Hãy Để Cô Ấy Đến Bên Tôi

Chương 18: Tiểu đậu ngọt





Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Mọi người lại cười nói một lúc, đến mười giờ, sư mẫu bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Tất cả đều lao vào bếp muốn giúp đỡ nhưng lại bị bà cụ đẩy ra ngoài, nói là vướng víu. Mặc dù bị ghét bỏ nhưng thật ra ai cũng biết, mỗi năm vào ngày sinh nhật của thầy, sư mẫu đều sẽ tự tay nấu bữa ăn này, đây là lệ cũ của nhà thầy, chỉ có người giúp việc mới có thể thỉnh thoảng giúp đỡ một chút.

Không được vào bếp giúp đỡ, mọi người chỉ có thể tự tìm thú vui, một nhóm người chơi game cùng cháu trai lớn của thầy trong phòng khách, một nhóm người ra ngoài mua đồ ăn vặt và đồ uống.

Hứa Giai Ninh thuộc nhóm sau, bên kia Thạch Nhụy vừa đề nghị đi siêu thị, bên này cô đã giơ tay xung phong đi theo. Cái chính là cô không chơi được game, cùng ai ghép đội cũng sẽ là đồng đội heo danh xứng với thực, đừng làm hại người ta thì hơn. Một nhóm do Thạch Nhụy lái xe hùng dũng xuất phát đến siêu thị gần đó. Hứa Giai Ninh ngồi ở ghế phó lái, nghe Thạch Nhụy, Trần Diểu và một đàn chị khác nói chuyện phiếm về bát quái trong học viện và trường, dường như ai cũng không thể chen miệng vào. Những người khác thấy cô im lặng thế, liền không nhịn được trêu chọc cô.

“Giai Ninh, bình thường ngoài việc học ra, trong cuộc sống của em còn có gì khác không? Không có gì để tiêu khiển giải trí à?” Thạch Nhụy thực sự không dám tin, trong thế hệ sinh viên đại học hiện đại này vẫn còn có người sống một cuộc sống nhàm chán vô vị như vậy, cô ấy nhìn Trần Diểu qua gương chiếu hậu: “Tiểu Diểu Diểu, ở ký túc xá em ấy cũng như vậy à?”


Trần Diểu nhìn vành tai hơi đỏ của Hứa Giai Ninh, cười rồi giúp cô giải vây: “Cũng bình thường ạ, thỉnh thoảng cũng có xem chương trình giải trí gì đó, phải không Giai Ninh?”

“Thật sao, xem chương trình gì thế?” Thạch Nhụy ngạc nhiên hỏi.

“Thì xem một chút ‘tôi là ca sĩ’, ‘ca sĩ sáng tác’ kiểu vậy, thỉnh thoảng nghe nhạc, thư giãn một chút…” Hứa Giai Ninh ngại ngùng trả lời, quả nhiên, lông mày đang nhướng lên của Thạch Nhụy liền hạ xuống. Thể loại hơi đơn nhất rồi, nhưng đối với Hứa Giai Ninh, hình như cũng không thể đòi hỏi nhiều hơn.

“Không tệ nha, tiếp tục duy trì đi, có lẽ em và thầy Uông sẽ có rất nhiều đề tài để nói chuyện.” Buông một tay ra vỗ vai Hứa Giai Ninh, Thạch Nhụy nói.

Hứa Giai Ninh: “…”

Kì thực Hứa Giai Ninh biết cuộc sống của cô có chút nhàm chán vô vị. Cũng muốn thay đổi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Bởi vì từ trước tới giờ, cô vẫn luôn sống như vậy. 

Khi còn bé cô ở với bà ngoại trong một thị trấn nhỏ, hàng ngày đi học đều có bạn, về nhà thì có chiếc TV. Lúc đó, điều đầu tiên khi đi học về mỗi ngày là bật TV lên xem bộ phim hoạt hình của kênh trung ương. Vì thế mà bị bà ngoại nói không biết bao nhiêu lần, bảo là hại mắt, nhưng cô vẫn muốn xem. Sao có thể không xem chứ, nếu không xem thì ngày hôm sau đi học lấy đâu ra chuyện để nói nữa?

Sau đó lên thành phố học, cô được gửi đến ở nhà chú, vì đông người nên không tiện xem TV nữa, lúc rảnh rỗi chỉ có thể đọc sách, một dáng vẻ ngoan ngoãn chăm chỉ học hành, ở trường cũng không thể kết thêm bạn. Sau này lên cấp ba thì chỉ có hơn thế, bài vở ngập đầu, ai cũng thân mình lo còn chưa xong. Cứ như vậy một đường lên đại học, nghiên cứu sinh, mỗi khi nhìn lại quá khứ đều thấy cứng nhắc thiếu sinh khí. Nếu phải nói đến một chút dải màu sắc trong đó, thì phần lớn đều là do người khác mang đến, hiện tại cũng đều đã rời xa cô.

Đây chính là cuộc sống của Hứa Giai Ninh, dường như không có nỗi buồn cũng chẳng có niềm vui. Cô không biết nếu đổi thành người khác thì có thể sống được hay không, dù sao thì cô vẫn luôn như vậy, và sẽ tiếp tục như thế…

Sau khi vào siêu thị, mấy người Thạch Nhụy liền như mừng rỡ nhảy cẫng lên điên cuồng quét sạch đồ ăn vặt. Bình thường Hứa Giai Ninh rất ít khi mua, cũng không biết loại nào ngon nên dứt khoát nói với bọn họ một tiếng rồi ra bên ngoài siêu thị trông xe. Đây cũng là điều sư mẫu dặn lúc trước khi đi, bà nói khoảng thời gian này ở đây có người chuyên đâm thủng lốp xe, bảo bọn họ chú ý chút. Hứa Giai Ninh không biết những người này hành động như thế nào, nhưng xét thấy đây là một siêu thị nhỏ lại không có lực lượng an ninh như nhân viên bảo vệ, cô quyết định ở lại để đề phòng.

Ánh nắng ở Lâm Thành hôm nay vẫn tốt như mọi khi, Hứa Giai Ninh mặc một chiếc áo khoác mỏng ngồi đó coi như phơi nắng. Bỗng nhiên, một tiếng chuông lanh lảnh từ xa truyền tới gần, Hứa Giai Ninh quay người tìm kiếm âm thanh ấy thì nhìn thấy một con chó Shiba Inu nhỏ.

Nhìn thấy con chó nhỏ này, Hứa Giai Ninh sững sờ cả phút, sau đó trong lòng cô tràn ngập niềm vui vô hạn. Đây là vận may gì nha, có thể gặp một con chó, lại là loài mà cô thích nhất ở đây.

Sau khi có phản ứng, Hứa Giai Ninh liền muốn chạm vào nó. Con chó kia thấy ý định của cô cũng không hề né tránh, thậm chí còn vẫy đuôi với cô. Một người một chó tiếp xúc vô cùng hòa hợp, cho đến khi bị một giọng nam trầm thấp phá vỡ.


“Đậu ngọt.”

Nghe thấy có người gọi mình, con chó vèo một cái bỏ chạy một cách không chút luyến tiếc. Hứa Giai Ninh nhìn theo hướng nó chạy, khi thấy chủ nhân của con chó, đôi mắt cô trong phút chốc liền mở to hết cỡ.

Người đàn ông mặc một bộ quần áo thoải mái trông như trẻ ra vài tuổi. Hứa Giai Ninh ngơ ngác nhìn Quý Minh Viễn, có chút không thể tin được mà gọi anh: “Thầy Quý?”

