Đại Giá Thế Tử Phi

Chương 94: 94




Khánh Long Đại Sở mùa đông năm thứ 4, Lục Phương Đình vừa 16 tuổi, theo trấn nam vương quay về kinh thành Đại Sở, lúc này Thanh Chỉ mới là tiểu cô nương vừa tròn 10 tuổi, cũng đã ở cạnh Lục Phương Đình hầu hạ hai năm rồi, Lục Phương Đình ra ngoài đều mang theo nàng.

Nàng rất thông minh, lòng dạ thuần khiết, mặc dù tàn tật, nhưng lại giỏi quan sát, cẩn thận tỉ mỉ, Lục Phương Đình rất tín nhiệm nàng.

Trong một lần ra ngoài, Lục Phương Đình đi gặp mật thám về từ nước ngoài thì mang theo Thanh Chỉ.

Hai người ngồi trong xe ngựa, ra hiệu nói chuyện với nhau.

Gần đến phủ hạt nhân, thì nghe có tiếng ồn ào.

Lục Phương Đình vén rèm xe nhìn xuống, bên ngoài có mấy đứa nhỏ đang khi dễ một tiểu đồng mặc cẩm y.

Tiểu đồng bất quá chừng 10 tuổi, bộ dạng thanh tú, vẻ mặt quật cường, bị đánh cũng không kêu một tiếng.

"Tỷ tỷ! có thể giúp hắn không?" Thanh Chỉ cũng nhìn thấy, kéo Lục Phương Đình, nhìn Lục Phương Đình ra hiệu.

"Thanh Chỉ, trên đời này có rất nhiều người đáng thương, không thể quản được, nếu ngươi thương hại hắn, ngươi thử đi quản, xem có được không!.

.

nhưng đừng quên mặc áo choàng, bên ngoài trời đang lạnh!.

.


" Lục Phương Đình ra hiệu với Thanh Chỉ.

Thanh Chỉ bĩu môi, gật đầu một cái, cầm áo lông cừu phủ lên, xuống xe ngựa.

Thanh Chỉ lượm vài hòn đá nhỏ ven đường, ném tới, lấy dũng khí ra vẻ hung dữ với đám người kia, khôn mặt tròn nhỏ cũng đỏ lên.

Đám ranh con kia là nghe lệnh khi dễ người, thấy tiểu nha đầu cũng không sợ, nhưng mà sau lưng tiểu nha đầu có võ sĩ cầm đao, bọn chúng cũng biết sợ hú nhau vài tiếng liền bỏ chạy.

Tiểu Thanh Chỉ chạy đến xem cái người bị đánh xỉu mặt đầy máu bên đường kia.

Người này chính là Cơ Đạm, nàng mới bị mang đến làm con tin từ Yến quốc, cùng mấy cái hạt nhân khác ở chung trong phủ hạt nhân, bình thường phải đến vương cung học cùng các vị hoàng tử, làm thư đồng phục vụ người khác.

Cơ Đạm là con của sủng phu và hoàng đế Yến quốc, được hoàng đế sủng ái, nhưng lại bị hoàng hậu Yến quốc đố kị, sủng phi bị hãm hại, còn dụ dỗ hoàng đế Yến quốc mang Cơ Đạm đến Đại Sở làm hạt nhân.

Yến quốc bên kia bỏ mặc Cơ Đạm, khắp nơi bị bắt nạt, lớn lên ở phủ Đại Sở, từ nhỏ đã đến nước khác làm con tin, hắn bị đem ra chơi đùa.

Cơ Đạm tuổi nhỏ, lại phải đau khổ tang mẫu thân, đối với những kẻ khi dễ mình không có sức đánh trả, cũng không biết phản kháng, nàng hận không thể chết cùng mẫu thân.

Lúc này Cơ Đạm vừa định vào cung học, lại bị đám hạt nhân trong phủ gày bẫy, bị mấy tên khác khi dễ, Cơ Đạm lạnh tâm, chỉ muốn bọn chúng đánh cho xong, lại không ngờ bọn chúng bỏ chạy, ngẩng đầu thấy một người mặc áo vàng khoắc áo lông trắng, tiểu nha đầu mặt tròn tròn tóc búi hai cục, đôi mắt to tròn, trong tay cầm cục đá.

Cơ Đạm biết là Thanh Chỉ đuổi những người này đi, ánh mắt đọng lại trên người Thanh Chỉ, cũng không có hảo cảm gì với Thanh Chỉ, vì từng có người giả vờ tốt đến giúp nàng như vậy, sau đó thì giở trò nhục mạ nàng nhiều hơn.

Cơ Đạm bất động nhìn Thanh Chỉ, muốn xem nàng làm gì.

