Đế Cuồng

Chương 276: Tổ hợp thần thông



Phùng Hằng đang ẩn thân trên bầu trời biến sắc, vội vã đưa tay bắt ấn quyết, mười đầu ngón tay điên cuồng kết ấn biến đổi liên tục Phi Tiên Cửu Tự quyết, dùng tín niệm hình thành một kết giới bao bọc bản thân vào bên trong.

Chỉ thấy đạo kiếm khí lăng lệ kia chém tới va chạm với kết giới tạo ra một vụ nổ kinh thiên động địa, toàn bộ mười mấy đạo tử đứng gần đó đều bị dư chấn đẩy té ngã xuống mặt đất. Cả Độc Cô Minh và Phùng Hằng cũng loạng choạng lui lại, khí huyết nhộn nhạo, hổ khẩu bàn tay tê rần, một kích đầu tiên này xem như bất phân thắng bại.

Phùng Hằng vẻ mặt đầy âm trầm. Tuy nói là kích đầu tiên nhưng đây chính là sát chiêu đệ nhất của y. Y muốn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để giết Độc Cô Minh, tránh kéo dài thời gian phát sinh chuyện không hay, chẳng thể nghĩ tới Độc Cô Minh lại sở hữu một thức kiếm pháp đủ sức phá giải được Phi Tiên Cửu Tự quyết, điều này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của y.

"Kiếm pháp thật cổ quái, mang theo một loại ý cảnh thâm hậu chưa từng thấy bao giờ. Giống như đã thăng hoa đến cực hạn. Ngay cả Bạch Kỳ Giai mệnh danh là Đệ Nhất kiếm trong lớp trẻ hiện nay cũng e rằng chưa sánh bằng..."

Y nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng Phùng Hằng không hề biết rằng Nhất Kiếm Cô Hành cũng chính là tuyệt chiêu mạnh nhất của Độc Cô Minh, bất đắc dĩ lắm hắn mới phải sử dụng để chống lại loại tín niệm đặc biệt kia.

- Ta không thể không thừa nhận hiện nay chính là thời đại hoàng kim của nhân tộc của nhân tộc các ngươi. Một nhân tộc thật khiến cho các tộc quần khác phải lo lắng...

Phùng Hằng nhìn Độc Cô Minh thật lâu, cuối cùng nói ra.

- Có điều ngươi vẫn sẽ chết dưới tay ta mà thôi, ngươi không phải Vạn Vô Địch, muốn vượt cấp giết ta là điều không thể! Đó là chưa kể tới chúng ta vẫn còn hậu chiêu phía sau...

Thấy Độc Cô Minh biểu tình nghi hoặc, Phùng Hằng cười nhạt:

- Ngươi cho rằng ba mươi ba tầng trời tiên giới lại chỉ có một ít đạo tử cấp cao vậy ư? Nói cho ngươi biết cũng không sao, dù gì bọn họ cũng sắp sửa tới đây rồi. Số đạo tử có mặt ở đây chỉ là lực lượng chủ đạo khai chiến với Vạn Vô Địch, vẫn còn tám lộ quần hùng đang bao vây tám hướng, chặn đường rút lui của gã trong trường hợp gã thành công bỏ chạy. Giả dụ trong trường hợp Vạn Vô Địch quá mạnh, dây dưa được qua hai canh giờ thì cả tám lộ quần hùng này sẽ đồng thời xuất hiện, toàn lực vây công gã! Quách tiên tử, Vô Nhai tử, Bão Phác tử, còn rất nhiều anh tài tiên tộc tu vi không thua kém ta bao nhiêu sắp tới rồi. Vạn Vô Địch có mạnh hơn nữa cũng không thể địch lại toàn bộ...

Độc Cô Minh trầm mặc.

Đích thực Phùng Hằng không hề khoác lác.

Nếu bàn về chiến lực thì có thể xếp Vạn Vô Địch, Dịch Thiếu Quân chung một đẳng cấp. Kế đến là Phùng Hằng, Mông Điềm, Danh Quyết, Quân Đồ Lợi, Lã Vọng rồi mới đến lượt bọn Giáng Tam Thế, Tử Trạch, Mị Hồ, Lạc Cảnh, Mộc Ly...

Lục giới bao la rộng lớn, ở đây còn vắng mặt rất nhiều đạo tử hùng mạnh. Ví dụ như Bất Động của minh giới, hay thậm chí một nhân vật khá nổi danh của yêu giới là Cát Hồng cũng chưa xuất hiện. Cát Hồng mặc dù bài danh thấp hơn Lã Vọng trên Phong Vân bảng nhưng đó là vì y rất ít khi giao chiến với kẻ khác, chưa phản ánh thực lực đích thực.

Thậm chí rất nhiều tiên đạo tử nổi danh cũng biệt tăm, chiến dịch quy mô lớn thế này mà không có sự hiện diện của họ thì thật kỳ lạ.

Đây cũng là điều Độc Cô Minh tiên liệu từ trước. Tám hướng xung quanh đã bày ra thiên la địa võng, dù hắn có cứu Lãnh Oán và Dược Thiên Sầu trốn được khỏi nơi này thì cũng sẽ rơi vào ma trảo của đám người đang mai phục.

"Chỉ có dụ tất cả ra thì ta mới có cơ hội thi triển thủ đoạn của mình..."

Độc Cô Minh nhìn Phùng Hằng thật lâu. Công bằng mà nói thì tu vi của hắn hiện tại vẫn chưa thể sánh bằng y. Dù đã thi triển con đường đạo vận nhưng vẫn chỉ hoà nhau với một con đường tín niệm chưa đến nơi đến chốn, đủ thấy cách biệt giữa hai bên lớn thế nào.

