Giới Luật Thanh Quy

Chương 14: Hai năm sau



Hai năm sau đó, khi Nhị hoàng tử Hoàn Thanh Chu vừa qua vũ chước chi niên*, Hoàng đế Hoàn Tư Nghiêm đích thân đến Lãm Nguyệt đài kiểm tra võ luận của hắn.

(*Vũ chước chi niên: 13~15 tuổi)

Hoàn Thanh Chu khi tròn sáu tuổi vừa bước vào Bảo Hòa giám thì đã trải qua một đợt kiểm tra. Lúc đó hắn đã hoàn thành xuất sắc văn luận của mình, nên đã được xếp ngồi ở nhất tầng của Thính Nhật cư. Nhưng thành tích võ luận lại không mấy khả quan, khiến Hoàng đế không hài lòng.

Đích tử của Hoàng đế tố chất thân thể tầm thường, nhưng vì thân phận Hoàn Thanh Chu cao quý, nên không có ai dám không sợ chết mà bàn luận điều này.

Học tập ở Bảo Hòa giám bảy năm, bây giờ Hoàng đế Hoàn Tư Nghiêm muốn đích thân nghiệm chứng sự tiến bộ của Nhị hoàng tử.

Mỗi vị hoàng tử vừa qua vũ chước chi niên thì đều phải hoàn thành một đợt kiểm tra văn luận và võ luận. Đại hoàng tử năm ngoái đạt thành tích võ luận rất tốt, Duệ Phi nhờ vậy mà lại đắc sủng một thời gian.

Đến phiên Nhị hoàng tử, bầu không khí ở Lãm Nguyệt đài lại rất khác.

Năm nay Hoàng đế đích thân đến kiến lãm Nhị hoàng tử luận võ, khiến các cung nhân và thị vệ ở Bảo Hòa giám đều kính kính cẩn cẩn không dám lơ là, làm nơi này bình thường đã tràn ngập cảm giác trang nghiêm nay lại càng ngưng trọng hơn.

Thái úy Triệu Tương Doanh làm trưởng giám quan ngồi ở đài quan sát, bên cạnh là Hoàng đế. Nhưng ông ấy không hề cảm thấy áp lực như những người hầu kia mà rất hoan nghênh Hoàn Tư Nghiêm đến đây cùng mình.

"Hoàng thượng thật là coi trọng Nhị hoàng tử."

Trên mặt Hoàn Tư Nghiêm không hề có chút phấn khởi gì khi đến kiến lãm võ luận của Hoàn Thanh Chu mà vẫn lãnh đạm, không quá để ý đến lời của Triệu Thái úy, chỉ hỏi:

"Độ khó lần này thế nào?"

Triệu Thái úy nghĩ là Hoàng đế đang lo lắng hắn sẽ làm khó Nhị hoàng tử, tươi cười đáp: "Dựa trên thiên phú của Nhị hoàng tử, sẽ kiểm tra một lượt kỹ thuật cưỡi ngựa, bắn cung và đối kháng tay đôi. Tất cả đều là độ khó nhị tầng."

Đỉnh tầng là khó nhất, sau đó là Nhất tầng, và giảm dần về Tứ tầng.

Độ tuổi của Nhị hoàng tử vẫn chưa đủ để kiểm tra hạng mục 'binh pháp'.

Hoàng đế lại đáp: "Tăng lên đi."

Triệu Thái úy tưởng mình nghe nhầm: "Tăng lên... thì sẽ là Nhất tầng."

Đại hoàng tử năm ngoái cũng chỉ là nhị tầng mà thôi.



"Đây là đích tử của trẫm, đương nhiên võ luận kiểm tra cũng phải khó hơn những kẻ khác."

Nét mặt của Hoàng đế vẫn bình thản, nhưng ông ta không nhìn Triệu Thái úy nữa mà đã hướng mắt về Luyện mã đài bên dưới, Nhị hoàng tử Hoàn Thanh Chu đã chuẩn bị kiểm tra vòng đầu tiên.

