Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Chương 4: Bên Trong Lò Thiêu



Đầu tiên là bàn tay tay ở eo của tôi từ từ kéo dài xuống đùi tôi đi tới đi lui, sau đó chậm rãi đưa vào nơi kín đáo hơn, điện giật truyền vào bụng dưới, tôi cảm thấy rõ ràng có một dòng nước nóng chảy chậm ra ngoài.

Dù cả đời này tôi chưa từng được yêu thì tốt xấu gì cũng đã từng trải qua một giấc mộng xuân, nhưng cảm giác thực sự này hoàn toàn không phải là mơ, tôi không biết lấy dũng khí ở đâu mà nắm lấy bàn tay đang làm loạn ấy, nhưng khi tôi vừa nắm lấy bàn tay đó thì anh ấy lại vùi mặt vào tai tôi hít một hơi dài: "Đừng nhúc nhích."

"Anh.. anh định làm gì.. tha thứ cho tôi, tôi sai rồi, chỉ cần anh buông tôi ra, anh muốn tôi đốt gì cho anh cũng được!"

"Em là người phụ nữ của tôi, tôi chỉ muốn có em."

"Tôi sẽ đốt cho anh một cái chăn lụa, một cái thảm điện, sau đó sẽ đốt cho anh mười con búp bê phụ nữ mô phỏng cao. Có đủ mọi phong cách người nổi tiếng.. Làm ơn thả tôi ra.." Tôi gần như vừa khóc vừa nói, bàn tay đang túm lấy anh ấy cũng run lên dữ dội.

Nhưng mà anh ấy lại cười tủm tỉm cắn lỗ tai của tôi, ʍút̼ mạnh một cái: "Đừng giãy dụa nữa, vào sinh ra tử là vợ của tôi, chết cũng là ma của tôi!"

Nói xong, anh buông tay tôi ra, ngón tay anh mơn trớn ra vào tạo thành những đợt sóng trong đó khiến cơ thể tôi tê dại, hơi thở nam tính xộc vào mũi khiến ý chí không chịu nổi của tôi từ từ sụp đổ, cả người như nhũn ra, cơ thể như bị mê muội, dần dần bị anh ấy dẫn dắt.

Cả trận mây mưa ập tới, thân thể cũng không còn kiềm chế nữa mà buông thả đón nhận, dù sao ở thời đại hiện tại hai chữ trinh tiết đã mất đi trọng lượng từ lâu rồi, bị một cái thi thể làm tôi cũng không quan tâm nữa, nhưng cái nhiệt độ nóng bức càng ngày càng bất thường này cứ xông từ ngoài vào, khiến tôi vô cùng nghi ngờ rằng chiếc quan tài mà tôi đang ở đã được đưa đến lò hỏa táng..

Tôi vươn tay muốn sờ thành quan tài một chút, nóng rực, tôi kêu lên một tiếng rồi thu tay lại, anh ấy vừa ra sức vừa nắm lấy tay của tôi: "Đừng nhúc nhích, quan tài đã tan chảy rồi."

"Anh muốn thiêu tôi?"

"Đừng lo lắng, em sẽ không cảm thấy đau đớn, mà sẽ chỉ cảm thấy ngây ngất."

Anh ấy nói xong thì lập tức lật người đè tôi xuống, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ khuôn mặt của anh ấy, với đôi mày kiếm bay lượn, con ngươi đen láy sáng như sao, mũi cao, đôi môi dày gợi cảm, khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Nghĩ đến tối hôm qua bị anh ấy ăn sạch sẽ, mặt tôi nóng bừng bừng, nóng đến gần trán.

Nhưng con mẹ nó dáng vẻ đẹp trai thì có ý nghĩa gì chứ, anh ấy là một con quỷ mà!

"Vợ hài lòng với anh không?"

Anh ấy nói xong thì cong môi cười nhẹ, cơ thể hạ xuống người tôi, mồ hôi như mưa để thể hiện "sức mạnh" của mình, tôi bị anh ấy làm, rêи rỉ đến mức vội lấy tay che miệng lại để không cho bản thân tạo ra âm thanh đáng xấu hổ đó.