——

Biết Quý Minh Viễn sẽ đến, Hứa Giai Ninh không hề ngạc nhiên khi thấy anh ở đây. Tuy nhiên, điều khiến cô không thể ngờ tới đó là anh lại xuất hiện với tư cách “chủ nhân của con chó”.

Hứa Giai Ninh đờ ra nhìn anh: “Thầy Quý, đây là con chó của thầy sao?”

Quý Minh Viễn cúi xuống đeo dây xích cho Đậu Ngọt, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, sau đó đứng thẳng lên nhìn Hứa Giai Ninh.

“Vừa mới nuôi vào mùa hè, sau này gửi bên chỗ thầy Ung. Năm sau thầy ấy phải ra nước ngoài một năm, tôi liền mang nó về.” Hứa Giai Ninh ồ một tiếng, ngồi xổm xuống chơi đùa với Đậu Ngọt, thấy bộ dạng nó đưa chân trước ra như muốn đập vào giày cô, cô liền cười khẽ. Quý Minh Viễn nhìn xuống một người một chó. Ở chỗ này nhìn thấy Hứa Giai Ninh ngược lại anh thật sự có chút bất ngờ, hẳn là có cùng mục đích với anh?

“Đến dự tiệc sinh nhật của Uông Lão à?” Anh hỏi.

“Vâng.” Hứa Giai Ninh vuốt vuốt đầu Đậu Ngọt, nói: “Tiểu Phó sư huynh nhất định muốn em đến, lúc đầu em cảm thấy không thích hợp lắm.”

“Không có gì không thích hợp cả, nói đến cùng thì Uông Lão mới là giáo viên hướng dẫn danh chính ngôn thuận của em.”

Hứa Giai Ninh không nói gì, chậm rãi đứng dậy.


“Thầy định mua gì sao?”

“Mua cho nó hộp sữa chua, bị thầy Ung chiều quen rồi, mỗi ngày vào lúc này đều phải ăn một hộp.” Quý Minh Viễn vừa nói vừa nhìn Đậu Ngọt một cái. Như thể nhận ra chủ nhân đang nói xấu mình, Đậu Ngọt ‘gâu’ một tiếng. Hai người đều bị chọc cho cười, Quý Minh Viễn nhìn Hứa Giai Ninh: “Có tiện không?”

“Dạ?”

“Vốn định để nó trên xe, nhưng nhân lúc tôi không chú ý nó liền chạy xuống rồi. Cũng không thể mang vào trong, em ở đây trông nó giúp tôi một chút được không?”

Không ngờ là ý này, Hứa Gia Ninh sửng sốt một lúc, mới vội vàng đáp: “Được ạ.”

Quý Minh Viễn cười nhẹ, đưa xích chó cho cô. Hứa Giai Ninh nhận lấy, ngồi xổm xuống, tiếp tục chơi đùa với Đậu Ngọt.

Không phải cô không nhận ra, thái độ của Quý Minh Viễn với cô đã trở lại bình tĩnh thản nhiên như thường ngày, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy có chút phức tạp. Có lẽ theo anh thấy, nếu chuyện đó đã trôi qua thì thực sự không cần phải so đo tính toán với một sinh viên như cô. Còn cô, nếu đã nói sẽ không quấy rầy anh, tự nhiên cũng sẽ không nhắc đến chuyện này trước mặt anh nữa.

Như vậy cũng tốt. Hứa Giai Ninh nghĩ. Vốn dĩ đêm đó thử đập nồi dìm thuyền(1) không phải là để khiến anh chấp nhận cô. Tình yêu nồng nàn đó cô cất giấu trong lòng đã quá lâu quá lâu rồi, cô chỉ muốn anh biết mà thôi. Cho dù kết quả có vẻ vô cùng bi thảm với cô, nhưng cô cũng chưa từng hối hận. Chỉ vì cô cũng muốn, không thẹn với lòng. 

(1)Đập nồi dìm thuyền/破釜沉舟: Ý chỉ quyết đánh đến cùng. Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀.