Dẫn Đường Này Bị Điên À

Chương 55: Đánh Hai Người



EDITOR: RAIZEL

BETA: CỪU

Những người ở phía dưới không biết vận rủi của mình sắp đến rồi, hai người dẫn đầu chỉ cảm thấy bực tức vì phải làm chuyện khổ sai này, sáng sớm tinh mơ đã bị dựng dậy, vốn tưởng được ngủ nướng mà cuối cùng lại bị điều đến đây làm cái chuyện vô bổ này, chưa nói đến chuyện ở đây không có người, cho dù có thì với ngọn lửa lớn như đêm qua thì dù có người giờ cũng đã biến thành vụn than rồi.

"Như vậy là được rồi, dù sao gia chủ cũng không có ở đây, huống chi ngày hôm qua ở bên suối chịu gió lạnh cả đêm cũng chẳng thấy cái bóng nào mò đến, đợi đến sáng nay lại chạy ra đây tìm thì có ý nghĩa gì chứ." Hai người oán giận qua lại để giết thời gian, chỉ cần đủ thời gian rồi quay về báo cáo một tiếng là được, cùng lắm là nghe quở trách vài câu coi như là xong chuyện.

Trong lòng nghĩ như vậy nên họ lại càng làm cho có lệ, những người đi theo thấy người đứng đầu có lệ như vậy thì bản thân cũng bắt chước theo, bọn họ cũng không nhận ra nhóm người Nghiêm Hoa Miểu đang từ từ áp sát, hoặc phải nói là bọn họ không ngờ giữa mảnh hoang tàn này còn có sinh vật có thể sống sót.

Nghiêm Hoa Miểu nhìn về phía bên kia, hắn biết Huyết Thần đã chuẩn bị xong, hiện tại chỉ cần hai bên hợp lực là có thể một lưới bắt hết, mặc dù cái lưới này có vẻ sơ sài, bọn họ chỉ có năm người hình thành một vòng vây, mà đối mặt với bọn họ có tới mười mấy con cá, để bọn chúng chạy trốn là điều tuyệt đối không được, nhưng nhiều người khó kiểm soát, muốn ngăn cản bọn chúng truyền tin tức ra ngoài là một điều không dễ, bọn họ cần một kích tất sát.

Nhận thấy mọi người đã vào vị trí, Huyết Thần đột kích từ phía bên trái, ngay khi vừa bị phát hiện thì lập tức giải quyết hai người, nhóm cấp dưới kinh hãi lùi về sau né tránh nguy hiểm theo bản năng, lại không ngờ được ở phía bên kia cũng đã có sẵn lưới đao chờ bọn chúng, chỉ trong mười giây giây ngắn ngủi chỉ còn sót lại hai kẻ cầm đầu, lúc này bọn họ mới nhớ tới dùng thiết bị truyền tin gấp gáp gọi điện, nhưng Huyết Thần không tính để cho bọn họ có cơ hội này, chỉ lắc người một cái đã đè gã xuống đất, hai tay vắt chéo sau lưng.

Thấy đồng bọn bị bắt, tên còn lại cũng lập tức đứng yên, Nghiêm Hoa Miểu gật đầu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, coi như cũng là một kẻ thông minh, Nghiêm Hoa Miểu ra hiệu tìm đồ để trói hai kẻ này lại, Huyết Thần tìm trong không gian được một bó dây thép, bắt đầu trói hai kẻ kia lại.

Hai người bộ dạng thê thảm kêu cha gọi mẹ, nhưng Huyết Thần không thừa tâm tư mà quan tâm, chỉ cảm thấy hai cái tên này đúng là ồn ào: "Câm miệng, đợt lát nữa khóc còn chưa muộn đâu, còn bây giờ thì ngoan ngoãn chút đi." Hai người nghe được những lời này thì chớp mắt ngừng thút thít, ai cũng không muốn chọc giận người thanh niên táo bạo này.

Huyết Thần ngồi dậy vừa lòng nhìn thành quả của chính mình, cảm thấy rất được, sau đó vỗ tay lùi ra sau ý bảo mọi người lại đây cùng chiêm ngưỡng, Nghiêm Chước nhìn xong thì cười ha hả: "Anh à, trói được lắm, rất có cá tính." Nghiêm Hoa Miểu muốn nói gì đó nhưng nhìn bộ dáng vừa lòng của Huyết Thần thì lại thôi không nói nữa.

Vì thế hai tên xui xẻo này chỉ có thể bị trói thành con nhộng rồi treo ngược lên cành cây, làn gió thổi qua thổi lại, khổ lệ đầy mặt nhưng bọn chúng cũng chẳng còn cách nào khác. Nghiêm Hoa Miểu dẫn đầu hỏi: "Các ngươi là người Hạ gia? Tới đây để tìm bọn ta?" Hai người kia nghe vậy thì gật gật đầu, chỉ hy vọng bọn họ không làm khó mình.

Lại hỏi thêm một vài câu hỏi khác nhưng bọn chúng chỉ ấp úng khiến người ta khó chịu, có điều Nghiêm Hoa Miểu cũng biết hỏi những vấn đề này là làm khó bọn họ rồi, rốt cuộc thì mấy tên tôi tớ này cũng chẳng thể tiếp xúc được nhiều thông tin, có điều có một việc khiến người ta phải để tâm, thời gian gần đây Hạ gia phái tới rất nhiều lính gác ngoại lai, gia chủ Hạ gia cho những kẻ đó rất nhiều tiền, giống như đã giao phó cho bọn chúng làm chuyện gì đó.

Huyết Thần ở một bên nghe đến mức phiền chán, cậu không có hứng thú với những tin tức này, so với những cái này cậu càng tò mò một sự kiện khác hơn. "Cho đến hiện tại các người vẫn không hề phát hiện ra một cỗ thi thể nào hay sao?" Huyết Thần hỏi, hai tên tôi tớ kia nghĩ nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Bọn ta không tìm được cái gì cả, định ở lại chỗ này cho đủ thời gian thì quay về, còn chuyện khác thì bọn ta không quan tâm."

Huyết Thần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng trong lòng cậu lại có chút sầu lo, rõ ràng cậu đã nhìn thấy Bình rơi xuống, còn nghe thấy tiếng thét thê lương chói tai, nhưng nơi này lại không có thi thể của gã, thực sự kỳ quái, có điều cậu cũng không nghĩ nhiều, trong tình huống đó mà có thể không có chuyện gì thì gần như không thể, cho nên trong một thời gian ngắn gã sẽ không đến quấy rầy cậu.

Đã hỏi xong hai kẻ hỏi một không biết ba này rồi, mọi người nhất thời không biết nên làm thế nào: " Anh à, chúng ta làm gì tiếp theo đây?" Nghiêm Chước mở miệng nói, Nghiêm Hoa Miểu sau khi suy nghĩ thì quyết định đi đến chỗ dòng suối xem xét qua: "Mấy tên tôi tớ này nói bên dòng suối có doanh trại của bọn họ, chúng ta đi xem xem, có điều cần cẩn thận một chút tránh để phát hiện, rốt cuộc thì lần diễn tập này không hạn chế số lượng tôi tớ có thể mang theo, tuy rằng bọn họ đều là người thường nhưng số lượng lớn cũng là một phiến toái."

Mọi người đều gật đầu hiểu rõ, có hai kẻ kia chỉ đường khiến mọi người rất nhanh đã đến con suối, ngẩng đầu nhìn về phía doanh trại, mọi người đều cảm thấy không khí bên kia rất cổ quái, cứ có cảm giác trầm lắng khiến người ta không nói lên lời.

Sự thật chứng minh quả thực là như vậy, tên lính gác dẫn đầu đang nổi trận lôi đình bên trong đó, gã cảm thấy bản thân sắp bị làm cho tức điên, vốn dĩ chỉ cần tóm nhóm người kia lại, bản thân cùng các huynh đệ có thể cầm tiền thưởng đi hưởng thụ cuộc sống, nhưng không ngờ cuối cùng lại thành cái tình huống quỷ quái này, sống không thấy người, chết không thấy xác, không tìm được thi thể của những người kia thì bọn chúng cũng không thể báo cáo kết quả công việc, càng đừng nói đến chuyện nhận tiền thưởng.

Nhìn quanh một vòng, người đàn ông ngồi trên ghế chủ vị khó chịu mở miệng hỏi: "Hiện tại phải làm sao đây, gia chủ Hạ gia vừa rồi lại tìm ta đòi người, hiện tại một cọng lông cũng không tìm thấy, còn tiếp tục như vậy thì tiền thưởng coi như đổ sông đổ biển."

Thấy thủ lĩnh oán giận, mọi người cũng đều cúi đầu, nhưng việc đến nước này, bọn chúng đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, hiện tại điều duy nhất bọn chúng có thể làm là tiến hành săn lùng trên diện rộng, sau khi bắt được những tên nhóc đó thì lập tức giải quyết, chỉ có điều hiện tại đến người còn không biết ở đâu thì nói gì đến chuyện giải quyết chứ, thật là đau đầu.

Lúc này một dẫn đường đi ngang qua, ánh mắt tên thủ lĩnh dừng lại trên người đó, một loại suy nghĩ dâng lên trong lòng, gã cọ xát hai bàn tay vào nhau, quay đầu hỏi: "Thế nào, có dám chơi lớn một lần không?" Những tên đồng bọn nhìn nhau có vẻ như không hiểu cho lắm, chỉ gật đầu theo bản năng.

Cứ vậy tên thủ lĩnh ngẩng nhìn đồng bọn nói thầm, sắc mặt những người kia cũng dần trở nên trắng bệch, cuối cùng biến thành màu xanh lè: "Thủ lĩnh à, làm như vậy không được đâu, chúng ta sẽ xong đời hết đó." Người đàn ông kia lắc lắc đầu, lạnh nhạt nhìn lại: " Có gì mà không được, chẳng lẽ ngươi không muốn có dẫn đường à? Chỉ cần như vậy chúng ta sẽ có được phần thưởng lớn nhất, nếu thất bại chúng ta coi như trắng tay."

"Nhưng mà..." Tên cấp dưới kia còn muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói thêm gì thì đã bị ngăn lại, thấy tên thủ lĩnh đã quyết ý thì cấp dưới chỉ có thể căng da đầu mà làm theo, phát tay ra hiệu cho tất cả những tên đồng bọn khác: "Đi, đi tìm tất cả các dẫn đường có thể gọi được tới đây, nhớ kỹ không được kinh động đến các lính gác khác."

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---