Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 375: Này thì Ký ca mưu định thiên hạ




Ngô Khảo Ký rảnh đến vậy sao, không có chuyện gì để làm lại đi tổ chức đại hội thể dục thể thao?

Quảng Nguyên Đâu? Thượng Nguyên đâu? Quảng Tây đâu sao không xuất quanh đánh sớm đi, nếu để Kiều Thạc đứng vững ở Quảng Nguyên sau đó bố trí phòng thủ, bẫy rập không phải khó đánh hơn sao?.

Đánh trận không đơn giản, nhất là thời này càng không đơn giản.

Đánh lên Quảng Tây là không có sông ngòi trợ giúp , đây là yếu thế của quân Việt, đường tiếp tế lương thảo xa, cần hết sức chú ý cùng cẩn thận đây là điểm thứ hai.

Điểm thứ ba khó khăn đó chính là các lộ quân mới tập hợp rất khó phối hợp tốt với nhau cần thời gian chỉnh hợp.

Nhớ đến năm xưa chỉ có 3 vạn quân Đại Việt ở Vĩnh Thọ Hải Đông mà cần đến 3 tháng ăn chực nằm chờ chỉnh hợp quân đội, lần này hơn gấp đôi chỗ ấy tụ tập, không chỉnh hợp có đánh vào răng.

Cho nên Thăng Long bên ngoài Kinh Sư đã trở thành trường huấn luyện khổng lồ rồi.

Trong lúc chỉnh hợp quân, cũng thích hợp cải cách quân đội. Đã đến lúc làm điều đó rồi.

Võ quan lúc này bị thay đổi một loạt tên gọi chức vụ, vừa đơn giản hoá lại nổi bật chức năng cùng cơ cấu hoàn thiện hơn.

Đơn giản là các tước hiệu vẫn giữ nguyên nhưng chức vụ trong quân đội lại sửa lại sạch . Từ binh nhất binh nhì, thượng sĩ hạ sĩ , chuẩn uý trung uý thiếu uý rồi Tá Tướng cứ vậy đơn giản phân lại.

Thực ra điều này không quá khó, chỉ có điều muốn làm hay không muốn làm thôi.

Còn như đã muốn làm và không có cản trở thì rất dễ dàng.

Lần nảy cách quân hàm trong quân đội không có lực cản bởi lẽ không tước đi cái gì quyền lực của ai cả, chỉ là thống nhất lại cách gọi quy củ khiến cho mọi thứ dễ hiểu hơn mà thôi. Từ thiếu Uý lên đại tướng có 12 cấp tương ứng phân chia cho 6 bậc quan viên từ nhất phẩm đến lục phẩm , Hạ Sĩ quan tam cấp cho vào 7-9 phẩm thuộc bất nhập phẩm quan viên.

Không làm phiền đến ai, nhưng bên trong quân đã sáng sủa rất nhiều.

Sĩ quan binh sĩ bắt đầu được phát quân hàm từ đó khó nhầm lẫn chức vụ của nhau, mỗi lần gặp chào không phải điên cuồng xưng hô chức vụ cùng hai hiệu dài lê thê của bản thân.

Đến lúc này Ký mới phát hiện sức sảnh xuất của một triệu rưỡi người ở Thăng Long nó khủng bố, thợ thủ công nơi này tay nghế siêu cấp đỉnh. Có thể nói nếu bàn về tay nghề thủ công mĩ nghệ, Bố Chính không bao giờ so lại Thăng Long, Bố Chính chỉ là công nghiệp nặng cùng máy móc vượt trội thôi.


Quân hàm bằng đồng bạc vàng cho bảy vạn người có mười mấy ngày đã hoàn thành đủ thấy thợ thủ công tập trung ở Thăng Long bao nhiều, tuy mỗi cái quân hàm chỉ là be bé cũng đơn giản khâu vá hoàn thành, nhưng 70 ngàn cái không phải chuyện đùa nhé.

Quân hàm của cấp tướng được làm bằng vàn và gấm. Sao vạch cấp Tá làm bằng bạc, còn phía dưới thì đồng loạt làm bằng đồng cả.

Bỗng chốc quân Đội toàn Đại Việt sáng sủa hơn nhiều, lương bổng cũng dễ phân chia theo phẩm cấm hàm chi tiết khoa học. Việc chỉ huy quân cũng dễ hơn nhiều, một đội quân chủ soái chết đi sẽ rất dễ tìm được người thay thế, không như trước đây chủ tướng chết là một đống phó tướng cãi loạn lên.

Đội trưởng chết thì không biết lấy ai thay thế, giờ đơn giản, cứ thằng nào phẩm hàm cao nhất gần ngươi nhất thì nghe thằng đó, lăn lộn một hồi sẽ tìm được thằng có thể chỉ huy mới.

Một thay đổi nhỏ về cấp hàm nhưng laii mang về bộ mặt sáng sủa cho quân đội. Các hư hàm như Phi Kỵ Uý, Xa Kỵ Tướng Quân, Đô Uý Phòng Hải , vẫn giữ nhưng chỉ là hư chức kiểu như huân chương chiến công vậy thôi.

Trung tuần tháng năm vẫn là quân đội các lộ diễn tập , ma sát, phối hợp. Thống Chế Ngô Khảo Ký chưa có ý định xuất binh. Ai hỏi hắn cũng không nói, chỉ nói là quân đội các lộ chưa luyện tập đủ thành thục chưa đánh được.

Hỏi chán không được thì thôi, đám thế gia mặc kệ, dù sao quân ở Thăng Long thì Ký phải trả lương, Huy phải nuôi, thế gia cũng chẳng mất cái quái gì.

Bọn họ còn đàn đau đầu chúi mũi vào sự nghiệp xây thư viện đâu.

“ Anh không vội đánh sao? Cứ nằm lỳ quân ở đây gần hai tháng rồi, mỗi ngày nuôi chừng ấy quân sĩ …” Lý Từ Huy than vãn.

Nói về Đại Việt lúc này nghèo quốc khố. Cái này là sự thật.

Thằng Tống Kiệt đi đã vơ tầm bốn mươi đến năm mươi vạn lượng, lương thực quá nặng hắn mang đi không được.

Tống Kiệt không dám lấy nhiều hơn vì lúc đó hắn vẫn là mang danh nắm thiên tử lệnh chư hầu. Các phe không đụng hắn vì còn xem tình thế.

Nếu Kiệt dám ngang nhiên phá kho quốc khố cướp tiền bạc thì chắc chắn sẽ bị vây công rụng răng. Khả năng chạy không được, cho nên hắn lợi dụng chức quyền mà rút . Hắn không dám ngang nhiên đột phá Quốc khố nhưng rút kiều nãy vẫn hiệu quả mà an toàn. Cảm thấy đủ thằng này chạy ngay.

Nội khố hoàng tộc thì Tống Kiệt không đụng, hắn lấy thiên tử lệnh chư hầu, nếu đột phá Nội Khố tức là tuyên chiến toàn thiên hạ, chuyện ngu ấy hắn không làm. Vả lại Kiệt tự tin hắn có thể kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền bằng chính khả năng bản thân, cho nên không cần mạo hiểm.

Chính ta lúc này Tống Kiệt đã rất thay đổi, rất cẩn thận và biết suy nghĩ. Hắn đã trở thành một tay đáng gờm.

Tống Kiệt có thể ức chế ham muốn tiền bạc khi mà thứ này ngay trước mắt sau đó biết đủ mà lui, thằng này đã biến thành rất khó đối phó.

Kiều Thạch tương tự không ngu, hắn cũng bòn quốc khố bằng cách bịa các việc công sau đó rút sạch tiền , còn 30 vạn lượng bạc 5 ngàn lượng vàng hắn đã lấy hết. Tương tự Tống Kiệt Kiều Thạch chưa đụng Nội khố Tông Thất, hắn chờ đợi nếu không thủ được Thăng Long lúc đó mới vạch mặt phá Nội khố mà cướp rồi chạy.

Nhưng Kiều Thạch không ngờ Thiên Tử Quân âm thầm làm phản, lúc này phá Nội Khố động tĩnh lớn thì đố chạy được cho nên hắn cầm hết Quốc Khố rồi chuồn lẹ.

Cuối cùng lại âm thịnh dương sai Nội Khố còn nguyên, quốc khố trống trơn không còn một đồng.

Cũng may kho lương Thăng Long còn rất phong phú. Thứ này mang đi không được nhiều vì nặng nề. Tống Kiệt mang được một ít, Kiều Thạch cũng mang được một ít. Nhưng Kho lương Thăng Long ở Vương Thành vẫn rất đầy.

Lúc này sau dịch bệnh thương nhân buôn bán không dám đến Thăng Long cho nên trong thời gian ngắn Quốc Khố không có thu nhập. Thế là Bố Chính phải cấp tốc cho triều đình vay, mà Lý Từ Huy lúc này trưởng khống nội khố bảy mươi vạn cũng phải trích phân nửa ra cho Quốc Khố.

Cũng may Tông Thất Lý chết cả không còn mấy người cho nên nội Khố ít vẫn thoải mái duy trì.

Thậm chí Lý Từ Huy còn ăn chơi cho xây Điện Các bên trong Vương Thành dự định dài lâu ở đó.

“ Cả ngày miệng kêu tiền tiền, thiếu tiền em còn xây cung , điện ở Vương thành chi? Được rồi, sau lần này anh lại qua Đông Hải kiếm một mớ bạc mang về”

Ngô Khảo Ký càu nhàu.


“ Không cho đi, đi rồi lại vác về hồ ly tinh Nhật Bản đồ, Triều tiên đồ… không cho đi.” Lý Từ Huy dẩu mỏ không vui.

“ Thì không đi… cho quân đội ở lại Thăng Long là có nhiều lý do em đừng quản”

Ngô Khảo Ký đàn đọc báo cáo cùng tấu sớ, rất ghét bị làm phiền.

“ Sao lại tính âm người hả?” Lý Từ Huy hai mắt đao điên dí sát mặt hỏi.

Ngô Khảo Ký nhé người ra xa.


“ Cái gì mà âm người… không có…”

“ Thật sao? Không tin” Lý Từ Huy nhe nanh dọa dẫm.

“ Có xíu xíu…”

“ Chút xíu là bao nhiêu?” Lý Từ Huy nghiêm mặt giả vờ.

“ Là chừng này..” Ngô Khảo Ký cười gian giơ hai ngón tay làm chút khoảng các.

“ Bản Cung ra lệnh ngươi thành thật khai báo” Ôm cổ khóa, nhéo tai túm tóc, cắn… đủ chiêu.

“ Buông buông buông…. Nói nói… ta cung khai” Ngô Khảo Ký chịu không được con mén này mà la lên.

“ Em không thấy cơ hội các nhánh quân trên cả nươc tập hợp là rất khó sao?”

“ Umh, nói tiếp , bản Cung đang nghe”

“ Thì đó. Lợi dụng chỉnh hợp thời gian kéo dài khiến quân đội các lộ có tâm tư tình cảm đối với quốc gia thay vì thế gia, cho nên ta nghĩ á hoạt động tụ hợp này cần được tổ chức thường niên, nhằm in dấu ấn quốc gia vào các nhánh quân đội”


“ Chỉ có vậy thôi sao? Ngươi còn dấu giếm bản Cung, ta biết thừa đầu óc của ngươi rất tối, tim rất đen, không chỉ có thế này việc” Lý Từ Huy lại bắt đầu, cắn nhéo, cào, giật tóc.

“ Được rồi được rồi..” Ngô Khảo Ký vứt cạch một cái hộp sắt lên bàn.

“ Em quản đi, là Cẩm Y vệ cùng Đông Xưởng dành thời gian này xâm nhập các lộ quân…” Ngô Khảo Ký chán nản, muốn yên thân làm việc không được.

“ Ối đủ đen đủ thâm nhé” Lý Từ Huy nhặt lấy hộp thép đặc chưng của Đông Xưởng Cẩm Y Vệ cầm trong tay đùa đùa.

“ Còn nữa không khai nốt đi”

“ Mệt mỏi…. Lưu Kỷ và Kiều Thạc thế nào cũng tranh chấp, theo tin tình báo về thì sở dĩ Kiều Thạc có thể công chiếm Doanh Thành ( Thái Nguyên ngày này) là do Doanh Thành mắc bệnh dịch, chủ tướng thủ thành Dương Thủ An bệnh dịch mà chết, quân sĩ rất nhiều người bệnh dịch mà hoang mang. Thằng khốn Kiều Thạc vẫn mang theo mầm bệnh bên người. Em nghĩ nó có thể sống chung với Lưu Kỷ khi có lợi khí bện tật như vậy?”

“ Cho nên tình hình này đánh nhanh đánh gấp chỉ làm hai thằng đó kết hợp khăng khít với nhau thêm mà thôi. Thà rằng án binh bất động chờ Quảng Tây loạn mới vào. Không vào quá muộn là được”


“ Thêm vào nữa cần chuẩn bị thật nhiều vaccine cho cả quân Thân Cảnh Phúc và người dân Quảng Tây, cho nên mới xây dựng một loạt nhà máy sản xuất vaccine ở Long Thành.”

“ Còn nữa đánh Quảng Tây làm gì tiếp tế nổi, lương khô là quan trọng nhất, nếu cứ chờ Lương Khô từ Bố Chính thì bất tiện, nhà máy lương khô ở Thăng Long lúc nào đi vào sảnh xuất thì mới xuất binh được”

“Còn có thuyền vận quân Bố Chính chưa đến, lấy gì để đi đánh Quảng Tây? em nghĩ chục vạn đại quân đi đường bộ mấy tháng lên Quảng Tây à, đến nơi mệt chết cả rồi đánh gì? Đánh từ hướng Thân Cảnh Phúc vào là tốt nhất”


“ Ai lãnh quân ở cánh Thượng Nguyên? Ai lãnh quân cánh Thân Cảnh Phúc?” Lý Từ Huy chợt nghiêm túc gương mặt làm đại sự mà hỏi.

“ Thượng Nguyên chỉ cần tầm hơn hai vạn binh, Lý Hoằng Chân , Ông già, Ngô Cẩm đánh là đủ. Anh lãnh quân bên hướng Thân Cảnh Phúc, đẫn đi haai vạn Bố Chính quân, 4 vạn liên quân các lộ . Đại Ca Ngô Khảo Tích sẽ đi cùng anh” thấy Lý Từ Huy không nháo nữa Ngô Khảo Ký cũng nghiêm túc chính sự nói chuyện.


Bỗng nhiên lô tỳ thái giám bên ngoài giật bắn mình sợ hãi một tiếng hét lớn như thiên lôi giáng thế vang lên.

“NGÔ KHẢO KÝ KHỐN NẠN, TA BIẾT NGAY NGƯƠI SẼ CHẠY ĐI GẶP HỒ LY TINH KIA RỒI, CÁI GÌ MÀ MƯU KẾ THÂM SÂU, GIẢ DỐI”


Tiếp theo là tiếng rút kiếm, tiếng bàn ghế đổ vỡ, tiếng đồ sứ tan tành.


Chỉ thấy Bình Thân Vương từ cử sổ lao ra như một con thú điên đầu tóc quần áo rối linh tinh, miệng lẩm bẩm con mụ điên, sau đó chạy mất dạng.

Nhiếp chính Vương tay cầm song kiếm đạp cửa xông ra thì người đã mất dạng.

Nô tỳ thái dám vội vã nằm bẹp trên đất không dám thở mạnh.