Nhiệt độ trong quan tài càng ngày càng cao, tôi cảm giác mình sắp trở thành heo quay vậy, khó chịu kinh khủng, nhưng kɧօáϊ cảm trong cơ thể chiếm lấy thần kinh khiến tôi không thể giãy dụa được nữa, chẳng lẽ đây là chết trong ngây ngất mà anh ấy nói sao?

Quá trình chết có đẹp đến mấy thì vẫn là chết thôi, tôi mới hai mươi hai tuổi, còn chưa từng được yêu đương, tôi không muốn chết đâu!

"Làm ơn, thả tôi ra, chỉ cần anh không giết tôi, tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho anh."

"Thực sự làm gì cũng được?"

"Ừ." Đầu tôi gật như gà mổ thóc.

"Đáng tiếc, tôi không thể để em đi được, lấy chồng phải theo chồng, em chỉ có thể sống cùng tôi trong âm tào địa phủ lạnh lẽo, nhưng yên tâm đi, có chồng ở đây sẽ không để em bị lạnh đâu." Nói xong, anh ấy lập tức bịt chặt môi của tôi, không cho tôi cầu xin, hai mắt tôi mở to, nhìn thấy quan tài cháy đỏ lên, tan chảy.

Gel tan chảy trong quan tài pha lê nhỏ giọt trêи mặt, tôi nghe tiếng xẹt xẹt, khét lẹt, mùi nồng nặc xộc vào mũi khiến người ta khó thở, thi thể nằm cứng ngắc trêи người tôi bị nhiệt độ cao bốc cháy, khuôn mặt đẹp trai của anh ấy cháy trước mặt tôi, dần dần trở nên bong tróc.

"Cứu cứu!"

Tôi vắt kiệt sức lực cuối cùng của cơ thể và hét lên một cách tuyệt vọng, nhưng thật đáng tiếc khi cánh cửa địa ngục đã được mở ra, cái xác đang bốc cháy biến thành ngọn lửa rực cháy và bao quanh tôi. Đồng thời, anh ấy vẫn ở đâu đó trong cơ thể tôi, khiến tôi rùng mình, sau đó tan chảy cùng nhau..

Ngọn lửa trộn với tro tàn bao quanh tôi, tôi dần dần bất tỉnh trong cái nóng như thiêu đốt.

* * *

"Cứu với!"

Tôi hít một hơi thật mạnh như người chết đuối, mở mắt ra vẫn còn đọng sương nước trêи hàng mi, bàng hoàng nhìn mẹ đang ngồi bên giường lấy khăn lau mồ hôi, mặt mũi tôi bị mồ hôi ướt đẫm che mất, quần áo của tôi đều dính đầy mồ hôi.

"Dậy đi!" Mẹ tôi kϊƈɦ động che miệng lại, nước mắt lưng tròng.

Chu Hương Hương đẩy mẹ tôi về phía trước, vươn tay mở mí mắt tôi kiểm tra cẩn thận, sau đó cạy miệng tôi ra, duỗi ngón tay ra khuấy trong miệng tôi một lúc, lấy ra thứ gì đó, dùng ngón tay nhéo nhéo, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi sau đó hừ một tiếng ném nó xuống đất: "Mẹ nó!"

Vừa nhìn thấy Chu Hương Hương, tôi lập tức tỉnh táo lại, vội vàng nắm lấy tay cô ấy: "Hương Hương, tôi còn sống hay đã chết?"

"Đương nhiên là còn sống. Có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho cậu chết."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đang nắm lấy tay cô ấy chầm chậm hạ xuống, hai hàng lệ lăn dài trêи khóe mắt.

Chỉ cần sống sót, chỉ cần sống sót là được rồi.

Mẹ tôi rơm rớm nước mắt đưa tay lau mồ hôi cho tôi: "Con gái ơi, mẹ sợ quá. Hôm qua con quỳ trước nhà tang như người mất hồn, có gọi thế nào cũng không dậy được, một lúc sau thì con phát sốt và tiếp tục mê sảng nói những điều vô nghĩa."

"Mẹ, con không sao. Con đoán là con bị cảm rồi, mẹ ra ngoài lấy gì cho con ăn đi. Con muốn nói chuyện với Hương Hương."