Dâm Hoàng

Chương 64: Kẻ Mạnh Nhất Nam Dương Thành - Hứa Minh Khai



Trước cái ôm của người Gia Gia lớn tuổi, Hứa Thanh Sương chợt khóc mà không hay song cánh tay nàng run rẩy như thể lưỡng lự không thôi trước khi đưa lên lưng Lão vỗ nhẹ.

"Hứa Nha Đầu, ngươi ôm đi nhiều quá! Để Gia Gia xem nào, ngươi lớn lên lại xinh đẹp như Mẫu Thân ngươi ngày trước vậy! Ha ha ha!''

Giữ hai vai Hứa Thanh Sương Lão nói, ít giây nhỏ nhoi Lão liếc sang Dạ Minh Luân song nhẹ cau mày.

"Sao con lại khóc? Nói Gia Gia biết là ai bắt nạt cháu gái yêu quý của ta, ta đem kẻ đó đi nuôi sói.''

Thấy Hứa Thanh Sương khóc Gia Gia nàng vội vã hỏi, Hứa Thanh Sương bĩu môi cách lưỡng lự, nàng thật không muốn nhận song nhìn qua Dạ Minh Luân, hắn không đếm xỉa tới nàng mà thay vào đó hắn xem móng tay dài bao nhiêu rồi.

Đám đông nhanh tản đi vì hết việc vui để xem, Hứa Thanh Sương nhẹ hạ tay Gia Gia mình xuống, tháo khăn che mặt nàng để lộ dung mạo bị hủy hoại bởi nhiều đường cắt.

"Lão Nhân Gia, ta thật không phải cháu gái của Lão, vẫn là nhận nhầm người rồi.''

Gia Gia nàng đờ ra ít giây rồi ầm ầm, cơn uy áp của Kim Đan cao thủ khiến mặt đất dưới chân Lão nứt nẻ, đùng đùng nộ khí Lão hướng ánh nhìn về phía Dạ Minh Luân.

"LÀ AI??? LÀ KẺ NÀO KHIẾN CHÁU GÁI TA THÀNH RA THẾ NÀYYYY!!! LÀ NGƯƠI!!!''

Cơn thịnh nộ của Kim Đan cao thủ không đổi khiến con người ta lạnh người, cổ khí tức cuồng bạo này tựa một con Sư Tử đang điên tiết vì con nhỏ.

Hứa Thanh Sương hoàn toàn không kịp phản ứng, thứ cuối cùng nàng thấy chính là hình bóng Gia Gia cuồng bạo lao vụt tới chỗ của Dạ Minh Luân.

Người đi đường bất ngờ lâm vào cơn nguy kịch, chớp mắt vô số kẻ hộc máu mà nằm bẹp trên đất.

Dạ Minh Luân phút giây thở dài, trước cổ khí thế khủng bố hướng tới mình hắn đánh thẳng hắn đôi mắt nhẹ nhắm rồi từ Túi Càn Khôn lấy ra một món.

Ầm! Ầm!!

Chân Khí chạm nhau Dạ Minh Luân khóe miệng xuất hiện vệt máu, hắn bây giờ được được bao bọc bởi một lớp lá chắn ám, trên đầu hắn vậy mà lơ lửng một cây Hắc Kỳ.

Đây chính là món bảo vật từ Túi Càn Khôn của Lão Ma Tu khi trước bị Tiểu Hắc kích sát, tên gọi Ma Kỳ.

Gia Gia Hứa Thanh Sương sau khi vung ra một quyền liền bị bật lại, cảm giác tê tái nắm đấm nếu có thể so sánh thì cảm giác của lão tựa một phàm nhân giận dữ đấm vào bức tường thành vậy.

"Gia Gia dừng lại!! Đừng làm hại huynh ấy!!!''

Hứa Thanh Sương lúc này hét lên, khựng người lại Lão quay sang rồi vội vã chạy tới cạnh Hứa Thanh Sương ánh mắt lo lắng.

"Con không sao chứ? Nói cho Gia Gia biết là ai ,Gia Gia giúp con Trả Thù!''

Dạ Minh Luân thu lại Ma Kỳ vào túi, bởi là vật Tà Tu nên để lâu không tốt, nhất là ở những nên đông người thế này rất dễ bị đánh chủ ý, hắn quả thật không sợ đám Tu Sĩ nhưng sợ phiền.

"Gia Gia người bình tĩnh lại đã! Con không có sao hết! Con nói, con nói cho người biết nhưng người mau thu lại uy áp, họ chết hết mất!''

Hứa Thanh Sương nhìn qua nhưng con người đang nằm bẹp trên mặt đất nói đồng thời cô cũng trấn an Gia Gia mình.

Dạ Minh Luân lúc này từ cái hố nơi hắn đứng bị đánh sụp nhảy lên, phủi phủi đất cát hắn nhìn qua chỗ Hứa Thanh Sương.

'Xem ra có chút ý tứ, trong cơn giận mà còn khống chế được uy áp của bản thân để không làm Cháu Gái mình bị thương.'

Dạ Minh Luân ánh mắt thích thú song bấy giờ mấy Lão Kim Đan từ khắp nơi trong thành bay tới, trước là Bạch Mai, sau là Ngụy Lão Đầu, Thục Lão và Ngô Lão.

"Haha! Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là Hứa Minh Khai Huynh!''

Ngụy Lão cười nói vui vẻ bước tới chào, nhìn kiểu nào cũng thấy cả hai có quen biết, giao tình cũng rất tốt.

"Lão Đầu ngươi không luyện đan chạy tới đây làm gì!''

Hứa Minh Khai giọng bực bội liếc qua song mắt Lão hơi đảo rồi cười hề hề bước tới thân thiện một cách giả tạo.

