Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 63



Edit: Rùa

Ứng Hoan nhìn Từ Kính Dư, không nhịn được cười, cố ý nói: "Anh tự đưa cho nó đi, em rất muốn nhìn thấy phản ứng của Ứng Trì."

Từ Kính Dư xoa mặt cô, da của cô rất mềm khiến anh không nhịn được hơi dùng sức một chút, "Ứng Tiểu Hoan, học được thói xấu ở đâu? Anh không dỗ con trai"

Anh nhìn cô, nâng nâng căm, cà lơ phất phơ mà cười: "Chỉ dỗ em thôi, được không?"

Tim Ứng Hoan đập thật nhanh, đôi mắt trong trẻo nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu: "Được......"

"Đi thôi."

Anh vỗ mặt cô, thả tay xuống, đi ra cửa.

Ứng Hoan đi theo phía sau anh, bỗng nhiên nhớ tới một việc, theo bản năng giơ tay đi chọc anh, "Em có một việc......"

Chọc một cái, giống như chọc phải chốt mở, Từ Kính Dư đột nhiên xoay người, chế trụ tay cô, kéo cô lại bên người, đánh gãy lời nói của cô, nặng nề nói: "Đã nói với em mấy lần, không nên chọc loạn eo anh, không nhớ kỹ?"

Ứng Hoan có chút ngốc, vừa nhấc đầu liền đối diện đôi mắt đen nhánh thâm trầm của anh, cô nhịn không được mà nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói thầm: "Chỉ chọn một chút, còn có thể khiến anh hưng phấn?"

Từ Kính Dư nhìn cô, không chút để ý mà nói: "Nói không chừng còn có thể làm anh biến thân đấy, em thử lại xem."

"...... Người khác chọc cũng như vậy?"

"Người khác không biết, em thì không nói chắc."

"......"

"Khụ......"

Hàn Thấm đứng ngoài cửa, ho nhẹ một tiếng.

Từ Kính Dư quay đầu, Ứng Hoan quẫn bách đứng thẳng dậy, ngượng ngùng nhìn về phía Hàn Thấm.

Hàn Thấm cười tủm tỉm: "Chị quấy rầy các em?"

Ứng Hoan vội nói: "Không có!"

Hàn Thấm nhìn về phía Ứng Hoan, cười nói: "Hiện tại có thời gian không? Chị có việc muốn nói với em."

"Có ạ."

Ứng Hoan ôm hộp bước nhanh đi theo.

Hai người đi đến phòng y tế, Hàn Thấm nhìn cái hộp trong ngực cô, nhướng mày hỏi: "Kính Vương tặng quà sinh nhật cho em?"

Ứng Hoan cười cười: "Không phải, là cho Ứng Trì."

Hàn Thấm sửng sốt một chút, nhịn không được cười: "Nghe nói tối hôm qua Ứng Trì bị Kính Vương đánh rất thảm, đây là dỗ em vợ sao?"

Suy nghĩ nhiều, Từ Kính Dư chỉ là sợ Ứng Trì cáo trạng ở sau lưng anh mà thôi.

Ứng Hoan cúi đầu, để lại mặt mũi cho Từ Kính Dư, nói: "Xem như đi......"

Cô bỗng nhiên nhớ tới, cô còn chưa nói cho Ứng Trì và Từ Kính Dư chuyện lát nữa Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ sẽ đến đây. Hai người đi tới cửa, cô nhìn về phía Hàn Thấm, "Chị muốn nói chuyện gì vậy?"

"Vào trong rồi nói."

Hàn Thấm cửa đóng lại, ngồi xuống ghế nhìn Ứng Hoan.

Ứng Hoan cũng đoán được chuyện gì, hỏi: "Có phải chị muốn nói về việc của Trần Sâm Nhiên?"

"Lần trước chị đã nói với em, em còn nhớ rõ đi?" Hàn Thấm nhíu mày, "Em không phát hiện, Trần Sâm Nhiên gần đây càng ngày càng kỳ quái sao? Nghe huấn luyện viên Ngô nói, trạng thái gần đây của cậu ta rất kém, cân nặng chỉ còn 70 kg, cứ giảm như vậy, chỉ có thể đánh ở hạng cân 69 kg, nhưng cho dù đánh ở hạng cân 69 kg, lấy trạng thái hiện tại cảu cậu ta, vẫn là không thích hợp lên quyền đài."

Hàn Thấm đại khái có thể đoán được nguyên nhân trạng thái của Trần Sâm Nhiên liên tục giảm xuống, phỏng chừng Từ Kính Dư cũng biết, nhưng chuyện này lại không thể nói thẳng ra, cũng không thể nói cho Ngô Khởi, càng không dễ dàng nói cho Ứng Hoan.

Nếu không, có khi Từ Kính Dư  sẽ tìm cô gây phiền toái.

Hàn Thấm ở câu lạc bộ mấy năm, có nghĩa vụ chăm sóc thân thể mỗi một thành viên. Thằng nhóc Trần Sâm Nhiên kia ngạo kiều như vậy, có khi còn không biết lý do vì sao đâu......

Ứng Hoan ngày thường tránh Trần Sâm Nhiên, nhưng đều ở một đội, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nhiều ít có thể cảm giác được, có đôi khi cô vừa nhấc đầu, sẽ phát hiện cậu ta đang nhìn cô.

Nhưng lúc bị cô phát hiện, cậu ta lập tức né tránh.

Đã thật lâu cậu ta không nói lời châm chọc cô, chính xác là cậu ta còn không nói câu nào với cô nữa.

Ứng Hoan không biết Hàn Thấm vì cái gì cảm thấy Trần Sâm Nhiên quái dị là bởi vì cô, cô cắn môi, nghĩ nghĩ nói: "Em sẽ thử."

Thử nói với cậu ta mấy câu.

Hàn Thấm nhẹ nhàng thở ra: "Làm khó em."

Ứng Hoan nhớ tới Ứng Trì, Trần Sâm Nhiên so với Ứng Trì còn nhỏ hơn một tháng, thân thể tố chất cùng kinh nghiệm thi đấu đều mạnh hơn Ứng Trì một ít, về sau Ứng Trì có khả năng không thể thi đấu......

Trần Sâm Nhiên nếu thật sự hoang phế chính mình, không khỏi quá đáng tiếc.

Cô lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Coi như...... tích phúc cho Ứng Trì đi."

Một lát sau, Ứng Hoan ôm hộp đi đến khu huấn luyện khu, Ứng Trì mới vừa luyện tập cùng bồi luyện, cô đi đến bên cậu.

Ứng Trì lau mồ hôi trên người, cười nhìn cô: "Chị."

Ứng Hoan lấy khăn lông đưa cho cậu: "Lát nữa ba mẹ đến đây, hẳn là sắp tới rồi."

Ứng Trì gãi gãi đầu, kéo khăn lông xuống, "Sao tối qua chị không nói cho em, em còn kỳ quái sao ba mẹ không cho em về nhà."

"Chị để ba mẹ tới đây." Ứng Hoan nhìn Ứng Trì, cô chỉ biết dỗ cậu, nếu dỗ không được thì chuyển quen uy hiếp, rất ít khi nhờ cậu cái gì, cho nên có chút khó có thể mở miệng, "Ứng Trì, chờ ba mẹ tới, em đừng nói cho bọn họ chuyện của chị và Từ Kính Dư, được không?"

Ứng Trì ngạo kiều mà hừ một tiếng: "Chị trộm kết giao bạn trai, còn sợ bọn họ biết?"

"Chị không có trộm kết giao, cũng không biết nói với em như thế nào......"

"Đó chính là trộm."

"......"

Ứng Hoan trợn trắng trắng, lấy ra tư thế chị gái: "Nhớ rõ không nói, nghe thấy không?"