Triệu Thái úy biết rằng ý của Hoàng đế đã quyết, không thể ngăn cản được, đành phải đích thân truyền lệnh xuống.

Vị phó giám quan phụ trách khi nhận được mệnh lệnh tăng độ khó lên Nhất tầng cũng rất ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Hoàng đế đích thân đến kiến lãm, không thể để Nhị hoàng tử kiểm tra quá dễ dàng được, vượt qua được độ khó cao như vậy mới khiến các triều thần nể phục.

Dù vậy độ khó của cuộc thi vượt quá năng lực của sĩ tử sẽ rất dễ gây ra chấn thương.

Qua vòng đầu tiên là cưỡi ngựa, vì chướng ngại vật khó hơn và độ dài cuộc thi cao hơn, nên Hoàn Thanh Chu thể chất không tốt đã bắt đầu thấm mệt, dẫu vậy vẫn miễn cưỡng vượt qua được.

Chỉ là Hoàng đế ngồi từ xa quan sát, thấy lúc Hoàn Thanh Chu được cung nhân dẫn xuống ngựa đã lảo đảo sắp té thì không khỏi nhíu mày. Đôi mắt vẫn nhìn về hướng đó, giọng nghe không rõ vui buồn:

"Lần trước khanh nói Bảo Hòa giám có kỳ tài võ luận, đó là ai?"

Triệu Thái úy nhớ đến tên tiểu tử nghịch thiên kia, giọng cũng mang vẻ tán thưởng: "Là thư đồng của nhi tử Triệu Du của thần, Dương Cung Kỳ Tuân."

"Lợi hại như thế nào?"

Triệu Thái úy đã cảm nhận được ánh mắt thăm dò của Hoàng đế, thầm cân nhắc có nên đề bạt Dương Cung Kỳ Tuân hay không, dẫu sao để tiểu tử đó làm một thư đồng thì cũng có hơi đáng tiếc.

"Nhất tầng không làm khó được hắn."

Ánh mắt của Hoàng đế đã hiện lên vẻ thích thú, liếc nhìn Nhị hoàng tử bên dưới, đáp lời: "Vậy để hắn thử một lần đi."

Cuối cùng Nhị hoàng tử cũng không thể vượt qua vòng thi đối kháng cuối cùng.

Nghe nói Hoàng đế không nói một lời trực tiếp bỏ đi, buổi thượng triều hôm sau đã lập tức có văn thần dâng tấu khiển trách công tác chuẩn bị của những giám quan ở Lãm Nguyệt đài.

Thực chất là bọn họ đều biết tư chất của Nhị hoàng tử không đủ, nhưng có cơ hội công kích đám võ quan thì đương nhiên phải nắm lấy.

Hoàng Hậu Thác Hàn Mẫn đau lòng vì Nhị hoàng tử sau khi kiểm tra võ luận thất bại thì đã bị cấm túc trong điện của mình một tháng, đứng trước Phúc Dương quỳ cả một buổi trưa nhưng vẫn không được gặp Hoàng đế.

Lúc này ở Triệu phủ, Triệu Du đang cùng Dương Cung Kỳ Tuân tập võ. Hài tử tám tuổi hiếu động tung hết chiêu này đến chiêu khác vào người Dương Cung Kỳ Tuân, nhưng hắn chỉ yên lặng đỡ tất cả, rất nghiêm túc làm một bao cát cho Triệu Du luyện tập.

Triệu Du sau khi đã đấm đá thấm mệt thì cũng chịu dừng lại, nhìn Dương Cung Kỳ Tuân thân thể cao lớn trước mặt bằng ánh mắt mơ ước, nhóc sau này cũng phải được như thế. Để ý thấy hắn nãy giờ chỉ im lặng nhận đòn thì hơi khó hiểu hỏi:

"Sao huynh không đánh trả?"

