Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 15



Trong mắt Phượng Cửu Mộc có chút biến hóa, sau một lúc lâu nói với Thanh Dật: "Đi ra."

Thanh Dật sờ sờ mũi, khuôn mặt xám xịt rời khỏi.

Từ nay về sau.

Mối quan hệ giữa tiểu thú và Phượng Cửu Mộc đã dần dần thay đổi.

Phượng Cửu Mộc cho ăn, tiểu thú không hề chần chừ biểu lộ ra mình rất muốn ăn, ăn xong còn dùng chân nhỏ chỉ chỉ, tỏ vẻ nó thích ăn cái này.

Phượng Cửu Mộc ôm nó, nó sẽ nâng chán nhỏ lên chỉ chỉ ra ngoài cửa, tỏ vẻ muốn hắn ôm nó đi ra ngoài.

Phượng Cửu Mộc cười cười, vậy mà hắn thật sự ôm theo nó đi ra ngoài.

Thanh Dật nhìn thấy, giật mình đến nỗi nói không nên lời. Chủ tử vô cùng sủng tiểu thú, nhưng ngài ấy dường như đã quên bản tính vốn có trước kia của tiểu súc sinh. Hiện tại nó ngoan ngoãn thuận theo, nói không chừng nó chính là đang mê hoặc chủ tử, sau đó từng bước tiến hành kế hoạch bỏ trốn.

Thời điểm Thanh Loan đi ngang qua, cũng thập phần khiếp sợ, phải mất một lúc sau mới hoàn hồn, khôi phục lại biểu tình lãnh đạm. Lúc định rời khỏi, không biết Thanh Dật từ chỗ nào lại xông ra.

"Loan muội muội, tiểu súc sinh lại chơi tâm cơ mê hoặc Vương gia, ngươi nhất định phải phải nhìn kỹ nó, không thể để nó có cơ hội chuồn khỏi vương phủ."

Thanh Loan lạnh lùng mỉm cười: "Cứ giữ nó mãi thì không bớt lo, thôi thì ngươi dứt khoát giết nó đi, sau đó giao cho phòng ăn hàm một nồi nước mang lên cho Vương gia tẩm bổ."

Thanh Dật sợ tới mức cả người run lên, cười gượng nói: "Vương gia vô cùng hứng thú đối với nó, lúc này ta mà đem nó giết đi, Vương gia giáng tội xuống không cần nói cũng biết là đem ta đi giết a!"

Thanh Dật chuyển mắt qua chỉ nhìn thấy bóng dáng lạnh nhạt rời khỏi của Thanh Loan, cậu sờ sờ mũi. Thanh Loan không phải nhiệt tình kêu cậu giết tiểu súc sinh, mà là đang chế nhạo cậu

Chẳng lẽ Thanh Loan lạnh lùng như vậy cũng bị bề ngoài vô hại của tiểu súc sinh kia lừa gạt?

Phượng Cửu Mộc nhiều ngày liên tiếp đều ôm tiểu thú đi dạo quanh vương phủ, thời điểm nhàn rỗi còn ôm nó ngồi bên ngoài phơi nắng. Những việc này làm cho Bùi Thủy dần dần có hảo cảm với Phượng Cửu Mộc.

Bùi Thủy cân nhắc, trước tiên nhất định phải thoát khỏi lồng sắt đang nhốt nàng, nàng thật sự khó chịu với lồng sắt đầy vướng víu này.

Bùi Thủy không dám đem tâm tư này biểu hiện rõ ràng. Mấy ngày gần đây, Phượng Cửu Mộc đối với nàng rất tốt, nàng cũng không nhầm lãn, Phượng Cửu Mộc thật sự nuôi nàng như một sủng vật mà hắn yêu thích.

Hắn nuôi nàng, là muốn nàng mập lên để làm thịt.

Bùi Thủy không biết "Địa linh" là cái quái gì, nhưng nàng biết "Địa linh" đối Phượng Cửu Mộc mà nói, thì nó quan trọng hơn so với mạng nhỏ này của nàng.

