Đoàn Sủng Tiểu Tác Tinh Trọng Sinh Thành Mãn Cấp Đại Lão

Chương 7: Mạng của ta cũng cho chàng



Edit: Nibbles

Vân Bắc Hàn rũ mắt, không dám nhìn vào mắt Tô Ngôn Sơ, hắn sợ nhìn thấy sự chán ghét cùng sợ hãi ở trong đôi mắt của Tô Ngôn Sơ.

Hắn không nghĩ tới chính là, Tô Ngôn Sơ sẽ duỗi tay lại một lần nữa xoa lên đôi mắt hắn, tiếng nói nhu hòa mềm mại: "Ngươi có ngốc hay không? Ta nói đôi mắt của ngươi xinh đẹp, không phải muốn chiếm hữu nó, mà là đang khen ngươi. Ngươi phải nói cảm ơn, hoặc là khen lại ta một câu, chứ không phải nảy ra ý nghĩ kì quái là đem nó cho ta."

Tuy rằng kinh ngạc khi hắn có ý nghĩ kì quái như vậy nhưng cô cũng sẽ không cảm thấy đáng sợ, ngược lại là có chút đau lòng.

Xem ra về sau cô phải chú ý hắn nhiều hơn, xem hắn có phải hay không còn có hành vi cùng ý tưởng kì quái nào khác, tận lực bẻ lại tam quan của hắn.

Nhìn sâu vào đôi mắt Tô Ngôn Sơ, hắn phát hiện trong mắt cô trong veo, không có sợ hãi, càng không có chán ghét.


Yết hầu hắn khẽ trượt, khàn khàn ra tiếng: "Đôi mắt của nàng, cũng rất đẹp!"

Hắn rất thích khoảnh khắc cô nhìn về phía hắn, đôi mắt trong trẻo xinh đẹp.

Không giống những người khác, trong mắt chỉ có chán ghét cùng sợ hãi.

Tô Ngôn Sơ thấy hắn học được nhanh, nhịn không được nở nụ cười, nói nhẹ: "Cảm ơn đã khen."

Nhìn khuôn mặt thiếu nữ mi mắt cong cong, ánh mắt Vân Bắc Hàn cũng trở nên nhu hòa.

Bỗng nhiên, nơi xa truyền đến âm thanh cầm canh gõ mõ.

Tô Ngôn Sơ cảm thấy, người này mặc một thân màu đỏ nổi bật như vậy, lưu lại ở nơi này cũng không tốt.

Vì thế, tính toán dẫn hắn rời đi trước, cho nên duỗi tay bắt lấy cánh tay hắn.

Chớp mắt hơi thở của Vân Bắc Hàn trở nên hỗn loạn, phảng phất còn hít hà một hơi.

Tô Ngôn Sơ ngẩn ra, đây là...... Có thương tích?


Cô nhanh chóng buông cánh tay hắn ra, thay vào đó nắm lấy những ngón tay thon dài, sau đó không chần chừ, mang theo hắn phi thân rời đi.

Ra khỏi phủ Trọng vương, cô cũng không có buông tay, mà là mang theo hắn trở về Tô phủ.

Lôi kéo hắn tiến vào phòng mình, sau đó đem hắn đẩy đến bên bàn đàn cầm, mở miệng nói: "Ngồi xuống."

Vân Bắc Hàn nghe lời ngồi xuống, nghiêm túc mà nhìn người con gái trước mắt, có chút không rõ cô muốn làm gì.

Tô Ngôn Sơ kéo hắn tay, duỗi tay đi xốc tay áo của hắn lên.

Vân Bắc Hàn theo bản năng mà muốn rụt về tay, hắn không muốn cô nhìn thấy cánh tay mình.

"Đừng nhúc nhích!"

Tô Ngôn Sơ có vài phần không vui. Lúc tay cô vừa bắt lấy tay hắn, phản ứng của hắn không đúng. Hẳn là tay hắn là có thương tích, vì sao phải che giấu?

Vân Bắc Hàn nghe ra trong giọng nói cô có mấy phân không vui, cả người liền cứng lại.


