Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em

Chương 157



Năm Ares 6 tuổi, Thượng Đế tặng cậu một em búp bê tóc đen. Lúc cậu phồng má bị em bé kéo ngón tay, lòng cậu ngọt ngào hệt như kẹo mút. Ôi trời, em bé nhỏ quá, đáng yêu quá, cậu, cậu có em gái rồi.

Em bé mới sinh nên vẫn còn yếu, Ares duỗi thẳng cánh tay để bé có thể chơi đùa với ngón tay cậu.

Em bé mơ màng chớp đôi mắt xanh, tranh thủ lúc Ares ngượng ngùng, cánh môi non nớt chúm chím ngậm chặt lấy tay cậu.

Ares cảm thấy máu cả người đều dồn lên não, cũng may là trước đó cậu đã rửa tay sạch sẽ.

“Có phải em đói không?” Thấy dáng vẻ cố gắng mút tay của bé, Ares rất lo lắng, nhưng lại không dám rút ngón tay ra nên đành thỏ thẻ hỏi.

Em bé hé môi phụt nước miếng thành bong bóng nhìn anh mình như đang trả lời.

Ares vô cùng vui sướng, cảm giác như cô bé đang ngưỡng mộ mình. Từ khi bé còn trong bụng mẹ, mọi người đều bảo rằng cậu sắp được làm anh rồi. Nhưng đến tận bây giờ, từ “anh trai” này mới thật sự có ý nghĩa cụ thể.

Cậu phải bảo vệ em bé thật tốt, đúng không?

Nhưng nếu em bé đói thì phải làm sao giờ?

“Em còn đói không?” Ares khẽ huơ ngón tay đầy bọt trước mặt em bé, nhưng lần này em bé không kéo tay cậu nữa mà há miệng, bàn tay nhỏ bé khẽ vung lên.

Ares cuống quýt, cậu sờ bụng rồi lại sờ ngực mình, đỏ mặt lắp bắp nói: “Nhưng, nhưng anh không có sữa…” Cậu lấy mấy cây kẹo mút trong túi quần ra: “Giờ em có ăn được không? Anh cho em vị cam mà anh thích nhất nhé?”

Em bé “oe oe” vài tiếng như kiểu đáp lời, Ares lập tức bóc vỏ kẹo, thử đưa đến trước miệng em.

“Em con không ăn được đâu.” Carlos bước vào xoa đầu Ares, “Em phải uống sữa.”

Ares ngẩng đầu uất ức nói: “Con biết mà, nhưng con không có sữa.”

“Khụ khụ.” Carlos mỉm cười bế em bé trong nôi lên, “Chuyện này phải tìm mẹ con thôi, yên tâm đi, em con không bị đói đâu.”

Ares gật đầu vội vàng kéo ống quần của Carlos: “Vậy chúng ta đi nhanh đi, em bé đói lắm rồi, em còn ăn cả ngón tay con nữa.”

Thấy con trai hấp tấp, Carlos lắc đầu ngao ngán.

Ares giống hệt ba, là một cậu nhóc có tính chiếm hữu cực mạnh. Ban đầu khi biết trong bụng mẹ có một cục cưng khác, cậu đã kiên quyết cự tuyệt. Bởi cậu cảm thấy sự yêu chiều dành cho cậu sẽ phải chia đôi, giống như bị người khác cướp mất đồ chơi vậy.

Thấy bánh bao nhỏ suy sụp, Tô Thanh Gia cũng rất đau lòng.

Song không biết Carlos nói gì với cậu, sau khi hai ba con đi dạo một vòng trên phố, Ares không còn tư tưởng bài xích nữa, ngược lại vô cùng mong chờ đến ngày sinh của bé cưng.

Tuy đã có con trai sáu tuổi nhưng Carlos và Tô Thanh Gia vẫn là cặp vợ chồng trẻ tuổi năm đó. Là một vận động viên, anh luôn chăm chỉ rèn luyện để kéo dài tuổi nghề của mình. Tô Thanh Gia cũng tập vài động tác cùng anh nên tố chất cơ thể đã được nâng cao rõ rệt.

