Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 15: Thăm dò



Lớp học của nữ nhi Thẩm gia ở trong Lão Trạch Tử, Thẩm Khước ôm Thẩm Ninh bước ra cửa lớn, men theo phố Hy Đường đi vào bên trong, một mạch quay về phủ đệ của Thẩm Nhân, xuyên qua hành làng, về đến Chiết Tranh viện.

Nàng đặt Thẩm Ninh xuống trên tháp mỹ nhân, bản thân nghiêng nghiêng ngồi một bên tháp, bộ ngực nhấp nhô, thở một hơi lớn.

Tuy rằng ánh nắng đã tắt, không còn nóng cháy như trước. Nhưng Thẩm Ninh là một bé gái thập phần mũm mĩm, Thẩm Khước cũng chỉ mới là một đứa bé mười một tuổi, đoạn đường này vừa mệt vừa nóng, một tầng mồ hôi mỏng hiện ra trên trán, lớp váy  mỏng phía sau lưng cũng như keo hồ dính vào trên lưng.

“Cô nương, lau mồ hôi.” Niếp Tuyết vắt khăn tay, lau lớp mồ hôi mỏng trên trán cho Thẩm Khước.

Hồng Nê chạy chậm bưng đá cục từ khố phòng đến, để xuống trên bàn, khí lạnh từng chút một phân tán ra.

Lục Nghị chân tay nhanh nhẹn phân phó tiểu nha hoàn đổi nước, lại lấy y phục sạch, nàng nói: “Cô nương, nước đã chuẩn bị xong.”

“Ân.” Thẩm Khước đứng dậy, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Niếp Tuyết và Lục Nghị đều theo nàng vào phòng tắm hầu hạ, trong phòng chỉ còn lại Hồng Nê. Hồng Nê đứng ở chiếc bàn cao bên cạnh cửa sổ, dùng con dao nhỏ hái đào hạch màu đỏ hồng xuống, bỏ ruột đào hạch nhiều nước vào trong chén sứ, trong chén đã có một tầng đá nhỏ.

Thẩm Ninh dùng mu bàn tay mũm mĩm lau đi nước mắt vướng trên mặt, nàng ngơ ngác ngồi ở đó có chút không biết làm thế nào. Nàng thật sự quá bất ngờ! Tam tỷ tỷ này cư nhiên dám cướp người từ trong tay của ma chướng! Nhưng mà…

Nhưng mà sao nàng lại mặc kệ mình chạy đi tắm rồi?

Thẩm Ninh xoay cổ, nhìn chăm chú vào Hồng Nê.

“Ngũ cô nương không cần gấp, cô nương của chúng tôi hễ quay về liền muốn đi tắm.” Hồng Nê nhìn Thẩm Ninh cười cười.

“Ồ…” Thẩm Ninh gật gật đầu, vẫn tiếp tục nhìn Hồng Nê chăm chú.

Hồng Nê nhìn tay mình, cười nói: “Ngũ cô nương muốn thử không? Đều mới hái xuống cực kì tươi mát, khuấy cùng với đá cục nhỏ uống vào chua chua lạnh lạnh rất ngon.”

“Không muốn! Ngươi bận việc của ngươi đi không cần quản ta!” Thẩm Ninh nhảy xuống khỏi tháp mỹ nhân, quan sát căn phòng của Thẩm Khước.

Nàng đi đến trước bàn trang điểm của Thẩm Khước, quan sát bàn trang điểm bạch ngọc màu trắng tuyết trước mắt này.

Thật là đẹp.

Trên bàn trang điểm có một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, chiếc hộp nhỏ được làm từ hắc ngọc, trên bàn trang điểm trắng bóc này lộ ra màu đen đến phát sáng. Nàng cẩn thận duỗi tay ra, dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm sờ sờ.

Mát lạnh mượt mà.

Đồ đựng trong chiếc hộp này nhất định là bảo bối.

Thẩm Ninh quay đầu nhìn Hồng Nê, Hồng Nê đang chuyên tâm chọn đào hạch. Nàng lại nhìn chiếc hộp nhỏ bằng hắc ngọc. Cuối cùng nhịn không được tò mò trong lòng, đem nó mở ra.

Ý?

Ngũ ty tuyến* đeo trong Tết Đoan ngọ, một chiếc khoá trường mệnh nhỏ bé tinh xảo, một chiếc vòng tay màu phấn nhạt, còn có một con châu chấu dùng cỏ để làm thành.

Thẩm Ninh chớp chớp mắt, dùng ngón tay đụng đụng vào mấy thứ đó, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy những vật kiện tầm thường này đẹp hơn rất nhiều so với thứ nàng đã gặp qua! Đặc biệt là con châu chấu cỏ kia thật sự là vô cùng sống động!

Đằng sau có tiếng bước chân, Thẩm Ninh giật mình, gấp gáp căng thẳng đứng lên, nàng quay người thấy Thẩm Khước đã đổi một thân váy khinh sa màu trắng tuyết đang đứng ở cửa giương mày nhìn nàng.

Thẩm Ninh ưỡn ưỡn ngực, nói: “Hừ, trong hộp này của ngươi đựng toàn thứ đồ chơi rách nát!”

Thẩm Khước cười, đáp: “Cho dù là đồ chơi rách nát cũng không phải là đồ của ngươi, ai cho phép ngươi ở trong phòng của người khác tuỳ tiện động vào những thứ đó?”

Lời nói của Thẩm Khước càng ngày càng lạnh, đến cuối cùng nụ cười ở khoé miệng nàng đã thu lại toàn bộ.

Thật ra lúc Thẩm Ninh động vào chiếc hộp kia Hồng Nê đều thấy ở trong mắt, nhưng nàng nghe Niếp Tuyết nói đồ vật đựng trong chiếc hộp kia chính là lễ vật nhỏ mà Thẩm Khước chuẩn bị cho Thẩm Ninh trong năm năm qua, vì vậy nên không ngăn cản, nhưng lại không ngờ rằng Thẩm Ninh sẽ nói những thứ này đều là đồ chơi rách nát.

“Rõ ràng là ngươi ôm ta quay về đây!” Trên mặt Thẩm Ninh đỏ lên, giơ cằm lên bướng bỉnh nói.

“Ồ.”

Thẩm Khước uể oải nghiêng người dựa vào trên tháp mỹ nhân, nói: “Lục Nghị, vứt nàng ra ngoài.”

Thẩm Ninh lập tức trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thẩm Khước, hỏi: “Ngươi, sao ngươi có thể làm vậy!”

Nàng thấy Lục Nghị vậy mà thật sự đi về phía mình, nàng bóp chặt eo nói: “To gan! Ta mới là chủ tử! Ngươi đại nghịch bất đạo, ta sẽ nói mẫu thân bán ngươi đi!”

Thẩm Khước cau mày, tính cách này của Thẩm Ninh e rằng nhất thời sẽ không thay đổi được.

“Ngũ cô nương người đừng tức giận, nô tì cũng là phụng mệnh hành sự.” Lục Nghị xin lỗi nói, nàng đi đến phía trước Thẩm Ninh, ôm nàng lên. Trực tiếp ôm nàng đến cửa viện của Chiết Tranh viện mới đặt nàng xuống.

Lục Nghị lại liên tục xin lỗi, sau đó mới quay người về tử viện.

Thẩm Ninh ngơ ngác đứng ở cửa viện, trong lòng nàng nghĩ phong cách hành sự của tam tỷ tỷ này thật sự kỳ lạ! Trước giờ nàng chưa từng gặp qua người như vậy!

Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Ninh quay người lại, liền nhìn thấy Thẩm Hưu giận đùng đùng đi về phía bên này. Khuôn mặt nhỏ của nàng liền bị doạ sợ đến trắng bệch!

“Đứng ở đây làm gì? Mau đi đi!” Thẩm Hưu trừng nàng một cái, rồi không để ý đến nàng, trực tiếp tiến vào Chiết Tranh viện.

Sắc mặt của đại ma chướng thật đáng sợ! Thẩm Ninh vỗ vỗ ngực, quay người chạy đi!

“Thẩm Khước!” Thẩm Hưu vừa gọi, vừa xông vào phòng Thẩm Khước.

“Đây là làm sao vậy!” Thẩm Khước kinh hô một tiếng, nàng ngay lập tức đứng lên từ trên tháp mỹ nhân, nhìn thấy mặt Thẩm Hưu bị sưng đỏ, liền cảm thấy một trận đau lòng.

“Là…mẫu thân đánh sao?” Thẩm Khước dùng ngón tay sờ sờ khuôn mặt đang sưng lên của Thẩm Hưu, trong mắt liền nhuốm một tầng giận dữ. Nàng vội vàng phân phó Niếp Tuyết đi lấy thuốc trị thương ngoài da.

Thẩm Hưu đột nhiên nói: “Chúng ta đi đi! Rời khỏi Thẩm gia!”

Thẩm Khước ngây người, nói: “Ca ca, nếu huynh còn như vậy muội thật sự sẽ không để ý đến huynh nữa!”

Thẩm Khước lùi về sau một bước, nhìn Thẩm Hưu nói: “Muội luôn nghĩ rằng ca ca tuy rằng bên ngoài tính khí nóng nảy, nhưng cũng là một người hiểu rõ đạo lý sự tình, không ngờ huynh thật sự là không hiểu chuyện!”

Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Thẩm Khước, trong lòng Thẩm Hưu liền đau lòng, chàng vội vàng nói: “Ta chỉ là…chỉ là nói trong lúc tức giận! Muội không bằng lòng rời khỏi, ta liền ở đây cùng muội! Cùng muội cả đời này!”

Thẩm Khước vẫn nhíu mày, nói: “Không đúng! Huynh nghĩ như vậy là không đúng! Không thể chỉ vì muội!” 

Rất nhiều đạo lý đang chắn ở trong lòng Thẩm Khước, nàng nhất thời không biết chọn cái nào để nói, thậm chí trong chốc lát không phân rõ cuối cùng như thế nào mới đúng. Khuôn mặt nàng nhăn nhó, trừng Thẩm Hưu, nửa ngày cũng không nói ra được lời nào khác. Trong đầu của nàng chốc lát lại hiện ra dáng vẻ của Thẩm Ninh, chốc lát lại hiện ra ánh mắt né tránh của Hà thị, lại nhìn Thẩm Hưu ở trước mặt…Trong lòng Thẩm Khước cảm thấy thập phần buồn bực!

Đột nhiên Kinh Thiền ở ngoài cửa nói: “Thiếu gia, Trầm Tiêu phủ đưa thiệp đến mời người đi thưởng sen…”

Trầm Tiêu phủ mời đương nhiên không phải Thẩm Hưu, mà là “Thẩm Hưu”.

Thẩm Khước ngơ ngác, thân ảnh của Thích Giác lởn vởn ở trong đầu, ngay lập tức nàng thở nhẹ một hơi. Tựa như tất cả phiền não, tiên sinh đều có thể giúp nàng giải quyết. Nàng hận không thể lập tức bay tới đó.

Thẩm Hưu hoài nghi nhìn Thẩm Khước, trong lòng thấy nguy cơ trùng trùng, chàng cảm thấy không thể để Thẩm Khước cách Thích Giác gần như thế!

Thẩm Khước đổi sang y phục của Thẩm Hưu, đảo người một cái, biến thành một quân tử tuấn tú. Dọc đường, nàng sai Kinh Thiền giục mã phu rất nhiều lần đi nhanh một chút. Đợi đến Trầm Tiêu phủ rồi, gần như là một đường chạy chậm xông vào hồ sen sau hậu viện của Thích Giác.

Trong hồ sen lá sen trải dài một khoảng, hoa sen thanh lệ nở rộ phóng dài đến cuối chân trời.

Cây liễu rủ dài ở bên cạnh hồ sen, dưới cây liễu là ghế đá dài chỉ có một người đang ngồi.

Lúc này, Thích Giác đang ngồi trên ghế đá. Trong tay chàng đang cầm hai phiến lá, đặt ở bên miệng thổi một giai điệu tuỳ ý.

“Tiên sinh!” 

Thẩm Khước theo âm thanh nhìn thấy sườn mặt của Thích Giác giữa dàn lá liễu dày đặc, nàng giẫm lên con đường nhỏ trải dài đá vỡ, chạy đến trước mặt Thích Giác, gần như vô ý thức đứng bằng mũi chân, vươn hai tay ra ôm lên cổ chàng.

Giai điệu giữa chiếc lá đứt quãng, ngón tay Thích Giác cứng lại.

Chàng tựa hồ nhớ lại một màn này ở kiếp trước. Chàng đời trước, đẩy Thẩm Khước ra, trách mắng nàng đã lớn thì không nên như vậy, cử chỉ không đứng đắn.

Kiếp trước, chàng luôn đối xử với Thẩm Khước thập phần nghiêm khắc. Đẩy nàng ra cũng là vì tốt cho nàng, để khỏi bị người có lòng nhìn thấy lại truyền đi làm tổn hại danh tiếng của nàng. Nhưng sống lại một kiếp, Thích Giác như cũ vẫn nhớ rõ ngày này của kiếp trước, Thẩm Khước sợ hãi lùi về sau, cúi đầu mang theo nghẹn ngào nói: “A Khước nhớ rồi, sau này sẽ không như vậy nữa…”

Mà từ đó về sau, Thẩm Khước cũng thật sự trưởng thành, càng ngày càng hiểu chuyện, cũng…càng ngày càng không ỷ lại vào Thích Giác nữa.

“Con...” Thẩm Khước phát giác hành động của bản thân đã quá chừng mực, lo sợ sẽ lại khiến Thích Giác nhíu mày, nàng liền căng thẳng thả tay ra.

Trong giây lát Thích Giác giữ lấy eo của nàng, nhấc thân thể nhỏ bé của nàng lên, ôm đến trên đùi mình.

Thôi vậy, vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Cơ thể Thẩm Khước cứng đờ, trân trân nhìn mi mắt gần sát bên cạnh của Thích Giác. Từ khi nàng bảy tuổi trở đi, tiên sinh không bao giờ ôm nàng nữa. Từ năm bốn tuổi đó, vào lúc Thích Giác nhấc nàng từ trong thùng nước lạnh lẽo ra ôm vào trong lòng, vòng ôm của chàng đã trở thành nơi an tâm nhất của Thẩm Khước.

Ừm, cũng đã ôm qua rồi.

Hai năm trước, Thích Giác dùng dao cạo vết sẹo lớn trên đùi nàng, khi toàn thân nàng đau đến phát run liền nắm lấy vạt áo của Thích Giác, Thích Giác không những ôm lấy nàng, mà còn ôm nàng một ngày một đêm.

“Tiên sinh…” Thẩm Khước nhẹ giọng gọi một tiếng.

“Ân.” Thích Giác híp mắt, khẽ nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe, tựa như thật sự có thể nghe thấy biểu tình trên mặt Thẩm Khước.

Thẩm Khước nhìn chăm chú vào mắt Thích Giác, cẩn thận nhìn biểu tình của chàng. Sau đó duỗi tay ra, từng chút từng chút thăm dò vào trên eo chàng, lại chậm rãi dựa vào, cuối cùng cả người đều nằm trong lòng của Thích Giác.

Thích Giác cười nhẹ ra tiếng, chàng khẽ dùng lực giữ thân thể nhỏ bé của Thẩm Khước ở trong lòng. Sau đó chàng lại nghe thấy thanh âm của người trong lòng thở nhẹ một hơi.

Thật sự là một nha đầu ngốc a…