Ứng Trì hừ một tiếng, nhìn về phía cái hộp trong ngực cô: "Chị ôm cái gì vậy?"

"À" Ứng Hoan đem hộp nhét vào ngực cậu, "Từ Kính Dư tặng cho em, găng tay boxing."

Ứng Trì biểu tình như gặp quỷ, khiếp sợ đến trừng lớn đôi mắt: "Không phải chứ? Gà rừng kia đưa đồ cho em làm gì?" Cậu giống như bị phỏng tay, không dám nhận cái hộp kia, trong lòng đặc biệt biệt nữu* "Em, em không cần......"

* Biệt nữu: Đại khái là nghiện nhưng ngại, chính là muốn mà vì mặt mũi nên cố làm ra vẻ không thích.

"Mơ tưởng hối lộ em, cho dù đưa em mười đôi găng tay cũng không thể lấy lòng em!"

Ứng Hoan liếc cậu một cái, trực tiếp mở hộp ra, chậm rì rì mà nói: "Thật không cần sao? Chất lượng găng tay đặc biệt tốt, không giống găng tay em đang dùng trong câu lạc bộ, em không nhìn xem sao?"

Ứng Trì không kìm được, cúi đầu nhìn thoáng qua.

Nhìn qua cũng biết đôi găng tay này rất tốt, giống loại Từ Kính Dư vẫn hay dùng, Từ Kính Dư này rất làm màu, lại có tiền, găng tay đều được làm riêng, dùng loại tốt nhất. Câu lạc bộ mỗi tháng đều phát tiền lương cho đội viên, thi đấu còn có một ít tiền thưởng, nhưng Ứng Trì đưa hết tiền cho Ứng Hoan, để dành cho Ứng Hải Sinh làm phẫu thuật, đến sinh hoạt phí đều là Ứng Hoan cho cậu. Ngày thường thời gian cậu ngốc ở câu lạc bộ rất nhiều, mỗi ngày trừ huấn luyện chính là ăn cơm rồi đi ngủ, căn bản không tiêu hết bao nhiêu tiền.

Ứng Hoan không hiểu nhiều về găng tay boxing, nhưng Ứng Trì hiểu.

Một bộ găng tay này ít nhiều cũng phải vài vạn......

Thật mẹ nó xa xỉ.

Thiếu niên luôn tiết kiệm cho gia đình càng thêm biệt nữu, quay mặt đi: "Chị mang trả cho anh ta đi, dù sao em cũng không cần."

Nếu lấy có khác gì bán chị không?.

Kiên quyết không cần!

Ứng Hoan chịu không nổi bộ dáng biệt nữu này của cậu, Từ Kính Dư đưa đồ, trả lại thì anh sẽ lấy sao? Cô trực tiếp nhét vào ngực cậu: "Em không muốn thì tự trả lại cho anh ấy, chị không giúp được."

Ứng Trì dậm chân: "Chị sao lại không giúp được! Chị không phải cái gì kia của anh ta sao?"

Ứng Hoan: "......"

Cô nhàn nhạt nói: "Cái gì là cái gì?"

Ứng Trì vừa nhấc mắt, liền thấy Từ Kính Dư đã tập xong với bồi luyện, đang dựa vào dụng cụ bên cạnh nghỉ ngơi, không chút để ý mà hướng bên này xem, cậu giống như đụng phải của khoai lang phỏng tay, vội nhét lại cho Ứng Hoan.

Ứng Hoan lại nhét cho cậu.

Ứng Trì lại trả lại.

Từ Kính Dư nhìn một lúc, chịu không nổi mà đi tới, đứng ở phía sau bọn họ nhàn nhạt nói: "Hai người truyền bom à?"

Ứng Hoan: "......"

Ứng Trì: "......"

Hai chị em quay đầu nhìn anh, Ứng Trì trực tiếp ôm hộp bước lên hai bước, muốn đưa hộp cho anh.

Từ Kính Dư thong thả ung dung mà cho hai tay về phía sau, cúi đầu liếc cậu: "Làm gì?"

Ứng Trì ôm hộp ngây người, không biết bỏ hộp vào đâu, cậu trừng anh: "Anh làm gì mà đưa găng tay cho tôi, tôi không cần, đừng tưởng có thể hối lộ tôi dễ như vậy."

Từ Kính Dư cười, "Vậy thế nào mới có thể hối lộ cậu?"

Ứng Trì không nghĩ tới da mặt anh lại dày như thế, cả giận nói: "Thế nào cũng không được!"

"Nếu thế nào cũng không được, găng tay cậu cứ cầm đi, xử lý như thế nào thì tùy cậu, không thích thì ném vào thùng rác tôi cũng không ngại." Từ Kính Dư thần sắc nhàn nhạt, "Nhưng mà, người khác tặng quà cho cậu, tùy tiện ném là không lễ phép, cậu xác định muốn ném?"

Ứng Trì: "......"

Qúy như vậy, cậu không nỡ xuống tay có được không?!

Từ Kính Dư nhìn về phía Ứng Hoan, thần sắc hòa hoãn vài phần, "Cậu coi như tôi đang lấy lòng cậu là được, không phải bắt người tay ngắn, cậu không cần thay đổi thái độ với tôi."

Ứng Trì: "......"

Thiếu niên ôm hộp, quẫn đến đỏ mặt.

Ứng Hoan cúi đầu nhịn cười, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, xoay người rời.

Đi tìm Trần Sâm Nhiên.

Đêm nay sinh nhật chắc cậu ta sẽ không đi, nếu muốn chung sống hòa thuận, vẫn nên tự mình đi mời là tốt nhất.

Ứng Hoan đi tìm một vòng, ở huấn khu huấn luyện cũng không thấy Trần Sâm Nhiên, sau đó đi đến dãy phòng nghỉ, Ứng Hoan vừa đi đến hành lang, liền nghe thấy âm thanh của Ngô Khởi, "Tôi đã liên hệ với huấn luyện viên ở Bắc Kinh, để cậu đến đó, đổi môi trường cũng tốt, có thể giúp ích cho cậu."

Thiếu niên thanh âm trầm lãnh nói: "Tôi không đi."

Ngô Khởi có chút bực bội: "Tôi vì tốt cho cậu, cậu nhìn trạng thái mấy tháng nay của cậu xem?"

Trần Sâm Nhiên vẫn là câu kia: "Tôi không đi."

"Vậy cậu muốn thế nào? Không luyện tập? Giải nghệ?"

"......"

"Không muốn giải nghệ, không muốn nỗ lực nhiều năm bị uổng phí thì phải nghe theo sắp xếp của tôi, chờ trạng thái của cậu khôi phục, đội quốc gia sẽ để cậu đi thi."

Bên trong an tĩnh trong chốc lát.

Ứng Hoan cảm thấy nghe lén không tốt, đang muốn xoay người rời đi thì nghe thấy Trần Sâm Nhiên trả lời: "Những sắp xếp khác tôi sẽ làm theo, tôi sẽ điều chỉnh trạng thái, nhưng tôi không đi..."

Cô nhíu mày, không hiểu vì sao Trần Sâm Nhiên lại ngoan cố như vậy, kỳ thật sau khi kết thúc giải đấu WSB, Từ Kính Dư và bọn Ứng Trì đều muốn tham gia các giải đấu khác, có Giải vô địch thế giới vào tháng tám, còn có sáu tháng cuối năm sẽ thi đấu giải cá nhân, còn có giải đấu ở năm sau.

Đều là dựa vào sắp xếp của huấn luyện viên và đội tuyển quốc gia.

Trần Sâm Nhiên cứ chấp nhất cái gì?

Hơn nữa không nghe huấn luyện viên sắp xếp, sau này thi đấu như thế nào?

Ứng Hoan không nghe nữa, nhìn thời gian có lẽ Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ sắp tới rồi.

Ngoài cửa câu lạc bộ, Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ đã đứng ở đó.

Hai người đang nói chuyện với bảo vệ, ra vào câu lạc bộ đều phải có giấy chứng nhận, người không rõ lai lịch muốn vào thì phải có đội viên đi cùng, hai người nói là ba mẹ Ứng Trì, bảo vệ nhìn Lục Mỹ, cảm thấy Ứng Trì rất giống bà, nhưng không quá xác định, đành nói bọn họ gọi điện thoại.

Ứng Hải Sinh vừa muốn gọi điện thoại cho Ứng Hoan, liền thấy Ứng Trì chạy tới như một cơn gió.

"Ba, mẹ, hai người tới rồi."

Ứng Hải Sinh nhìn về phía câu lạc bộ, cười cười: "Con học quyền anh ở đây có vẻ rất tốt, nhìn khá hơn trước kia nhiều."

Ứng Trì: "Kia đương nhiên, chờ chút nữa con mang ba mẹ đi xem, bên trong còn lớn hơn thế này nhiều"

Lục Mỹ cười hỏi: "Chị con đâu?"

"Ở bên trong."

Ba người đi vào, lúc này mọi người đã sớm kết thúc huấn luyện, tốp năm tốp ba xách theo bình nước đi qua bên này. Thời điểm ăn tết, Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ gọi video cho Ứng Hoan và Ứng Trì, trong video đã nhìn thấy mấy người này, Thạch Lỗi vừa ngẩng đầu liền thấy bọn họ.

Anh ta sửng sốt một chút, ngoan ngoãn chào: "Chú, dì, đã lâu không gặp."

Nói cứ như đã từng gặp nhau rồi.

Ứng Hải Sinh cười nhìn anh ta, "Chú nhớ cháu, cháu là Thạch Lỗi."

Ứng Hải Sinh đã xem đi xem lại mỗi trận thi đấu, cho nên các thành viên trong câu lạc bộ ông hầu như có thể gọi tên.

"Cháu là Dương Cảnh Thành, cháu là Triệu Tĩnh Trung, ai, thật to con."

Triệu Tĩnh Trung gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói: "Là cháu."

Từ Kính Dư cởi bỏ dây cột, nhìn thoáng qua bên này, đem băng vải nhét vào túi quần, mặc áo thun, bước đến.

Lục Mỹ thấy anh, mắt sáng rực lên một chút: "Cháu là Từ Kính Dư đúng không."

Từ Kính Dư mỉm cười: "Đúng vậy, trí nhớ của dì thật tốt."

Lục Mỹ cười: "Khẳng định nhớ rõ."

Một người đẹp trai như vậy, làm sao có thể không nhớ rõ?

Thạch Lỗi ở bên cạnh cười: "Khẳng định nhớ rõ, rốt cuộc Kính Vương của chúng cháu cùng bác sĩ nhỏ...... Không phải, cháu là nói cùng Ứng Hoan, bác sĩ nhỏ trong đội y của bọn cháu......"

Ứng Trì nhớ kỹ lời dặn của Ứng Hoan, vội kêu: " Anh Lỗi! Anh im miệng!"

"...... Không thể nói sao?"

Thạch Lỗi cảm thấy quan hệ của Từ Kính Dư và Ứng Hoan trên cơ bản là mọi người đều biết, Ứng Hải Sinh và Lục Mĩ bên này hẳn là cũng giấu không được đi? Đều đã ồn ào trên mạng lâu như thế.

Ứng Hải Sinh nhìn về phía Từ Kính Dư.

Từ Kính Dư thoáng nhìn Ứng Hoan từ bên cạnh đi tới, anh cúi đầu sờ sờ cái mũi, khóe miệng nâng lên: "Cũng không có gì không thể nói, chú, dì, hiện tại cháu và Ứng Hoan đang ở bên nhau, cháu là bạn trai cô ấy."

Người đang chạy vội tới - Ứng Hoan: "......"