Cô không cao hứng sao? Hắn không muốn cô không cao hứng.

Thấy hắn bất động, Tô Ngôn Sơ mới đưa tay cuốn tay áo hắn lên, nhìn đến cánh tay trắng rắn chắc quả nhiên có vết thương.

Trên đó có đầy những vết thương nông sâu khác nhau, tổng cộng có tám cái, nhìn thấy ghê người, như là dao cắt.

"Sao lại bị như thế này?" Tô Ngôn Sơ nhíu mày, có chút đau lòng.

"Không biết." Vân Bắc Hàn môi mỏng giật giật, thốt ra hai chữ thanh lãnh nhạt nhẽo.

Nhưng khi Tô Ngôn Sơ nghe được hai chữ này, cảm giác được người nói chuyện có một tia chột dạ.

"Chính ngươi rạch!" Tô Ngôn Sơ từng câu từng chữ mà nói, không phải câu hỏi, cô ngước mắt nhìn thẳng hắn, ngữ khí khẳng định.

Ngay vừa nãy ở trên nóc nhà của Trọng vương phủ, hắn đi đến bên người cô, cô đều không có phát giác.

Tu vi nghịch thiên như thế, nếu không phải tự mình làm, còn có ai có thể rạch tay hắn như thế này?
"Tại sao lại làm như vậy?" Tô Ngôn Sơ tiếp tục tra hỏi.

Vân Bắc Hàn rũ mắt, không có đáp lời.

Ngày ấy, cô mặc hồng y nhẹ nhàng, mỉm cười xinh đẹp, nói lần đầu tiên mặc y phục như vậy, hỏi hắn đẹp hay không đẹp.

Từ đó về sau, hắn liền mất hết tinh thần.

Chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đem cô trói về đi, dùng xích sắt khóa tại bên người. Không cho cô rời đi một bước, không cho cô nhìn bất luận kẻ nào, cũng không cho cô cùng bất luận kẻ nào nói chuyện.

Nhưng hắn sợ! Sợ làm như vậy, cô sẽ hận hắn, sẽ chán ghét hắn, sẽ sợ hắn.

Hắn liều mạng áp chế loại ý tưởng này, có đôi khi phải dùng dao rạch một nhát, mới có thể miễn cưỡng khống chế chính mình.

Chuyện này nếu nói cho cô, cô chắc chắn sẽ lập tức rời xa hắn đi?

Cho nên hắn không muốn nói, cũng sẽ không nói.
Thấy hắn không muốn trả lời, Tô Ngôn Sơ cũng bất đắc dĩ.

Cô chỉ có thể cất bước đi ra ngoài, định đi chuẩn bị nước, thuận tiện lấy chút đồ vật lại đây giúp hắn xử lý miệng vết thương.

"Đừng...... Đừng đi! Đừng rời khỏi......" Vân Bắc Hàn thấy cô đi ra ngoài, lại luống cuống, hắn sợ cô chán ghét hắn, vội vàng bắt lấy ống tay áo cô, tiếng nói thanh lãnh run nhè nhẹ, mang theo vài phần thỉnh cầu.

Tô Ngôn Sơ quay đầu lại, nhìn sâu vào đôi mắt hắn, chỉ thấy đồng tử hắn rung động, cô nhìn ra một tia đáng thương.

Nào có một chút bộ dáng tàn nhẫn thích gϊếŧ chóc như người đời đồn đại? Quả nhiên, lời đồn không thể tin.

Cô theo bản năng mà duỗi tay đặt ở trên đâu hắn, xoa xoa tóc đen của hắn.

"Ta không có bỏ đi, chính là đi lấy ít đồ vật giúp ngươi xử lý miệng vết thương mà thôi, ngoan, buông tay, chờ ta một lúc, được không?"
Tiếng nói thiếu nữ mềm mại, cực kỳ ôn nhu.

Ánh mắt Vân Bắc Hàn thâm thúy.

Tay cô cọ lên sợi tóc hắn, loại cảm giác này thực xa lạ, không chán ghét.