Dương Cung Kỳ Tuân thấy Triệu Du đã dừng lại thì cũng không tạo thế phòng thủ nữa, cầm lấy nước trên bàn uống một ngụm, đáp:

"Như vậy điện hạ sẽ dễ luyện tập hơn."

Đúng là Triệu Du từ khi vào Lãm Nguyệt đài học thì đã nhận ra niềm đam mê của mình, ngày nào cũng đòi tập võ với Dương Cung Kỳ Tuân, mà đối phương cũng rất kiên nhẫn, mỗi lần đều tập luyện tới khi Triệu Du bỏ cuộc mới thôi.

Nhưng hôm nay Triệu Du lại cứng đầu: "Như vậy thì không công bằng, huynh cũng đánh trả lại đi."

Dương Cung Kỳ Tuân chỉ lắc đầu: "Hiện tại thì chưa được."

Triệu Du đã muốn xem võ công của đối phương từ lâu, hôm nay nhất định không chịu nhượng bộ, cho dù bình thường bản thân cũng đã muốn gì phải được nấy: "Đây là lệnh, huynh phải đấu với ta một cách công bằng."

Dương Cung Kỳ Tuân nghiêm túc đáp trả: "Nếu điện hạ không đỡ được mười chiêu thì sau này vẫn nên làm theo cách của ta đi."



Triệu Du nghé con không sợ cọp đã nhanh chóng gật đầu: "Được được."

Nói mười chiêu là đang cho Triệu Du một ít mặt mũi thôi, chứ thực tế sau khi tung cú đánh đầu tiên vào sườn trái của Dương Cung Kỳ Tuân thì đã bị đối phương trả lại một đòn khiến Triệu Du ngã lăn.

Tiểu hài tử lập tức đứng dậy nhưng tình hình sau đó cũng không khả quan hơn, sau khi đã đến đòn thứ chín, chắn chắn đã cho Triệu Du đủ mặt mũi, Dương Cung Kỳ Tuân mới triệt để hạ gục, vật ngã tiểu tử cứng đầu này xuống đất.

Triệu Du sau một thoáng hoàng hồn mới biết mình thua rồi, nhưng ngoài dự đoán của Dương Cung Kỳ Tuân, hỗn thế ma vương Triệu Du không hề tức giận mà ánh mắt sáng lóa tràn đầy ngưỡng mộ nhìn hắn chằm chằm.

Dương Cung Kỳ Tuân đã có cảm giác những tháng ngày sau của mình sẽ có thêm một cái đuôi.

Lúc này Triệu Thái úy đã đứng trước cửa Cẩn Viêm các quan sát từ đầu, sau khi hai tiểu tử kia kết thúc trận đấu mới thong thả bước vào.

Triệu Du cứ tưởng phụ thân đến thăm mình, nhưng cuối cùng lại là Triệu Thái úy gọi riêng Dương Cung Kỳ Tuân ra nói chuyện.

Một tháng sau khi hết cấm túc, Nhị hoàng tử dưỡng thương trong điện của mình cũng đã lành hẳn, ngay lúc này Hoàng đế đã cử tổng quản thái giám Dương Ân đến báo cho hắn hãy đến Bảo Hòa giám.

Hoàn Thanh Chu sau hôm kiểm tra thất bại đã nơm nớp lo sợ, không nhìn ra gì từ nét mặt tổng quản thái giám, hắn không biết đây là phụ hoàng cho hắn cơ hội chuộc lỗi hay có gì đó sâu xa hơn.

Nhưng nghĩ đến những hành động lúc đó của phụ hoàng, hắn thất bại cũng không khiển trách, cấm túc một tháng nhưng thực chất là để hắn dưỡng thương và tránh mọi sự nghị luận của triều thần.

Thúc phụ* của hắn là Thác Hàn Thái phó còn khiển trách giám quan của Lãm Nguyệt đài trước mặt triều thần mà phụ hoàng cũng không phản bác.

(*Thúc phụ: Chú/ bác ruột)

Có lẽ phụ hoàng cũng không thực sự giận hắn thì sao?

Mang tâm trạng vừa thấp thỏm lo âu vừa chờ mong đến Bảo Hòa giám, các cung nhân đã nhận được lệnh, lập tức dẫn Nhị hoàng tử đến Lãm Nguyệt đài.

Nhưng không phải là vị trí võ đài, mà là tiến đến đài quan sát.

Lúc Hoàn Thanh Chu bước vào thấy Hoàng Đế đã ngồi trên bảo tọa thì liền cúi đầu hành lễ: "Phụ hoàng."

Hoàng đế giọng vẫn trầm ấm, không có vẻ tức giận: "Ngồi đi."

Hoàn Thanh Chu thoáng thở phào, sau khi ngồi ngay ngắn trên trường kỷ đơn bằng gỗ liêm quý giá được đặt bên cạnh bảo tọa của Hoàng đế thì mới cẩn thận nói:

"Bẩm phụ hoàng, hôm nay không có tiết học ở Lãm Nguyệt đài..."

Cho nên bọn họ ở đây xem cái gì?

Hoàng đế chỉ cười không đáp, do lúc này Hoàn Thanh Chu đã nhìn về phía võ đài nên không nhận ra, ánh mắt của Hoàng đế rất lạnh lẽo.

Cuối cùng khi thấy các cung nhân chuẩn bị chướng ngại vật trên trường đua ngựa, ánh mắt đầy khiếp sợ của Hoàn Thanh Chu cuối cùng đã quay lại chỗ Hoàng đế.

Đến khi bóng dáng của Dương Cung Kỳ Tuân xuất hiện, đôi tay của Hoàn Thanh Chu đã hơi run rẩy.

Dương Cung Kỳ Tuân sau khi leo lên bảo mã thì liền bắt đầu vòng thi thứ nhất.

Vòng thứ hai.

Vòng thứ ba.



Dễ dàng vượt qua.

Biểu hiện khác biệt hoàn toàn với sự chật vật hôm đó của Nhị hoàng tử cao quý.

Hoàn Thanh Chu ngồi trên đài cao quan sát tất cả, sự ngoan ngoãn điềm tĩnh hắn cố gắng thể hiện trước mặt phụ hoàng lúc này đều không giữ được nữa.

Ánh mắt dữ tợn nhìn xuống võ đài, hai tay siết chặt đến suýt chảy máu. Lúc này Hoàn Thanh Chu rất hối hận vì đã để tên hư mệnh tử thấp kém đó sống đến tận bây giờ.

Hoàng đế vẫn hướng ánh mắt lạnh lẽo xuống Dương Cung Kỳ Tuân lúc này đã hạ gục đối thủ một cách dễ dàng, đôi tay khẽ xoa đầu trấn an nhi tử bên cạnh, nhưng lời nói lại sắc bén như cứa vào da thịt:

"Đó mới là phong thái của một thái tử chứ."

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

Triệu Thái úy: [hồn nhiên không biết gì] Tiểu tử này, đi kiểm tra năng lực xem khả năng tới đâu nào.

Dương Cung Kỳ Tuân: [hài tử mười tuổi còn trong giai đoạn ngây thơ cả tin]: Được ạ.

Thực chất là...

Hoàn Thanh Chu: [nghiến răng nghiến lợi] Tên chết tiệt đó dám dẫm lên tôn nghiêm của ta.

Dương Cung Kỳ Tuân: [nhìn sang Triệu Thái úy]...??

Triệu Thái úy:...

Trong lúc đó...

Hoàn Thịnh Thư: [đang uống trà nằm tận hưởng giờ phút yên bình ở An Hòa điện] Chương sau cũng không có nhu cầu lên sóng. Xin cảm ơn.

Tác giả:...