"Ngụy Lão Huynh, ta còn tưởng kẻ nào! Lúc nãy thất lễ rồi, chỉ là có kẻ ám hại cháu gái ta, nên tính khí có chút không. Chỉ là......cháu gái ta thiên sinh tuyệt sắc, bây giờ bị người ta làm ra thế kia, Huynh nói xem có tức giận không chứ?''

Hứa Minh Khai hạ giọng, đôi chút kiêng nể, thường thì không cần bởi lão ở cái Thành này là mạnh nhất nhưng hiện tại có việc cần nhờ nên hạ mình một chút với kẻ kia.

Ngụy Lão nhìn qua Hứa Thanh Sương đôi mắt hiện lên chút tia thương cảm, nếu mặt không bị hủy quả thật là tuyệt sắc, Hứa Thanh Sương bấy giờ đeo lại khăn che mặt nét không vui khi bị người khác nhìn vào song Ngụy Lão nhìn lại Hứa Minh Khai.

"Lão Đầu Ông muốn ta giúp nàng chứ?"

Ngụy Lão thở dài, bước tới định bắt mạch kiểm tra Hứa Thanh Sương một chút, tay vừa đưa tới Ngụy Lão giật bắn người thu tay lại bởi Dạ Minh Luân từ bao giờ rút kiếm chặt xuống cái beng.

Nhân tâm con người nơi đây chợt chết lặng, Dạ Minh Luân hung thủ vừa định chặt tay Ngụy Lão đại danh đỉnh đỉnh kia bấy giờ tỉnh bơ quăng thanh trường kiếm sang bên bước tới.

"Dạ Minh Luân! Sao ngươi ở đây? Khoan đã, ngươi và Nha Đầu này quen biết sao?''

Ngụy Lão không có nét gì là sẽ truy cứu việc Dạ Minh Luân vừa làm, hướng ánh nghi hoặc Lão hỏi.

"Gì nữa đây Ngụy Lão, đâu có quy định nào bắt ta cả ngày phải trong Đan Hội.''

Hứa Minh Khai bấy giờ cau mày, tên tiểu tử này rốt cuộc có thân phận gì mà Ngụy Lão Đầu kia có nét kiêng nể hắn như thế, việc này vô lý quá khi nhìn thế nào thì kẻ tên Dạ Minh Luân này chưa quá hai mươi tuổi, trẻ tuổi như vậy thì làm được trò trống gì?

"Ngụy Lão Huynh, tên Tiểu Tử này là? Là người của Đan Hội sao?''

Hứa Minh Khai bước tới hỏi, không hiểu hỏi sẽ hiểu, Lão cũng thật tò mò, nhìn thì chỉ Nửa Bước Trúc Cơ, lẽ ra phải chết tức tưởi rồi mới phải, không những thế hắn còn sống nhăn răng sau đợt uy áp và cả Bạo Luân Quyền của lão vừa nãy.

Ngụy Lão nhẹ gật đầu, vuốt bộ râu lão ánh mắt ngước lên nhìn trời: "Hứa Huynh, việc chữa trị dung nhan cho nha đầu này ta không giúp được đâu.''

Hứa Minh Khai cau mày, nét mặt giận dữ, chớp mắt muốn lật bàn.

"Ngươi nói cái gì!? Thân là Đan Sư Lục Phẩm chả lẽ một cái mặt cũng không chữa được! Nói đi, bao nhiêu linh thạch ta đều cung cho Ngươi, bán cả cái Thành này ta cũng không tiếc!"

Trước sự tức giận của Hứa Minh Khai, Ngụy Lão bật cười vui vẻ, tiếp vuốt râu Lão nhìn Dạ Minh Luân rồi chợt híp mắt vẻ nham hiểm.

"Ta không chữa là không chữa, Huynh bị sao thế? Đan Sư giỏi nhất ở Thành không nhờ, lại đi nhờ ta?''

Hứa Minh Khai ngơ ngác, Lão kiểu 'hả? Còn có người giỏi hơn Ngươi?'

Nuốt xuống sự bất ngờ Lão ngước lên nhìn Ngụy Lão, cũng bởi chiều cao có hạn mà Lão Đầu này chỉ ngang vai Ngụy Lão Nhân.

"Còn có người giỏi hơn Ngươi? Hắn ở đâu, ta phải đi gặp hắn.''

"Chả phải luôn đứng đây sao? Huynh Tự đi mà tìm.....''

"Hả đang ở đây? Đâu? Đâu? Ở Đâu?''

Bạch Mai Sơn bấy giờ từ một phía nhẹ đưa tay che miệng cười thầm, Ngô Lão và Thục Lão tương tự khi thấy Lão Đầu này lớn rồi mà như trẻ nhỏ bởi hành động tìm kiếm kỳ lạ kia.

Hứa Minh Khai mắt đảo liên rồi lụt lội tay áo Ngụy Lão, ngó đông ngó tây coi Ngụy Lão này giấu người ở đâu.

"Ngươi không chứ?"

Dạ Minh Luân bỏ qua mấy Lão Già kia không quan tâm mà tay phủi phủi ít bụi bám trên vai áo cho Hứa Thanh Sương hỏi.

Ngước nhìn hắn, Hứa Thanh Sương chợt cúi đầu xuống mỉm cười hạnh phúc, nàng bây giờ biết dù bản thân thế nào thì Gia Gia vẫn yêu thương nàng song có ra sau người vẫn nhận ra nàng.

"Cảm ơn Huynh.......''

Hứa Thanh Sương giọng hơi nghẹn, nàng dừng lại ít giây song tiếp tục.

".......Cảm Ơn Huynh Vì Lúc Đó Đã Không Để Ta Chết.''