Ngược lại trái tim rạo rực đập liên hồi, không muốn tay cô rời đi.

Hắn có chút hoảng hốt, túm chặt ống tay áo cô, càng siết chặt hơn.

"Nghe lời, buông tay, ta bảo đảm không rời đi." Nhớ tới những việc hắn trải qua lúc nhỏ, cùng với hình ảnh vì cô báo thù rồi tự sát, Tô Ngôn Sơ cất tiếng nói ôn nhu, thấp giọng dỗ dành một câu.

Vân Bắc Hàn nghe xong, trong lòng càng khẽ run, quả nhiên nghe lời buông ra tay cô.

Nhìn bóng dáng cô rời đi, hắn nhấp nhấp môi mỏng.

Cô giống như thích hắn ngoan một chút, thích hắn nghe lời một chút.

Cô thích, hắn đều có thể.

Ngoan cùng nghe lời, hắn biết như thế nào làm.

Không quá lâu sau, Tô Ngôn Sơ liền mang một chậu nước, mang theo thuốc cùng băng gạc trở lại.
Cô cực kì cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho hắn, sau đó bôi thuốc, băng bó.

Cô nghiêm túc, bô dáng chuyên chú ánh lên trong mắt Vân Bắc Hàn, làm hắn có chút mê mẩn.

Hắn nín thở, sợ kinh động đến cô.

Cùng lúc đó, hắn sinh ra một loại ý nghĩ, nếu là mỗi ngày cắt ở trên người mấy nhát, có phải hay không liền có thể mỗi ngày được nhìn dáng vẻ này cô?

Lúc này, Tô Ngôn Sơ buông đồ vật trong tay xuống, nghiêm túc mà mở miệng nói: "Được rồi. Vân Bắc Hàn, ngươi nhớ kỹ, về sau ngươi nếu là còn dám tự mình làm bản thân bị thương, ta liền vĩnh viễn rời đi, sẽ không bao giờ để ý đến ngươi."

Cô kỳ thật cũng không biết ý nghĩ của Vân Bắc Hàn, nói điều này, cũng là vì để ngừa vạn nhất.

Vân Bắc Hàn nghe xong, lại ngơ ngẩn.

Cô không thích hắn làm bản thân bị thương?
"Ta sẽ không, về sau sẽ không như vậy nữa. Đừng rời đi! Đừng bao giờ, được không?" Hắn duỗi tay túm lấy cô, có chút đáng thương mà mở miệng nói.

Nếu cô thật sự rời đi, hắn sợ bản thân sẽ phát điên.

Cô lại lần nữa xoa xoa đầu hắn, nhàn nhạt cười: "Chỉ cần ngươi ngoan, đều theo ý ngươi."

Cô muốn hắn ngoan, hắn tự nhiên sẽ ngoan.

Hắn kéo tay cô, thoáng nghiêng đầu, gương mặt cọ cọ lên lòng bàn tay của cô, sau đó ánh mắt trông mong mà nhìn cô.

Tựa như hai năm trước, chú mèo mà cô yêu quý nhất.

Tô Ngôn Sơ sửng sốt, trong chớp mắt, thậm chí quên cả hô hấp.

Một nam nhân dung nhan tuyệt mỹ, giống như mèo mà cọ trong lòng bàn tay cô, ánh mắt còn giống mèo trông mong mà nhìn cô.

Này ai chịu nổi? Dù sao cô chịu không nổi, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.

Về sau ai dám nói Hàn Vương điện hạ nhà cô máu lạnh thích gϊếŧ chóc, cô là người đầu tiên phản đối.
"Ta sẽ ngoan, về sau có thể hay không không cần đi nhìn trộm Vân Thiên Trọng? Đừng nhìn hắn, được không?"

"Được." Tô Ngôn Sơ không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng rồi.

Tại một khắc này, đừng nói yêu cầu nhỏ bé như vậy, kể cả muốn sao trên trời hay mạng của cô, cũng đều cho hắn.

-------

Vì là ngày đầu năm mới nên mình cố gắng edit xong một chương siêu siêu ngọt nè mọi ngừi