Bùi Thủy đợi vài ngày, cuối cùng cũng chờ được một cơ hội.

Thời điểm Phượng Cửu Mộc trở về đã rất khuya, áo bào trắng đều dính đêm lạnh. Đi vào phòng, hắn theo thói quen liếc mắt nhìn tiểu thú trong lồng sắt, tiểu thú trong lồng nhìn thấy hắn phấn khích đứng lên, thú nhãn hưng phấn nhìn hắn kêu chi chi.

Phượng Cửu Mộc cảm thấy mọi mệt mỏi trên người thoáng chốc đều đã biến mất, trên khóe miệng hắn nở nụ cười, đi qua mở cửa lồng sắt ra, tiểu thú liền nhanh chóng nhảy vào trong ngực hắn, thân mật cọ cọ vào ngực, Phượng Cửu Mộc cảm giác cả lòng ngực đều ấm lên.

"Bổn vương hôm nay có chút bận mới trở về chậm, ngươi tiểu gia hỏa này sao còn chưa ngủ?" Bình thường tới giờ này, nó đã nằm ngủ quên cả trời trăng.

Phượng Cửu Mộc ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của tiểu thú.

Bùi Thủy ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt bồ đào nhập nhèm nước chứa đầy nỗi nhớ, nàng lắc lắc đầu dùng chân nhỏ chỉ chỉ vào hắn, làm động tác không có, ý muốn nói hắn không ở đây nó không ngủ được.

Mấy ngày nay, tình trạng ở chung của Bùi Thủy và hắn đã tốt hơn, lâu lâu sẽ dùng một ít động tác đơn giản, biểu đạt những gì nàng muốn nói.

Phượng Cửu Mộc ý cười càng sâu, tiểu thú này vừa thông minh lại đặc biệt, mang đến cho hắn không ít niềm vui.

Phượng Cửu Mộc ôm tiểu thú thêm một lúc nữa, thời điểm đem nó về lồng sắt, nói: "Bây giờ không còn sớm, mau ngủ đi! Bổn vương cũng muốn nghỉ ngơi."

Bùi Thủy đâu chịu trở lại? Liền ăn vạ trong lòng ngực hắn, lông nhung trên đầu, dường như đều đã cắm vào áo choàng của hắn.

Phượng Cửu Mộc chỉ cho rằng tiểu thú này một ngày không nhìn thấy hắn. Không muốn cùng hắn tách ra, lại ôm nó thêm một lát, bàn tay giống như đang dỗ hài tử vỗ nhè nhẹ trên người nó.

Ngày mai còn phải lâm triều, Phượng Cửu Mộc cũng đã mệt mỏi một ngày, hắn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nghĩ vậy lại lần nữa đem nó đưa vào lồng sắt, tiểu thú dùng chân sau đá ra sau lưng làm lồng sắt bị ngã lăn ra, lại nhào trở lại vào lòng ngực hắn, còn nâng chân trước lên duỗi dài ra, giống như cánh tay mảnh khảnh của nữ tử ôm chầm lấy cổ hắn.

Tiểu thú kêu chi chi, làm thế nào cũng không muốn cùng hắn tách ra.

"Xuống" Phượng Cửu Mộc bỏ qua cảm giác kỳ lạ, trầm giọng ra lệnh cho nó.

Bùi Thủy vất vả lắm mới chờ được cơ hội này, làm sao cũng không chịu quay về lồng sắt, chân trước lại tăng thêm chút lực ôm lấy hắn, lông mao ở cổ kề sát vào cằm hắn, mặt thú thì dán vào sườn mặt hắn, chân sau không có chỗ để đứng lơ lửng giữa không trung, nàng nhịn không được liền tìm chỗ để đặt chân, vì thế dẫm lên trước ngực hắn, vừa dẫm vài cái thì vạt áo phía trước của hắn mở ra.