Đóa Hoa Trong Vùng Cấm

Chương 17: Tôi không phải cỏ cây



Tay Thiên Kỳ cầm đồ, nghe được những âm thanh cô gái nhỏ xuýt xoa, như thể cô đang khóc than, mặc dù trên gương mặt chẳng có lấy giọt lệ nào. Từng câu từng chữ vừa nãy dường như mang theo sự uất nhục, khiến một người đàn ông hay bao dung như Thiên Kỳ chợt cảm nhận được nỗi ủy khuất của cô gái nhỏ.

Bàn tay đầy đất cát của cô lăn lộn với đám cỏ xước, tốc độ làm việc dường như có phần nhanh hơn vừa nãy, gấp gáp tựa hồ bị ma đuổi.

Liên Nhi dần cách xa chỗ Thiên Kỳ, đến ngay chỗ đám cỏ mọc cao che mất tầm nhìn. Thiên Kỳ không còn nhìn rõ được động tác của cô, chỉ thấy người rất vội, mồ hôi mồ kê lấm tấm đầy trên trán, môi nhợt nhạt không ngừng độc âm gì đó.

Lúc cô mệt tay sẽ ngẩng mặt lên thở nặng dưới nắng, giữa đám cỏ xanh bát ngát, điểm vào một đóa hoa đẹp. Thiên Kỳ bị chính vẻ mĩ miều của cô gái đáng thương làm cho chốc chốc đứng hình.

Cô tựa như đóa cúc trắng rực rỡ bị sóng gió vùi dập, song lại không thể mất đi sự ưu nhã thuần khiết vốn có, một bản ngã sắc đẹp độc nhất, người càng bị tơi tả lại càng toát ra vẻ đẹp cuốn hút.

Thiên Kỳ ngưỡng mộ một cô gái chịu khó như Liên Nhi, mặc cô từ chối lòng tốt tự mình làm theo ý mình, cô ở bên kia làm phần của mình, anh ở bên đây âm thầm giúp cô một tay.

Công việc này Thiên Kỳ làm lâu đã quen, nhanh gọn lẹ hơn cô gái nhỏ gấp mấy lần, chỉ có vài phút mà đã nhổ được một mảng lớn.

Liên Nhi vẫn còn cắm cúi, mệt đến thở không ra hơi, hai tay yếu mềm đau đớn gần như muốn bỏ cuộc, cô bắt buộc phải dừng lại một lúc. Khi quay đầu liền phát hoảng, bởi người đàn ông kia vẫn còn ở đây, còn giúp cô xử lí không ít cỏ xanh.

"Thật là..."

Độc âm than vãn, Liên Nhi tức tốc sang chỗ người đàn ông, đánh vào tay người ngăn cản.

"Tôi đã nói không cần anh giúp mà sao anh lì lợm vậy?"

"À tôi..."

Lời nói ra chưa thành câu trọn vẹn bất ngờ chệch hướng ngừng lại ở cuốn họng, gương mặt niềm nở tức thì xám xịt, ánh mắt Thiên Kỳ va vào chính bàn tay có chút khác lạ của mình. Khi nãy Liên Nhi động vào anh không để ý kĩ, bàn tay này sớm đã dính bẩn từ cô, ươn ướt, trộn lẫn chút mùi tanh tanh của máu.

Thiên Kỳ vội vàng đưa tay của mình lên, vừa ngửi vừa nhìn kĩ hơn nữa, dưới ánh nắng rõ rệt anh liền tá hỏa, phát hiện thứ ươn ướt đó thật sự là máu lẫn với đất bùn.

"Không thể nào..."

Môi bạc lẩm bẩm, ánh mắt đầy nghi hoặc chuyển hướng vào đôi tay của cô gái, chúng run run nhẹ từng đợt như lá rụng mùa thu, làn da mịn màng đầy rẫy những vết xước, máu rỉ không ngừng lẫn với bùn đất.

Nét mặt của cô gái khi chú ý kĩ sớm đã chuyển sang một nét xanh rờn như lá cây, dưới váy hoa lệ là một màu đỏ sẫm ướm lên tèm lem, bị những họa tiết hoa hòe ở trên lấn át tầm nhìn.

"Cái gì thế này?"



Thiên Kỳ không làm chủ được hành động, bất thình lình bắt lấy tay Liên Nhi, dùng sức kéo mạnh về phía mình. Đôi tay run rẩy đầy vết thương, thế mà cô gái vẫn cứng đầu làm việc.

- Không bao tay, đi chân trần, nhổ cỏ xước, nhổ gai nhọn...đây...chẳng phải là đang hủy hoại người khác sao ?

"Thiếu phu nhân, nhìn xem!

Bàn tay cô đầy máu thế kia...

Tại sao vẫn cố gắng làm chứ?"

Hai mắt nhỏ không rời khỏi đôi bàn tay tơi tả kia, còn muốn phủi bùn đất trên đó. Liên Nhi lập tức rút tay mình về, lòng nhốn nháo không yên, đảo mắt một vòng quan sát, không có ai theo dõi cô mới bình tĩnh đáp lại.

"Chỉ bị thương nhẹ thôi, anh đừng quan tâm.

Làm ơn...đi chỗ khác giùm tôi...xin anh..."

Cô gắt gỏng xua đuổi, mắt thì nhìn Thiên Kỳ gay gắt mà tay thì thuần thục làm việc, nội tâm cô gào thét không ngừng, ước cho người đàn ông nghe lọt lỗ tai mà rời đi.

Thế nhưng, Thiên Kỳ nhân hậu, nhìn cô gái nhỏ bị đày đọa anh không nỡ nhắm mắt làm ngơ, ra sức khuyên nhủ cô.

"Thiếu phu nhân, đừng cố chấp như vậy.

Còn làm tiếp thì đôi tay này sẽ vứt luôn đấy!"

Người đàn ông sốt ruột, hành động có phần vượt quá chức phận, anh lần nữa muốn kéo lấy tay Liên Nhi để kiểm tra. Cô liền phản ứng nhanh, né người sang nơi khác, ánh mắt chứa đựng sự tức giận và đáng thương.

Cô tự mình nhìn lòng bàn tay khảm máu, chỉ xoa nhẹ vài cái vào nhau, cố nén đau đớn phản bác.

"Không mang bao tay thì bị thương là lẽ đương nhiên.

Cũng chẳng có gì nặng nhọc, anh làm ơn...đi đi.

Đừng làm phiền tôi, cảm ơn anh đã có nhã ý giúp tôi..."



Dứt lời, Liên Nhi lại ngồi xổm xuống, dùng tay trần nhổ từng cây gai ngọn cỏ, mỗi lần động vào cô đều nheo mắt chịu đựng.

Rõ ràng, cô đau như thế lại khước từ sự giúp đỡ của Thiên Kỳ, bất chấp chịu khổ, làm cho anh không nhìn nổi sự nhẫn nhịn ngu dốt của cô.

"Thiếu phu nhân, chẳng lẽ người không thấy đau sao?"

- Không thấy đau...

Hành động chợt dừng lại, Liên Nhi ngẩng mặt u ám liếc nhìn người đàn ông, vì câu nói mà lòng cô bộc phát nỗi uất hận, nhả giọng dở khóc dở cười trước một người xa lạ.

"Tôi không phải cây cỏ, làm sao không biết đau?"

"Thế sao cô còn ngoan cố?

Nhìn xem, gương mặt của cô đã không còn một giọt máu kia kìa."

Hai tay Thiên Kỳ chống vào hông, tắc lưỡi biểu thị sự bất mãn, hạng con gái cứng đầu cứng cổ như Liên Nhi là lần đầu anh mới gặp qua.

"Thiếu phu nhân, tranh thủ vẫn còn giờ trưa tôi sẽ giúp cô, hãy ăn uống nghỉ tay chút đi!"

Anh gạt bỏ sự phớt lờ của cô, dẫu sao cũng đã liều giúp cô thì làm cho chót, anh lại chuyển sang khu khác nhổ cỏ.

"Nè!"

Liên Nhi bất lực, gặp phải người liều, hiện giờ có đuổi cũng vô ích, cô liền quay lại với công việc, vừa làm vừa cầu trời khấn phật đừng cho ai phát hiện ra.

Một lúc sau, Thiên Kỳ nhìn đồng hồ trên tay mình chỉ vỏn vẹn còn 3 phút nữa hết giờ nghỉ trưa, anh không thể tiếp tục giúp cô gái bèn nhanh chóng giúp cô giấu nước và thức ăn vào bụi rậm, phòng khi cô muốn ăn sẽ có.

Sau đó, người lập tức rời đi trong im lặng, Liên Nhi vẫn cặm cụi với công việc lúc quay đầu lại nhìn thì bóng người đã sớm biến mất.

Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng mọi thứ cũng trở lại yên bình, nhờ có sự giúp sức của Thiên Kỳ mà cỏ trong khuôn viên chỉ còn một nửa, Liên Nhi tăng tốc hơn một chút sẽ làm xong.

- Cố lên, Lý Liên Nhi mày phải cố lên !

Cô gái nhỏ tự nhủ với lòng, nặn ra nụ cười miễn cưỡng trấn an.