Chỉ thấy Thanh Chỉ nhãn lệ rưng rưng tới trước gót chân nàng, tựa như nàng đang bị thương, mặt lộ vẻ đau thương.


"Ngươi bị thương, có đứng dậy được không?" Thanh Chỉ ra hiệu hỏi.

Cơ Đạm không hiểu Thanh Chỉ ra hiệu, chỉ nhìn nàng.

Thanh Chỉ tưởng nàng không đi được, liền giúp Cơ Đạm đứng dậy, dùng sức hơi nhiều nên đỏ cả mặt.

"Không cần ngươi quan tâm.

" Cơ Đạm nhìn Thanh Chỉ, cảm thấy Thanh Chỉ cũng sẽ giống những người đó, nháy mắt liền đẩy Thanh Chỉ ra, khập khễnh đi.

Thanh Chỉ ngây ngốc, có chút ủy khuất, về xe ngựa kể cho Lục Phương Đình biết.

"Hắn không biết phân biệt lòng tốt, mặc kệ đi.

" Lục Phương Đình trấn an Thanh Chỉ một câu, rồi hai ngưởi rời đi.

Cơ Đạm như vậy, cũng khiến Lục Phương Đình để ý một chút, chỗ này gần phủ hạt nhân, Lục Phương Đình cũng đoán được một chút, sai người đi nghe ngóng, thì ra là hạt nhân Yến quốc mang đến, Lục Phương Đình cũng biết chút bối cảnh, chỉ là một hoàng tử không nơi nương tựa mất đi sủng ái.

Lục Phương Đình hiện tại thế yếu, đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi lấy tình người, Lục Phương Đình sẽ vui lòng làm, tình thế như vậy, chính là cơ hội, cho dù kết quả thế nào cũng chỉ là cái nhấc tay mà thôi.

Cơ Đạm đa nghi, Lục Phương Đình không làm chuyện rảnh hơi, nên để Thanh Chỉ đi làm.


Thanh Chỉ vốn thuần khiết thân thiện, mục đích nàng giúp Cơ Đạm rất đơn giản, nên cũng được tín nhiệm.

Lục Phương Đình cho Thanh Chỉ nhiều cơ hội ra ngoài, lấy thuốc, hái cây, mua đồ, dĩ nhiên cũng cho người đi theo.

Thanh Chỉ thường xuyên gặp Cơ Đạm, đôi khi Cơ Đạm ở ngoài còn bị khi dễ, Thanh Chỉ lại giúp một tay, đôi khi mang đồ ăn ngon đến cũng cười híp mắt cho Cơ Đạm.

Cơ Đạm cũng biết Thanh Chỉ là tiểu nữ hài câm điếc, hơn nữ nàng cũng không phải người ở phủ hạt nhân, không phải người hoàng gia, mà là người của trấn nam vương Lục gia đang sa sút, Cơ Đạm cũng không nghi ngờ Thanh Chỉ nữa.

Có một lần Cơ Đạm ở trong cung bị khi dễ, mặt bị thương, người của phủ hạt nhân không cho Cơ Đạm vào, lại gặp tuyết lớn, Cơ Đạm cũng không có ai bên cạnh, một mình lưu lạc ở ngoài.

Đúng lúc Thanh Chỉ ngồi xe ngựa ra ngoài, gặp được Cơ Đạm đang run rẩy, liền cho nàng lên xe ngựa, lấy áo khoác của mình cho Cơ Đạm, còn lau vết thương cho Cơ Đạm.

Cơ Đạm dù có nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng chỉ là một hài tử, có một người đối tốt với nàng như vậy, nàng cũng thả lỏng cảnh giác, mang ơn.

Hai người đều là hài tử, tuy giao lưu không dễ nhưng lại nhanh chóng thành bằng hữu.

Sau vài năm, Thanh Chỉ đều cùng Cơ Đạm giao du, Thanh Chỉ cũng là người bạn duy nhất của Cơ Đạm trong những ngày sống gian nan ở phủ hạt nhân.

Khánh Long mùa đông năm thứ 9, đã nhiều ngày Thanh Chỉ không thấy Cơ Đạm, nên có chút lo lắng, hỏi thăm không nghe được, nhưng trong một lần được Lục Phương Đình mang đến Tĩnh Hư Quan dưỡng thương, khi theo nữ quan ra ngoài phát cháo, đụng phải một tên ăn mày đầu tóc rối xù giống như Cơ Đạm.

Lúc đầu Thanh Chỉ không nhận ra Cơ Đạm, Cơ Đạm tuy đầu óc không tỉnh táo nhưng vẫn nhận ra được Thanh Chỉ, ôm chân Thanh Chỉ mà khóc.

Trong trí nhớ của nàng, Thanh Chỉ là người đáng tin nhất.

