Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 173: 173





Ngồi vào bàn làm việc, Ma Kim lôi ra một xấp tài liệu, quét qua tổng quát bằng mắt trong một thoáng chốc rồi bắt đầu đưa ra phân tích trong đầu: "Tổng cộng thu về khoảng bốn mươi bộ nguyên liệu thăng giai, trong đó một bộ thượng phẩm đã tặng cho Hạo Thiên, còn thiếu thêm cái ma thạch thượng phẩm nữa là được thêm một bộ, ta có nên phái người đi thu mua không nhỉ? À thôi, như vậy thì mạo hiểm quá.

Hai mươi ba bộ trung phẩm thì đã phát cho hai mươi mốt giáo đồ, còn hai cái để dành.

Số hạ phẩm mấy chục bộ chắc đem đi bán kiếm tí ngân lượng.

Cả đống loại linh thảo mới tìm được thì có mỗi cái tráng dương là có công dụng nhất, đám còn lại thì đành đem cho sủng vật ăn.

Còn vài thứ đem từ Trung Tâm về chưa nghiên cứu nữa.

Chắc phải tranh thủ giải quyết xong việc ở đây trong nay mai để còn về Hoàng Hà Thành.

Sắp tới Mạt Thổ bình định lại phải đích thân vào cung gặp Việt Quốc Vương nữa chứ, ui da, sao nhiều việc thế này."
Ma Kim tính cách vốn lười biếng, sở dĩ hắn làm ngày làm đêm là để sau này có thể ngồi không ăn bát vàng, nhưng mà xem ra càng làm thì càng nảy sinh thêm những biến số khó lường.
Hắn tức mình đập bàn một cái, bức xúc thốt thành lời:
-Trong năm nay phải lên nhị giai!
Thứ Ma Kim luôn đau đầu đó chính là an nguy của các nữ tử bên cạnh, ngày nào còn chưa thăng lên nhị giai sơ kỳ để làm mới điểm tái sinh, ngày ấy hắn còn thấp thỏm lo âu.
Ngoặt một nỗi, thiên đạo như đang trêu đùa hắn, mấy bộ thăng giai tầm thường không thể giúp hắn đột phá.

Theo linh cảm bản thân, hắn phải kiếm được bộ nguyên liệu siêu cấp, tức là bao gồm tuyệt linh thảo nhị giai ngàn năm, linh thạch của linh thú nhị giai hậu kỳ viên mãn trở lên, ma thạch của ma thú nhị giai hậu kỳ viên mãn trở lên.

Những thứ đó so với việc xây dựng một đế chế mạnh nhất Hạ Giới xem ra còn khó hơn.
Cái cách thế giới này vận hành quả thật không ổn tí nào, hơi đâu mà muốn trở nên mạnh mẽ thì phải đánh bại yêu thú chênh một giai, mà muốn đánh bại yêu thú ấy thì căn bản phải trở nên mạnh mẽ trước đã.
Cũng vì lí do trên, nhân tộc phát triển đa dạng vũ khí, trận pháp, bùa chú, đan dược đủ kiểu để có thể khiêu chiến vượt đại cảnh giới.
.

Hồ Mẫn dụi dụi mắt, xem ra vừa mới tỉnh giấc, lơ mơ mò sang phòng làm việc để gặp Ma Kim, hai tay trong tư thế dang rộng đòi bế.
Kim chủ mỗi lần nhìn bộ dạng trẻ con của nô lệ bé bỏng, chỉ hận không thể ngừng yêu trong bất cứ giây phút nào.

Hắn dùng ngón tay búng trán, lớn tiếng quát mắng nàng:
-Sao em không mang giày vào? Đâu phải con nít đâu.
-Hừ, lạc mất tiêu rồi, em khát quá, biết thế nào anh cũng tới đây mà.
-Khát sao không uống nước, cứ đòi hút máu thế, máu của anh có hạn, bộ kiếp trước anh nợ gì em à.
-Rồi có cho không, nói nhiều thế?
Ma Kim thở dài một tiếng rồi cũng đành phải khom người vác nàng lên.
Mặc dù chủ nhân đeo mặt nạ, nhưng nô lệ bé bỏng nhìn phát là biết ngay hắn đang có tâm trạng, bởi lẽ nếu bình thường thì tên nam nhân này đã không ngần ngại đấm thẳng mặt nàng vì tội hỗn láo rồi.
Hồ Mẫn nhẹ giọng hỏi han:
-Anh có chuyện gì sao?
Ma Kim tiếp tục quay về chỗ ngồi, vừa cầm bút viết thư, vừa bình thản đáp:
-Cũng không quan trọng mấy.
-Em nghe Đại Nô nói rồi, gần đây anh lại gặp một mỹ nữ, chắc lại muốn nạp thêm thiếp chứ gì.
-Không có, anh còn đang phân vân không biết có nên diệt khẩu không đây.

Em nhìn xem, đêm qua một mình anh phải phục vụ cho mười người đó.

Mà thà là anh chủ động, các em nằm im hưởng thụ đi nhưng không, ai nấy đều đòi nhún nhảy, làm như thiếu thốn lắm vậy đó.
-Thiếu thật mà...
-Thôi, coi như anh xin, sau này đừng nhăm nhe đòi anh nạp thêm nô lệ đặc biệt nhé.

Quá đủ rồi! Lại còn ba tiểu chu, đợi chúng nó lớn anh sẽ nghĩ cách gả đi ngay.
-Huhu, ba đứa con của chúng ta ngoan và hiền, lại còn giỏi giang thông minh hết chỗ chê.


Anh nỡ để người khác hốt mất sao.

Công sức nuôi dưỡng bao lâu nay.
-Thôi xin kiếu.

Sao em không đặt trường hợp em là anh đi.
-Hừ, em mà là anh thì em giết toàn bộ, chỉ chừa mỗi nữ nhân xinh đẹp nhất thôi.
-Ý em là Thiên Khả hay Tuyết Hân?
-Không!!! Là em, em đẹp nhất.
-Ừa, em đẹp nhất.

Có hút máu thì hút máu lẹ rồi chở anh qua chỗ kia cái.
-Anh nghĩ em là hạng người gì chứ? Em đây không vô dụng đến mức không thể vừa hút máu vừa chở anh.
-Thật là...
.
Ma Kim và Hồ Mẫn ghé sang khu vực bí mật của giáo phái trong Khánh Hòa để lấy mấy cái túi lớn rồi đi qua chỗ giam giữ tù nhân.
Vẫn là cái hang động hôm bữa, chật hẹp và ẩm ướt, chỉ nhem nhóm một chút ánh sáng từ những ngọn đuốc đặt trong hốc đá.
Bắt gặp vài tên thuộc hạ đang canh gác, Ma Kim dừng chân đứng lại nghe ngóng tình hình.

Hồ Mẫn ngồi trên vai phu quân, chống hai tay lên đầu hắn, nhón người ngó về phía xa thì thấy hai tên tu nhân đó đã bị chắt đứt tứ chi, cả thân mình đang bị trói dính vào cái trụ bởi sợi dây xích cứng cáp, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Tự Đức sau một đêm suy nghĩ thì rạng sáng nay đã thành thật khai ra tất cả, không yêu cầu cao sang gì mà chỉ mong được phép chết nhẹ nhàng mà thôi.

Tiếc là muốn chết cũng phải đợi đến lúc Ma Kim cho phép.
Theo như lời của Tự Đức nói thì Lâm Gia luôn ấp ủ ý định trả đũa Kim Gia, bọn chúng muốn tìm ta điểm yếu của đối phương nên đã cử gián điệp bí mật thăm dò trong các cửa tiệm, công xưởng.


Dạo gần đây nghe tin Kim Gia có thành lập một hội tu chân nên đã Lâm Gia đã phải một thủ hạ đáng tin cậy là Tự Đức đi thăm dò, nếu có cơ hội thì hạ sát Kim chủ ngay trong Trung Tâm rồi tạo hiện trường giả là một vụ tai nạn.

Không ngờ mọi chuyện không như dự đoán, Nhật Nguyệt Viễn Chinh chẳng đi cùng một cổng với Kim Gia nên không có cơ hội ra tay, ngược lại không rõ nguyên nhân gì mà bị phát giác.
Ma Kim nghe mấy tên thuộc hạ thuật lại, vô cùng hài lòng, ít ra có một kẻ biết điều.

Hắn cầm trên tay lưỡi hái thần tốc dịch chuyển ra phía sau, một bổ mạnh xuống chẻ đầu Tự Đức ra làm đôi coi như hoàn thành giao hẹn.
Tên còn lại xem ra khá cứng miệng, có lẽ trong quá trình tu ma đã vốn chịu nhiều đau thương xác thịt nên chút gãi ngứa này chẳng đáng là bao.
"Như thế cũng tốt, ta có cơ hội thử nghiệm cách tra tấn mới."Ma Kim nhếch mép cười.
Hắn lôi ra một hủ dung dịch màu ngả vàng, đổ lên người tên tù nhân từ cổ trở xuống, mùi hương tỏa ra cũng khá dễ chịu tiếp đó dùng Khiển Xạ Kỹ thoa đều thứ chất lỏng đậm đặc đấy.
Hồ Mẫn, mấy tên thuộc hạ và ngay cả tên tù nhân kia cũng ngó mắt quan sát kẻ biến thái này đây tính làm gì.
Chỉ thấy Ma Kim tháo dây buộc cái túi vải đang động đậy nãy giờ, vừa bung ra thì một bóng đen ập lên người tên tù nhân, nhìn kỹ thì mới phát hiện đó là một bầy linh trùng.
Thì ra nãy giờ Ma Kim đổ mật ong đặc biệt lên người tên xấu số kia, lí do là gì thì ai cũng đã rõ.
Tên tù nhân la hét quằn quại xin tha nhưng mà bầy côn trùng này vốn dĩ đến Đại Nô còn chẳng thể giải quyết được.
Bọn linh trùng không dùng kim để chích mà dùng bộ hàm sắc nhọn đâm vào trong da của tên đáng thương đau thấu trời, nhưng điểm đặc biệt nhất chính là những vết thương do loại linh trùng này gây ra không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Ma Kim khui nắp cái hộp còn đang sót lại kia vào trong túi.

Đám linh trùng sau khi hút hết đống mật trên người tên tù nhân liền bu hết lại vào trong cái túi.

Hắn chỉ cần buộc nút thắt lại là xong.
Quay sang nhìn tình trạng của kẻ xấu số kia, cả cơ thể y sưng vù như một trái bắp không hơn không kém, chỉ khác là nó có màu đỏ của máu và màu trắng của mủ.
Nhiêu đó đương nhiên là chưa đủ, Ma Kim lấy ra một tấm vải nhám, rắc lên đó bột ớt cay nhất Hạ Giới.
-Đừng mà, đừng mà!!!
Nạn nhân dùng hết sức bình sinh để van xin nhưng chẳng khiến Ma Kim lay động, hắn như một tên ác quỷ, cầm tấm vải đó quất mạnh vào những chỗ sưng vù.
Từng đường từng đường khiến trái bắp kia thống khổ vô cùng, không còn lựa chọn nào khác, tên sát thủ kia đành phải van xin được chết:
-Làm ơn, dừng lại đi, ta sẽ khai hết tất cả.
Ma Kim nghe vậy liền động lòng trắc ẩn mà dừng tay lại.

Hắn ta lấy ra một hủ gì đó chế lên người đối phương, nhẹ nhàng giải thích:
-Ngươi đừng sợ, chỉ là một chút thuốc giảm đau.


Mau, kể ta nghe đầu đuôi sự việc, tốt nhất là đừng nói dối, hình phạt ban nãy ta ước tính có thể dùng lên người suốt bảy ngày bảy đêm.

Nhưng đấy là khi dùng liên tục thôi, ta thì người biết đây, đâu nỡ ép người quá đáng, sẽ có cách để người sống như vậy đến hết thọ nguyên, thậm chí biết đâu được ta tìm cách giúp người thăng giai, như vậy có thể cho người trải nghiệm suốt ngàn năm.

Nghĩ thôi đã thấy thích.

Nhưng ta thề với trời đất, ngươi mà ngoan ngoãn hợp tác thì chỉ cần nhắm mắt một cái, đã có thể thoát khỏi mọi bất hạnh trần đời.
Nghe Ma Kim hù dọa như thế, dù là tảng đá cũng biết sợ hãi mà răm rắp tuân lệnh.
Nhìn chung cuộc đối thoại tầm ba mươi phút cho Ma Kim đủ thông tin cần thiết, trước khi kết liễu đối phương, hắn phán một câu xanh rờn:
-Thật ra, nhưng điều người tiết lộ, ta đã biết cả rồi, chỉ là ta muốn xác thực lần nữa cho chắc thôi.
-Ngươi....
*Phụp.
Hồ Mẫn chứng kiến từ đầu đến cuối mà chẳng có chút nào sợ hãi nào cả, dường như nàng cũng giống như hắn, vốn dĩ sinh ra đã vô cảm với việc kinh tởm thế này, thậm chí nàng còn vô tư đề xuất:
-Em cho Bạch Miêu dọn hai cái xác này nhé?
Ma Kim xoa đầu nàng, cười đáp:
-Cứ tự nhiên.
Trong lúc chờ đợi vài phút cho con mèo háu ăn kia dọn dẹp đống thịt thừa, Hồ Mẫn bỗng nổi hứng hỏi ngu:
-Cách tra tấn này anh có tính áp dụng lên em không?
-Ý tưởng đó không tồi đó!
-Hì hì, em mà....!à khoan đã....!không, ý em không phải thế, nhìn nó đau chết đi được.
-Khà khà, em có muốn đi nữa thì anh cũng không nỡ làm vậy đâu.

Trừ khi em quá hư thôi.
-Huhu, em ngoan mà!!!
.
Bầu trời đã ngả chiều, hai người họ tranh thủ trở về để đi ngắm hoàng hôn cũng mọi người.
Cái ý tưởng này vô tình được thốt ra bởi Thiên Khả trong đêm ân ái hôm qua, dù gì thì nàng ấy gia nhập Kim Gia cũng một phần nhờ vào mấy cảnh sắc lãng mạn này.
Ngồi trên vách núi cao, buông thõng đôi chân, gió thổi lồng lộng, Ma Kim lại nhớ về gia đình Tình Phủ, bọn họ cũng đã từng có những phút giây vô tư lự như thế này...