìn qua.

-Tôi đã sớm nhắc cô phải cẩn thận mối quan hệ với hắn rồi.

“……”

Được rồi, Bảo Tích nuốt xuống câu nói đã dâng lên đến cửa miệng. Nhịn. Phải nhịn. Anh ta là ân nhân. Coi như trả một món nợ ân nghĩa.

Ở phía trước Kỳ Dương quay đầu lại hỏi:

-Về chung cư sao ạ?

Hoàng Kỳ gật đầu. Dọc theo đường đi, Bảo Tích không nói chuyện. Cô nhìn ngoài cửa sổ. Hoàng Kỳ thì nhìn cô.

Một cô gái như cô, sống một mình. Sáng sớm bị người lạ đột nhập khống chế nhưng rất bình tĩnh. Anh cảm thấy rất khâm phục. Không phải lúc đó anh từ nhà lớn đi sang muốn lấy một ít đồ, nhìn thấy phòng cô mở cửa, lại vô tình nghe tiếng hét của Sam Sam trong nhà cô nên chạy vào xem thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

Bản thân Bảo Tích trong đầu cũng đang có một sự đấu tranh. Ở giây phút mà Hoàng Kỳ xuất hiện, tuy rằng cô có khúc mắc với anh, nhưng trong lòng cô thực sự là biết ơn.

- Phó chủ tịch.

Bảo Tích quay đầu nhìn anh, sắc mặt trịnh trọng.

Chỉ là Hoàng Kỳ có hơi giật mình vì lúc này anh cũng đang chăm chú nhìn cô.

-Ừm. Sao?

-Hôm nay thật sự... cảm ơn anh.

Nói xong, đi qua vài giây, Bảo Tích chớp chớp mắt. Cho một chút phản ứng đi có được không?

Mà Hoàng Kỳ bên cạnh lại giống như bị đơ, mắt cứ chăm chăm nhìn cô. Một lúc sau, khóe miệng anh mới chậm rãi lan tràn ra một nụ cười.

Bảo Tích hiểu rõ, nụ cười này tuyệt đối không phải là thiện ý. Tiếp theo thế nào anh ta cũng nói những lời không dễ nghe. Hừ, cái nết có chết cũng không đổi mà.

-Tôi lại còn có thể nghe được một câu như thế từ miệng của cô. Lạ thật đấy, thiết kế Tích.

Quả nhiên không sai mà. Thiết kế Tích? Từ khi nào tên cô có kiểu gọi kỳ quái vậy? Cô tahf nghe Hoài An gọi là truyện cổ Tích còn hơn.

-Tôi là chân thành nói lời cảm ơn anh, còn có……



Cô dừng một chút, lại nói,

-Chuyện tối qua... tôi thật xin lỗi.

Hoàng Kỳ mở to mắt, nghiền ngẫm mà nhìn Bảo Tích, khóe miệng lại cười:

-Cho nên bây giờ tôi còn nhận thêm được một lời xin lỗi?

-Vậy anh có nhận không?

Hoàng Kỳ chậm rãi quay lại nhìn thẳng phía trước. Bảo Tích suy nghĩ rất lâu không hiểu được ý của anh là gì.

Mà tiếng chuông di động reo lên bất ngờ cắt đứt suy nghĩ của cô.

Thạch Quân gọi đến.

-Thạch Quân?

Ở bên Thạch Quân rất ồn ào. Hình như đang ở trong một hội nghị nào đó. Hắn cũng vừa mới biết được chuyện của cô nên lập tức gọi điện thoại đến để hỏi thăm tình hình.

-Bọn họ không làm gì cô chứ? Hiện tại tình hình thế nào rồi? Cô đang ở đâu? Xong việc ở đây tôi liền đến?

-Không cần, đã giải quyết rồi.

Bảo Tích nghĩ nghĩ, rồi nói:

-Bạn gái của anh ở trong cục cảnh sát còn khóc lóc nháo nhào lên. Hai người họ sẽ bị giữ lại 10 ngày. Anh nên quan tâm đến cô ta thì hơn.

Thạch Quân nghe thấy, đã vội vàng thanh minh:

-Bạn gái đâu mà bạn gái chứ. Tôi và cô ta chia tay nhau rồi.

Bảo Tích cũng không cãi. Hắn im lặng vài giây lại nói:

-Thật sự xin lỗi cô, là tôi không xử lý tốt. Bây giờ tôi đang bận chút việc. Lúc trở về, tôi tự mình đến tìm cô nói lời xin lỗi.

-Thật sự không cần đâu

Bảo Tích nhớ tới cái gì, lại nói:

-Còn nữa. Món đồ hôm qua anh tặng tôi, thật sự quá quý giá. Tôi sẽ trả cho anh.