Thanh Chỉ cẩn thận quan sát mới nhận ra được, đem người đến Tĩnh Hư Quan.

Mẫu thân của Cơ Đạm là người được hoàng đế Yến quốc yêu nhất, trước kia hoàng đế Yến quốc vì bị hoàng hậu ghen tuông xúi giục hiểu lầm mẫu thân Cơ Đạm, đem Cơ Đạm đi làm con tin, thời gian trôi qua, hoàng đế Yến quốc cũng già yếu đi, làm việc cũng không còn chính xách như trước, lại rất nhớ Cơ Đạm và mẫu thân nàng, muốn đưa Cơ Đạm quay về, hoàng hậu Yến quốc dĩ nhiên là không muốn cho Cơ Đạm quay về, nên âm thầm ra tay, muốn giết chết Cơ Đạm, Cơ Đạm mạng lớn chạy thoát, mà đầu óc cũng khờ dại luôn.


Thanh Chỉ không biết chuyện này, nàng đem Cơ Đạm đi cầu xin Chung Ly Diên xem và chữa trị, Chung Ly Diêu nói chuyện với Thanh Chỉ có chút ghét bỏ, Lục Phương Đình đến, Thanh Chỉ nói với Lục Phương Đình, Lục Phương Đình lại đứng ra làm trung gian để Chung Ly Diêu khám chữa cho nàng.

Chung Ly Diêu không rảnh chăm sóc cho Cơ Đạm đần độn, Lục Phương Đình để Thanh Chỉ chăm sóc nàng, các nàng cứ vậy ở Tĩnh Hư Quan, đó cũng là thời gian Cơ Đạm hạnh phúc nhất.

Lục Phương Đình mang mọi người đến biệt trang Lục gia thì bị tập kích, Thanh Chỉ và Cơ Đạm ngồi chung xe, bảo vệ cho Cơ Đạm, nên bị thương nhỏ, Cơ Đạm vốn có chút sợ nhưng lại như phát điên xông ra đánh loạn bảo vệ Thanh Chỉ, lại bị đáng ngất xỉu, tỉnh lại lần nữa, thì đầu óc khờ dại cũng trở lại thanh tỉnh.

Nghĩ đến Thanh Chỉ chăm sóc nàng, Cơ Đạm càng thích Thanh Chỉ, không muối rời nàng.

Hoàng đế Yến quốc âm thầm cho người đến đón nàng, Cơ Đạm vẫn còn do dự, cũng là Lục Phương Đình biết được, liền giao dịch với Cơ Đạm, hai người ước định, Lục Phương Đình giúp Cơ Đạm phơi bảy sự thật về hoàng hậu Yến quốc cho hoàng đế Yến quốc biết, giúp Cơ Đạm lên ngôi hoàng đế, đồng thời cho nàng cưới Thanh Chỉ, điều kiện chính là, Cơ Đạm phải giúp Lục Phương Đình làm vài chuyện.

Cơ Đạm thực sự rất không muốn rời Thanh Chỉ.

Cơ Đạm lên ngôi hoàng đế, liền giúp Lục Phương Đình mấy việc kia, rồi lập tức cầu hôn Thanh Chỉ, chờ nhiều ngày, thì nghe tin Đại Sở dừng chuyện hôn sự.

Cơ Đạm đúng ngồi không yên, liền cải trang đến Đại Sở hỏi, thì phát hiện Thanh Chỉ đào hôn, Lục Phương Đình mất trí nhớ.

Sau một hồi tìm kiếm, Cơ Đạm và Lục Phương Đình mới xác định được chỗ mà Thanh Chỉ các nàng đi, đến Kính đảo tìm được Thanh Chỉ.

Cơ Đạm không ngờ, Thanh Chỉ vì tìm nàng mà đào hôn, mặc dù hơi xu cà na, nhưng cuối cùng tìm được Thanh Chỉ vẫn rất mừng rỡ.

Mặc dù Thanh Chỉ đơn thuần đối với tình yêu có chút mơ hồ, nhưng cũng biết, nàng sẽ ở cùng Cơ Đạm, muốn thân thiết hơn với Cơ Đạm.

Từ nhỏ đã bồi dưỡng tình cảm, khiến hai người mây trôi nước chảy hơn.

Cơ Đạm không công khai thân phận nữ tử của mình, cưới Thanh Chỉ về Yến quốc liền phong Thanh Chỉ làm hoàng hậu, nhận con nuôi và cho kế vị làm hoàng đế, cả đời chỉ cần một mình Thanh Chỉ làm bạn, câu truyện trở thành giai thoại.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cố sự tương đối đơn giản, thông báo dưới tiền căn, nói chung các nàng được kết cục rất tốt đẹp, sao sao đát.