Lần mang thai này cô không có phản ứng nào quá mạnh, cộng thêm kinh nghiệm lần đầu nên mười tháng trôi qua rất thoải mái.

Carlos yêu thương cô con gái này vô bờ, chọn cho cô cái tên Flora – tên của vị thần mùa xuân xinh đẹp trong thần thoại Hy Lạp, quản lý hoa cỏ bốn mùa, là châu báu dồi dào của thế giới.

Tuy nhiên sau khi được sinh ra, em bé búp bê tự nhiên trở thành tên mụ của Flora. Xin hãy tha thứ cho mơ ước từ nhỏ của bố bé là có một em búp bê bầu bạn.

Ngay cả người không thích gặp con gái như Ares cũng phải quỳ sụp xuống dưới váy bé, à không đúng, là dưới tả quần bé.

Tô Tĩnh Khang và Minh Linh cũng rất thích em bé đáng yêu này. Lần này Tô Tĩnh Khang đã nhanh tay đặt tên tiếng Trung cho bé.

Chuyện này nói ra còn phải kể đến nguồn gốc.

Rất rất lâu trước kia, khi Carlos còn là cậu nhóc ngốc nghếch ngây thơ vô tội của đội bóng thiếu niên, anh đã vô cùng khao khát có một cái tên tiếng Trung mang họ Tô, nhưng sau khi qua tay Tô Thanh Gia và Tô Tĩnh Khang, nguyện vọng ấy đã từ từ chìm sâu xuống dòng chảy thời gian dài đằng đẵng. Mãi đến khi nhận được sự giúp đỡ của ông nội Tô, anh mới hoàn thành được nguyện vọng mười năm.

Mà sau lần này, Carlos chỉ đành cười giễu với năng lực đặt tên của ba vợ.

Tuy ngoài miệng không nói gì nhưng sau khi Ares ra đời, anh đã giao sự nghiệp đặt tên to lớn này cho ông nội Tô, khiến Tô Tĩnh Khang tức giận chẳng dám nói gì.

Lần này cháu ngoại vừa được sinh ra, ông lấy ra một chồng tên đã nghĩ sẵn để con rể chọn. Hai mắt Carlos đen thui, anh thật thà cầm về hỏi vợ.

Sau khi có một thiên sứ bé nhỏ trong nhà, người thay đổi lớn nhất chính là Ares.

Tô Thanh Gia dần phát hiện, Ares vốn dính người giờ không còn quấn lấy cô nữa.

Ngày nào cậu cũng cẩn thận bế Flora, nói chuyện với bé, hôn bé khiến Tô Thanh Gia cảm thấy dường như mình đang bị ra rìa.

Ra rìa? Ra rìa cũng tốt, Carlos mong cục diện thế này suốt bao lâu nay.

Nhân lúc vợ mình đau lòng, Carlos chọn cơ hội đoạt lại vị trí chánh cung, lúc phóng viên phỏng vấn còn tươi cười trả lời câu hỏi nữa.

Cả nhà rất thích mái tóc đen của Flora. Bé là một cô nhóc ham ăn, cứ thấy đồ gì là lại cho vào miệng, lúc vui còn thổi bọt bong bóng, đôi chân ngắn vung vẩy liên tục.

Anh trai Ares còn chiều bé hơn cả Carlos, ngày nào cậu cũng tự giác rửa tay thật sạch để em gái thoải mái gặm, Carlos nhắc cậu mấy lần nhưng Ares vẫn làm thế.

Có lẽ là do máu mủ ruột già nên Flora cũng dính lấy anh trai, mỗi lần thấy cậu bước vào bé lại cười toe toét.

Ares cho rằng đây chính là biểu hiện em gái thích mình.

Nhưng Tô Thanh Gia lại không thấy như vậy.

Bởi vì cô phát hiện, khi thấy mấy anh chàng đẹp trai trên ti vi, bé cũng cười, mắt toả sáng như sao.

Người ta gọi đấy là – Mê trai.

Nếu nói tình yêu thương của Ares tác động mạnh đến búp bê tóc đen thì phải nói đúng là vẻ ngoài không đối thủ của cậu đã chinh phục tất cả.

Đương nhiên, Tô Thanh Gia sẽ không nói sự thật tàn khốc và thê thảm này cho Ares.

Gần đây Flora đang tập bò, tiếc là bé được anh trai nuôi quá bụ bẫm, thịt trên bụng cản trở khiến bé mới bò được mấy vòng đã lười biếng không chịu bò tiếp. Bé nằm trên thảm quay trái quay phải, miệng thổi bong bóng, vui cười thích thú.

Có lẽ trời sinh cô bé đã thuộc trường phái của người vô tư. Không giống anh trai điềm tĩnh, lúc nào Flora cũng tự tìm kiếm đủ kiểu niềm vui cho mình. Lúc Ares làm mấy động tác kỳ quái chọc bé vui, bé sẽ vỗ tay cười cổ vũ, miệng ê a không ngớt.

Có lần bé búp bê bị cảm cúm, Ares vô cùng đau lòng, cậu ngồi bên nôi trông bé cả ngày cả đêm. Cậu cảm thấy vì mình chơi với bé đến khuya nên mới khiến em gái bị ốm.

Thuốc hơi đắng, Flora mơ màng uống thuốc xong thì cau mày hắt hơi một cái.

Mọi người trong nhà đều bị doạ sợ, ai ngờ Flora lại mở to đôi mắt xanh, im lặng cắn chặt môi mình, khịt mũi rồi hắt hơi thêm vài cái.

Flora cười toe toét, cảm thấy trò hắt hơi này rất thú vị.

Ares phồng má nhìn hành động của em gái, cậu thoáng suy nghĩ rồi cũng hắt hơi giống hệt khiến Flora càng cười tươi hơn.

Chọc em gái cười vui là việc tốt, nhưng cũng khiến người anh trai chịu không ít khổ sở để dạy Flora tập bò.

Mái tóc đen của búp bê bắt đầu dài ra, hôm nay Ares chải tóc bé thành một búi tóc nhỏ và cài lên trên một chiếc kẹp tóc màu cam. Lúc mặc váy cho bé, Ares đỏ mặt tía tai, cuối cùng cũng mặc cho bé chiếc quần chíp.

Khi dạy bé bò, Ares làm mẫu trước, Flora nhìn theo động tác của cậu rồi cũng làm theo sau.

Tuy nhiên một lúc sau, có lẽ Flora cảm thấy anh trai biểu diễn quá hay nên bé ngồi dựa vào tường, toét miệng thổi bọt bóng, đôi chân nhỏ đập xuống thảm theo tiết tấu, anh trai bò càng nhanh bé đạp càng phấn khích.

Ares uất ức vì bị coi như con khỉ, cậu cụp mắt chán nản không thôi, chống khuỷu tay rồi nằm dài ra sàn nhà thành hình chữ đại.

Cục cưng giận rồi nhé, hậu quả nghiêm trọng lắm đấy!

Lúc cậu đang bĩu môi nằm dưới sàn, sau đầu bỗng có tiếng phở phì phò. Cậu muốn xem thử nhưng lại e ngại nên chỉ có thể nghiêng đầu nhìn lén.

Flora đang bò lập tức phát hiện ra ánh mắt ấy, cô bé tăng tốc, mấy ngấn trên bụng đong đưa, búi tóc nhỏ trên đầu cũng lắc lư theo.

Đến khi kề sát đầu anh trai, cô bé mới chịu dừng lại.

Ares bực bội ngoảnh mặt, