Dâm Hoàng

Chương 55: Hái Đào Hứa Thanh Sương



Khi người của Gia Tộc rời đi hết thì Mộc Long bước vào trong, Diệp Thanh Nhu nhìn qua hắn nhẹ lắc đầu, sau đó nàng đôi môi nhẹ động.

''Ta không muốn trở lại Mộc Gia, Chàng chắc cũng hiểu, ta vốn dĩ chán ghét nơi đó không thôi.''

Liễu Dạ Huyên cũng nhìn qua, lúc này nàng cởi bỏ mũ trùm lộ ra dung nhan tuyệt sắc, mái tóc đỏ nhẹ bay bổng.

''Ta không có hứng thú với Mộc Thị, song có một việc ta muốn thông báo với Chàng.''

Mộc Long nhìn qua Liễu Dạ Huyên mỉm cười: ''Ta biết nàng muốn cảnh báo ta điều gì?''

Liễu Dạ Huyên lặng người, nụ cười yếu ớt nở trên môi: ''Ngươi có muốn giữ ta lại?''

Mộc Long lắc đầu, bước tới hắn ngồi đối diện với hai nét bình nhiên: ''Nàng muốn trở về ta liền không cưỡng ép.''

Liễu Dạ Huyên tiếp ánh mắt buồn bã: ''Ngươi chán ghét ta rồi ư? Có phải ng---''

Diệp Thanh Nhu chợt ngắt ngang, tay nàng nhẹ đặt lên bàn Liễu Dạ Huyên lắc nhẹ: ''Hắn đây là tôn trọng quyết định của Ngươi, nếu Ngươi muốn trở về mà Hắn bắt Ngươi lại liền là chiếm hữu.''

Liễu Dạ Huyên cúi đầu buồn bực: 'Cái gì mà không chiếm hữu, lần đầu của ta chả phải là do hắn cưỡng đoạt mà có?'

Mộc Long nhìn qua Liễu Dạ Huyên cười cười: ''Đừng nghĩ nhiều, ta không định thả nàng tự do như chú bồ câu đâu.''

Liễu Dạ Huyên khựng lại, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên nàng nhìn hắn: ''Chàng có ý gì?''

Mộc Long im lặng, môi nhẹ nhấm nháp miếng trà: 'Lúc Ngươi, Lúc Chàng.....nàng lưỡng lự quá nhiều rồi.'

"Quên rồi.''

Mộc Long đặt tách trà xuống, Liễu Dạ Huyên trừng mắt nhìn hắn song nàng phụng phịu hờn dỗi vỗ bàn cái đứng bật dậy bỏ vào trong.

''Ngươi! Đồ khốn kiếp!''

Người đi vào rồi kẻ lại đi ra, Mộc Long đang an nhiên ánh mắt nhìn sang, người tới là Hứa Thanh Sương hiện đang dùng khăn che nửa khuôn mặt. Dù bị hủy đi dung nhan song chỉ một cái khăn mỏng mảnh che đi từng vết sẹo, nàng bây giờ nhan sắc không thua kém Diệp Thanh Nhu hay Liễu Dạ Huyên là bao.

''Hứa Thanh Sương bái kiến Chủ Nhân.''

Hứa Thanh Sương bước tới hạ người cung kính trước Mộc Long song nàng quay sang Diệp Thanh Nhu nhẹ cúi đầu.

"Mộc Phu Nhân.''

Diệp Thanh Nhu nhìn Hứa Thanh Sương nhẹ gật đầu.

'Mới mấy ngày song Tu Vi cũng tiến triển không ít.'

Mộc Long tự nói, Hứa Thanh Sương bấy giờ đứng phía sau Diệp Thanh Nhu im lặng, Diệp Thanh Nhu nhìn sang Mộc Long nói tiếp.

''Thiếp muốn để nàng ta lại bên cạnh chăm sóc cho Chàng, thấy sao?''

Mộc Long nhìn Diệp Thanh Nhu, nàng đang cười nhưng cũng chẳng phải cười.

''Nàng không muốn xem kết cục của Mộc Gia ư?''

Mộc Long hỏi song hắn nhận lại cái nhẹ lắc đầu từ Diệp Thanh Nhu.

''Không cần thiết, Thiếp đã không còn là Diệp Thanh Nhu, Chàng cũng chả phải Nhi Tử ta, quá khứ đó Thiếp sớm quên mất rồi. Thứ Thiếp mong muốn bấy giờ là có thể đứng cạnh Chàng trong tương lai, thế nên Mộc Gia có thành ra như thế nào cũng mặc.''

Mộc Long nhìn Diệp Thanh Nhu, nụ cười nhẹ nở trên môi song hắn thở dài: ''Song Tu với ta không phải sẽ nhanh tăng tiến hơn sao?''

Diệp Thanh Nhu lườm hắn: ''Tha cho Thiếp đi, Chàng định làm Thiếp mệt chết trước khi kịp tăng giai sao?''

Hứa Thanh Sương bấy giờ mới bắt kịp sự tình mà khuôn mặt đỏ lên xấu hổ.

Mộc Long cười cho qua chuyện, Diệp Thanh Nhu lúc này đứng dậy quay lại nhìn Hứa Thanh Sương.

''Thanh Sương cô nương, thời gian này nhờ cô chăm sóc Phu Quân ta rồi.''

Hứa Thanh Sương tròn mắt, nàng cũng hiểu ý của vị Mộc Phu Nhân này song nàng lại có suy nghĩ, bây giờ nàng chỉ là một nữ tử xấu xí, liệu có được?

Hứa Thanh Sương suy nghĩ song ngập ngừng cúi đầu, Diệp Thanh Nhu nở nụ cười rồi bước tới bên Mộc Long lấy.

''Ở bên ngoài đừng có mà loạn lên đấy, ta mà biết được, hì hì~"

Diệp Thanh Nhu nói rồi nhẹ cắn lên cổ của Mộc Long cái, cắn xong nàng nhẹ liếm môi, nơi bị Diệp Thanh Nhu cắn nhanh hiện lên một bông sen, nhìn qua giống một cái bớt.

Cảnh sắc xung quanh bất chợt biến đổi, cả không uốn éo không ngừng rồi cả ngồi nhà biến mất, không còn thảm cỏ đầy hoa, không còn ngôi nhà nhỏ, nơi đây sau cùng chỉ còn lại rừng cây, một cái bàn và một đôi nam nữ.

Mộc Long đặt tách trà xuống bàn, môi nhẹ động: ''Trà cũng nguội mất rồi.''

Diệp Thanh Nhu vẫn ở đó, bên trong Mộc Long, bên trong không gian của nàng, nàng đây là Nghịch Thiên mà không thèm che giấu.

'Chỉ mới Trúc Cơ Cảnh mà đã tự mở Không Gian Riêng, nữ nhân ta chọn chả hề làm ta thất vọng chút nào.'

Mộc Long cười vui vẻ, nàng không những mở không gian riêng cho bản thân mà còn trộm được luôn cả ngoại vật bên ngoài. Mộc Long nhẹ nhắm mắt, cảm nhận, hắn cứ thế nhìn vào bên trong không gian, hiện Dạ Hồng, Liễu Dạ Huyên, Diệp Thanh Nhu, hết thảy mỗi kẻ một nơi mà tu luyện.

Hứa Thanh Sương lặng người, nàng hiện đang chùn chùn câu hỏi song nàng quyết định lặng im mà không hỏi.

"Thiếu Gia, chúng ta bây giờ trở lại Mộc Gia chứ?''

Hứa Thanh Sương hỏi, Mộc Long nhẹ gật đầu rồi gọi Lôi Vân Hổ ra, nhìn thấy còn hổ to lớn Hứa Thanh Sương vậy mà không sợ, trong mắt lại lên sự thích thú.

Thấy nàng đờ ra Mộc Long quay sang hỏi: ''Sao thế?''

"Thiếu Gia.....ta chạm vào nó được không?''

Phì cười, Mộc Long bất ngờ bế nàng nhảy lên lưng Lôi Vân Hổ.

''Ha ha ha! Chạm cái gì, cưỡi luôn không thích sao?''

Hứa Thanh Sương tư thế ngồi phía trước tay nhẹ vuốt ve bộ lông mềm mại ánh mắt cứ thế dịu xuống nét vui vẻ.

''Mềm quá...."

Hứa Thanh Sương thích thú nhỏ giọng, phía sau Mộc Long quan sát nàng chăm chú rồi đôi bàn tay hư hỏng chợt từ dưới eo chuyển lên hai quả đào lớn nắm lấy.

"Ứm! T-Thiếu Gia?? Tay huynh.... Ưm...!''

"Tay ta thế nào?"

Mộc Long cười đê tiện, y phục Hứa Thanh Sương mặc vốn mỏng manh, bên trong chiếc áo yếm cũng mỏng manh không kém, cũng bởi đó mà lòng bàn tay hắn cảm thụ rất rõ cái xúc cảm sung sướng khi hái trái đào mềm mại đàn hồi ấy của Hứa Thanh Sương.

Hứa Thanh Sương nhanh bị kích thích, nàng cũng là chả biết làm sao mà cứ nương theo mặc cho Mộc Long sàm sỡ mình. Cảm giác bị bóp lấy có chút đau song khi hắn nhào nặn thì cảm giác lại có chút nhột nhạt khó chịu khiến nàng thở hổn hển, áo cũng bị hắn làm cho xộc xệch hết cả.

"Thiếu Gia đừng trêu chọc ta nữa mà...Nn~ ah~ cảm giác lạ quá...haa~ haa~"

Hơi thở của Hứa Thanh Sương dần gấp gáp, hơn ai hết nàng cảm thấy tim mình đang không ngừng đập mạnh song từng đợt nhào nặn của Mộc Long lại càng làm cho nàng nhạy cảm.

