Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 28: Hiếu lầm





Trước mặt Trương Hàn mặt đất nứt ra, mọc lên một cánh cổng khổng lồ.

Cả cánh cổng đều màu đen, phù văn khắc chằng chịt tạo thành các loại đồ án có chút ma mị, khí tức trầm trọng lại có chút tang thương như thể đã ở đây từ lâu đời.

Trương Hàn cảm nhận khí tức cảnh cổng phát ra, sắc mặt biến có chút nghiêm túc.

Thậm trí có vài cái tâm lý yếu chịu không nổi khí tức của cánh cổng mà chân tay run rây, té lăn tại chỗ.

Cho dù là Trương Hàn có chút chuẩn bị nhưng cảnh cổng nguy nga cùng khí tức vẫn không khỏi làm hắn lo sợ, tâm tình trở nên trầm trọng.

Thế nhưng hắn không thể lùi bước, ngay cả quyết tâm tiến lên cũng không có thì nói cái gì cường giả!

Điều này làm Trương Hàn nhớ tới một câu hát: Dù ngày mai bão giông ngập trời......

Lời sau thì bỏ đi, ít nhất lời trước còn miêu tả được phải không?

Tần Tiễn Quân cầm một khối thép đen hình dạng như tam giác, đi tới trước cánh cổng rồi dùng khối thép ấn vào trong.

Ở nơi Tần Tiễn Quân ấn khối thép, đích thực là có một lỗ hỏng vừa đủ cho nó đi vào.

Hoặc nói khối thép chính là chìa khóa để mở ra cánh cổng này!


"Răng rắc!!" Chìa khóa bị Tần Tiễn Quân đưa vào, cảnh cổng ngay lập tức ở giữa liền từ từ nứt ra một kẻ hỡ, phía trên phù văn rực sáng như liệt nhật, khí tức cũng trở nên khủng bố.

Trương Hàn ngưng thở, mồ hôi lạnh đều ra, hắn bây giờ cảm thấy trước mặt mình không còn là cánh cồng, thực chất đó là cái Hồng Hoang Mãnh Thú đang mở ra miệng rộng để thôn phệ mọi người.

Tuyệt vọng, sợ hãi lan tràn trong tâm Trương Hàn.

Đương nhiên không chỉ có một mình Trương Hàn cảm thấy như vậy, những người khác còn tệ hơn, có kẻ thậm chí té đái tại chỗ cực kỳ thảm hại.

Tần Tiễn Quân sắc mặt khó coi, dữ tợn.

Khương Tiểu Phong có vẻ do niên kỷ còn nhỏ, lịch duyệt không nhiều nên tại chỗ khóc nháo.

Âu Dương Phách thì càng giống một cái ngoan nhân hơn, liên tục dùng kiếm nhỏ đâm vào bàn tay để giữ vững tỉnh táo.

Nhưng nếu nói tình trạng ai tốt nhất thì chỉ có Tô Nguyệt Linh, nàng ta thế nhưng xếp bằng tĩnh tâm, sắc mặt bình tĩnh nhìn không ra cái gì khó chịu.

Trương Hàn gân xanh nổi lên cuồn cuộn, hai mắt xung huyết, chính là ở bờ ranh giới sụp đổ!

Bất quá cảnh cổng cũng không để ý một mình hắn, mà tiếp tục từ từ mở ra, khí tức càng tăng.

"A!!" "Phốc!" "Phốc!" "Phốc!" ...

Tiếng hét thảm và nổ tung liên hồi vang lên, máu tươi bắn tung tóe, xương cốt thịt nhão ở khắp nơi tạo ra một tràng cảnh chả khác gì địa ngục.

Không biết ở bên cạnh Trương Hàn cái nào tiểu tử thế nhưng nổ tung, máu tươi dính lên cỏ dại và hàng trúc, có lại dính lên khóe miệng Trương Hàn.

Ngửi ngửi mùi máu huyết tinh, Trương Hàn lông mày càng nhíu, một vệt ham muốn hiện lên trong thần sắc của hắn như thể bị máu tươi cho hấp dẫn, Luyển Thể Thuật cũng tự động vẫn chuyển mà hấp thu chung quanh máu tươi.