Phùng Hằng vẫn là đệ nhất thiên tài tiên tộc, đủ sức giao chiến với Vạn Vô Địch trăm hiệp mà không bại. Đám Giáng Tam Thế còn lâu mới so sánh được với y.

Có điều giao đấu sinh tử là một lĩnh vực khác, không phải cứ mạnh là sẽ thắng, yếu là sẽ bại. Cũng giống Hàn Phi từng nói, tuy tu vi gã không quá cao nhưng gã lại biết cách giết người. Mạnh như Vương Nhất còn phải ăn trái đắng là minh chứng hùng hồn nhất cho vấn đề này.

- Sợ rồi sao? Sau khi Vạn Vô Địch chết đi, tương lai nhân tộc suy vong là điều tất nhiên. Ngươi hà cớ gì phải trung thành với một tộc quần thấp kém như vậy? Mông Điềm cho ngươi cơ hội hoá ma, ta cũng có thể giúp ngươi thành tiên, chẳng những vậy còn là tiên vị không tầm thường...

Phùng Hằng lãnh đạm nói.

Dù vậy Độc Cô Minh không tin lời y.

Miệng thì y liên tục lung lạc mình nhưng tiên lực đã khoá chặt khuôn viên nơi này, chôn giấu sát cơ khủng bố bên dưới làn tiên khí tưởng chừng như thanh thuần thoát tục kia. Nếu không phải Độc Cô Minh từng trải qua vô số trận huyết chiến, đã quen với những thủ đoạn ám toán nhau thì đã mắc bẫy Phùng Hằng từ lâu.

- Chết chẳng qua là đầu rơi xuống đất, có gì mà phải sợ đến mức bán rẻ giống nòi của mình. Huồng hồ một trận này ta chưa chắc đã bại!

Độc Cô Minh cười nhẹ, Thiên Nhai kiếm lại vung lên, từng đạo kiếm khí lăng lệ không cách nào hình dung chém về phía Phùng Hằng.

Phùng Hằng cũng cười lạnh, tay áo phất về phía trước một cái lập tức giữa không trung xuất hiện một đạo cầu vồng màu trắng bắc ngang qua bầu trời. Từ cầu vồng toát ra hơi thở thanh thuần cao quý. Y bước đi trên cầu vồng này theo chiều hướng lên, uy áp Tiên Thai trung kỳ đỉnh phong không ngờ lại bạo tăng tới tận Tiên Thai hậu kỳ đỉnh mới dừng lại.

- Đã giết người thì phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhất. Độc Cô Minh, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng, chưa từng có kẻ nào bài danh dưới tốp hai mươi Phong Vân bảng mà chịu nổi bộ tổ hợp thần thông này của ta! Bạch Hồng Quán Nhật!

Khoảnh khắc Phùng Hằng đi tới đỉnh cầu vồng, khí chất của y cũng biến đổi hoàn toàn, cực kỳ siêu phàm thoát tục, giống như đã trảm hết tham sân si đố mạn của sinh linh tầm thường. Thân thể y bắt đầu trở nên trong suốt đến nỗi ánh sáng mặt trời cũng chiếu xuyên qua được, đây chính là loại thể chất Vô Cấu tiên lừng danh tiên giới, phải mấy chục vạn năm mới xuất hiện được mấy người.

- Phong Vũ Thê Thê!

Giọng Phùng Hằng cất lên, một cơn gió nhẹ hiu hắt từ nơi chân trời xuất hiện lan tỏa khắp vùng chiến trường giữa y và Độc Cô Minh, như giam cầm hắn vào trong. Độc Cô Minh còn đang ngưng trọng thì chợt phát hiện trên người mình dính mấy hạt mưa nhẹ.

Bầu trời còn đang nắng gắt bây giờ đã bị một cơn mưa rào phủ kín.

- Có gì đó không ổn!

Độc Cô Minh vội vã vận nguyên lực thổi bay mấy giọt nước mưa đang dính trên y phục, linh tính mách bảo hắn ẩn tàng trong "phong vũ thê thê" này là sát cơ cực kỳ khủng bố. Giả dụ bản thân bị cuốn vào khung cảnh yên bình do nó tạo thành thì chắc chắn sẽ hối hận không kịp.

Nhưng tổ hợp thần thông của Phùng Hằng chưa dừng lại ở đó.

Ánh mắt y nhìn về phương trời phía tây, thần sắc trở nên ảo não buồn đượm, đến khi loại cảm xúc tiêu cực này lan tràn khắp thiên địa mới khẽ thở dài cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Tây Khán Minh Nguyệt!

Không trung run lên nhè nhẹ, loại cảm xúc tiêu cực kia bắt đầu ngưng tụ lại thành một vầng trăng hư ảo che kín cả bầu trời trên đỉnh đầu Độc Cô Minh.

- Tiên phàm cách trở, vì sao tiên cứ phải vô tình? Ta thà làm một vị tiên đoạ lạc, hứng chịu đủ hỷ nộ ái ố thế gian còn hơn làm Vô Cấu tiên không có tình!

Âm thanh than thở của Phùng Hằng như mang theo một ma lực kỳ lạ khiến trời đất ngập tràn sắc thái bi thương.

Độc Cô Minh càng lúc càng ngưng trọng, trong loại tổ hợp thần thông này của Phùng Hằng không những ẩn chứa tín niệm mà còn là ý cảnh cực mạnh. Rõ ràng kẻ sáng tạo ra thần thông là một đại kỳ tài. Y cảm ngộ hấp thu cả hai con đường ngoài sức mạnh nguyên thủy, có lẽ chỉ vì thiếu một ít cơn duyên mà không thể đi đến tận cùng, khiến ý cảnh thăng hoa thành đạo vận.