Mộc Long bấy giờ hưng phấn trêu chọc bầu sữa vừa vặn của Hứa Thanh Sương, tay bóp quả thật không chán hắn tìm thêm sự hưng phấn mà luồn thẳng tay vào trong áo Hứa Thanh Sương bóp lấy.

"Ah! Thiếu Gia! Không được...ưm~!''

Hứa Thanh Sương bĩu môi ngước cổ một cái khi bàn tay lạnh lẽo đó đang nắm lấy ngực nàng cách thô bạo, làn da trắng trẻo mịn màng của nàng cảm nhận rõ cái lạnh từ lòng bàn tay mà từng dây thần quanh nhũ hoa cứ giật lên liên hồi kích thích nhũ hoa của nàng cương lên.

"Hmm~!"

Hứa Thanh Sương bĩu môi hạ giọng song nàng há miệng rên lớn khi Mộc Long hai ngón tay bóp chặt lấy nhũ hoa nàng kéo mạnh.

''Ốiiii! Thiếu Gia--! Đừng mà~ Đau...ưm, haah! haah!''

Hứa Thanh Sương cơ thể run lên, nàng uốn éo thân dưới không ngừng rồi cái miệng ngọc nhẹ há ra rên rỉ với tia nước bọt chảy dài một bên do cảm giác hưng phấn ở đầu ngực.

Hứa Thanh Sương ánh mắt đê mê do nhũ hoa liên tục bị trêu chọc, Mộc Long kích thích nàng liên tục mà nắm thả rồi lại kéo đầu nhũ hoa của Hứa Thanh Sương, nó không qua đau nhưng mỗi lần thế sống lưng nàng lại truyền tới não cảm giác sướng run.

Bên trên bị trêu chọc bên dưới cũng nhanh mà ướt đẫm, Hứa Thanh Sương cũng là bị trêu chọc tới ngứa ngáy không thôi bông hoa nhỏ mà hai đùi cứ chà sát vào nhau, mật hoa rỉ ra không ít cùng tiếng rên rỉ thích tai của nàng kéo dài.

"Thiếu Gia đừng nghịch nữa....để ta giúp Huynh giải tỏa....''

Hứa Thanh Sương thật sự chán ghét dung nhan của bản thân hiện tại, nàng thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào gương, thế nên nàng cũng không muốn Thiếu Gia của nàng nhìn thấy nó khi ân ái.

Kéo quần Mộc Long nàng đôi tay nhẹ nâng niu khúc thịt dài thòng to lớn của hắn, thế này mà đâm vào là chỉ có khóc thét, song Hứa Thanh Sương nở nụ cười dâm đãng.

Há miệng ngọc nàng đưa lưỡi nhẹ đẩy từ dưới lên ngọn của khúc thịt, phủ lên khúc thịt dài này một đường nước bọt nhớp nháp nàng đầu lưỡi trêu chọc đầu ngọn của Mộc Long làm hắn cảm tê dại, đôi mắt hưởng thụ hắn nhìn nàng rồi nhẹ vuốt mái tóc.

"Thiếu Gia....ta, ta làm có tốt không?''

Mộc Long phì cười, nàng ta vốn là xử nữ có được bao nhiêu kinh nghiệm phục vụ nam nhân, mọi thứ nàng làm một là do vô tình nhìn thấy, hai là học được từ trong sách vở.

Khuôn mặt xấu hổ Hứa Thanh Sương đỏ bừng hai gò má, Mộc Long nhẹ nựng má nàng rồi híp mắt nở nụ cười tà dâm đưa đầu dương vật đến chạm vào đôi môi hồng nhạt Hứa Thanh Sương qua lớp màng che. 

"Bú nó đi.''

Hứa Thanh Sương tròn xoe mắt ngượng ngùng rồi nàng nhẹ vén miếng vải lên, há miệng nàng nuốt trọn dương vật của Mộc Long.

''Khụ...ưm....chụt...chụttt!''

Hứa Thanh Sương vụng về hút lấy song nàng dùng lưỡi cọ quậy bên dưới vô tình kích thích hắn.

Cảm giác sướng run Mộc Long nhìn nàng càng thêm thích: ''Nàng cũng thật có năng khiếu~"

Nói rồi hắn đôi tay giữ lấy đầu Hứa Thanh Sương di chuyển, thúc mạnh hắn đưa đầu dương vật vào khoang miệng nàng kéo ra.

Hứa Thanh Sương bắt ngờ bị xâm nhập, cổ họng liền truyền tới cảm giác lấp đầy song nhớp nháp như muốn ói nàng trợn trừng mắt khó chịu.

"Ưm~ ưm~ ưm~"

Cái miệng Hứa Thanh Sương ấm áp tới bất ngờ, Mộc Long điên cuồng di chuyển dương vật vào rồi lại ra, cảm giác hưng phấn dâng trào hắn bắn trong khiến Hứa Thanh Sương trợn trừng kinh ngạc rồi khó khăn tự ép bản thân nuốt xuống đống tinh dịch.

"Nn~~~~~"