Trương Hàn Luyện Thể Thuật không biết vì cái gì thế nhưng hiện tại lực hút cực lớn, máu tươi chung quanh tạo thành các dòng chảy nhỏ mà lao về hắn.

Đi theo đó, hắn thần sắc cũng có chút thả lỏng, bất quả có vẻ cảnh cổng tà dị này không chấm dứt như vậy dễ dàng.

"Két!" Cảnh cổng mở nhanh, một cái liền mở rộng ra tối đa, áp lực nhận được cũng đi theo tăng vọt.

"Dùng Linh Bảo nhanh!" Tô Nguyệt Linh mở mắt, ngưng trọng hét lên.

Sau đó liền ném ra một cái tiểu đỉnh, tiểu đỉnh tạo thành bình chướng bảo hộ cho nàng phe phái.

3 phe còn lại cũng không chịu thua thiệt, liền mỗi người ném ra chính mình Linh Bảo.

Tần Tiễn Quân là một thanh tiểu kiếm.


Âu Dương Phách là một thanh sáo.

Khương Tiểu Phong ném một cái bình màu đen.

Những đồ vật này phát ra khác nhau bình chướng màu khác nhau, hưng đều dùng để bảo vệ những người bên trong.

Bất quá Trương Hàn bằng một cách thần kỳ nào đó lại ở bên ngoài Bình chướng này, chính là đã nghèo mà còn gặp cái eo!

Tần Tiễn Quân nhíu mày, cái này cũng quá xui xẻo đi! Chưa đợi hắn lao ra kéo Trương Hàn vào thì thấy máu tươi chảy hướng Trương Hàn.

Sờ sờ cằm, nhớ tới mấy cái thiên kiêu đại Gia Tộc cách tu luyện thì hắn hiểu, sau đó có chút khâm phục mà nhìn Trương Hàn.

Trong lòng thầm than:Trương Huynh như thế gan dạ, thế mà dùng áp lực để tinh luyện trong cơ thể tinh hoa! Ta không thể như thế lười biếng được! Trương Huynh làm được, chẳng lẽ ta Tần Tiễn Quân lại không?!

Nói là làm, liền đi ra bình chướng mà xếp bằng tu luyện.

Âu Dương Phách thấy Tần Tiễn Quân điên cuồng hành động, ánh mắt như thể gặp ma, tên này từ khi nào chán sống mà tìm đường chết rồi a!

Nhưng khi nhìn Tần Tiễn Quân xếp bằng tu luyện thì bừng tỉnh:"Chẳng lẽ áp lực nơi này còn kém theo Linh Khí để cho người khác tăng tiến Tu Vi dễ dàng hơn, nên hắn định thừa cơ hội này mà đột phá! Haha! Tần Tiễn Quân, ta đã phát hiện ra ngươi ý định rồi!"

Sau đó liền bước ra bình chướng, giống như Tần Tiễn Quân ngồi xuống tu luyện...

Khương Tiểu Phong đứng bên nhìn hai người điên cuồng động tác, sắc mặt khó hiểu, các ngươi đều điên hết cả rồi sao?

Chẳng lẽ!

Khương Tiểu Phong hai mắt mở to, hưng phấn nói:"Nơi này có thể nhờ vào áp lực cánh cổng mà tăng tiến Tu Vi nhanh hơn, cùng với tăng cường nhục thân nên bọn họ mới như vậy! Khà khà! Bản công tử ta thật đa tài đa mưu, thế nhưng dễ dàng đoán được bên trong ẩn tình!"

Tự mình mèo khen mèo dài đuôi xong, Khương Tiểu Phong nối tiếp hai người tiền bối bước ra Bình chướng sau đó lại giống như hai người ngồi xếp bằng tu luyện.

Tô Nguyệt Linh ngồi trong bình chướng nhin ba người hành động, khóe miệng nhẹ nhàng mở ra nói:"Ấu trĩ! Ngu dốt!"

Nàng đương nhiên sẽ không ngốc mà đi theo ba người hành động a! Là cái thông minh hạng người đâu sẽ vì mấy cái ngu dốt hành động này làm cho thay đổi ý nghĩ cơ chứ! Với lại từ đầu nàng không hề cảm thấy một chút kì lạ ở bên trong áp lực, bình thường tới không thể bình thường hơn!

Nhưng chưa đợi nàng tiếp tục suy nghĩ thì Dương Khánh cùng Nguyễn Thiên đã đi tới, sắc mặt nịnh hót, ánh mắt có chút nóng bỏng làm Tô Nguyệt Linh nhíu mày, đồng thanh nói:"Tô Tiểu Thư! Bọn ta thả ra mật thám điều tra nói rằng bên ngoài áp lực có tà dị, thế nhưng trộn lận một loại năng lượng kì lạ có thể tăng cường Tu Vi, tăng cường Nhục Thân,....Đặc biệt nghe nói còn có tác dụng dưỡng da, bảo dưỡng thanh xuân, tránh xa tuổi già!"

Hoàn toàn chính là đa cấp thành phần, chả khác nào 3 đời nhà tôi chuyên trị....

Bất quá chưa đợi Tô Nguyệt Linh nêu ý kiến, hai người này lại xào xáo.

"Ai cho ngươi nói theo ta!" "Ai cho ngươi nói theo ta!" Hai người sắc mặt giận dữ, nắm áo nhau hét lên.

Cùng nhau trợn tròn mắt, giận dữ cùng nói:"Im ngay, không được nói theo ta!" "Im ngay, không được nói theo ta!"


"Bành!" "Bành!" Hai người lại thay nhau đấm một quyên, lại hét:"A! Ngươi muốn chết!" "A! Ngươi muốn chết!"

Hoàn toàn chính là gay tình yêu, như thế hiểu nhau a!

Tô Nguyệt Linh mặt đen nhìn hai người biểu diễn, tức giận nói:"Im hết cho ta!"

"Vâng!" Dương Khánh và Nguyễn Thiên im phăng phắc, đứng nghiêm như thế không có việc gì.

"Chúng ta đi ra ngoài tu luyện!" Tô Nguyệt Linh xoa xoa mệt mỏi huyệt thái dương, nàng có chút hối hận khi cho hai tên này vào nhóm của mình.

Vì sao Tô Nguyệt Linh đổi ý a? Nữ nhân loại động vật này luôn luôn bị dưỡng da, trú nhan, thanh xuân, mấy cái này từ ngữ cho hấp dẫn, nên các ngươi hiểu vì sao rồi đấy!

Thêm nữa, không biết tính xác thực của sự việc thà ta tin thì hơn, mất một tí sức lực cũng không chết ai a!

Nàng đi ra bình chướng cùng với Dương Khánh và Nguyễn Thiên, sau đó giống như 3 cái trước liền ngồi xuống tu luyện.

Đi theo thời gian, bốn người thủ lĩnh đi ra bình chướng tu luyện tin tức này ai cũng biết, có không ít kẻ có thể chống đỡ cũng ra ngoài theo.

Một người đi đầu, hàng đống người liền đi theo.

Tin Tức về áp lực của cánh cổng cũng truyền miệng người này, truyền miệng người kia mà trỏ nên thần thánh.

Cái gì áp lực này là từ Thần thả xuống, có thể giúp tăng lên Tu Vi! Cái gì đây là Phi Thăng cánh cổng, chỉ cần vượt qua sẽ phi thăng thành Tiên nhân!...

Miệng người là một thứ gì đó thiêng liêng tồn tại, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là từ việc dưới đất mà bay lên tới trên trời.

Cho dù là ở Địa Cầu cũng có, thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều, ngươi có nghe camera chạy bằng cơm chưa? Thứ này mới gọi là đáng sợ!

Còn cái khơi mào sự kiện vượt bình chướng Tu luyện lúc này đang quần quại đau khổ ở một góc, trong lòng thầm mắng tại sao không có ai tới cứu chính mình, lại không hề biết mình gây ra hiểu lầm lớn như thế nào...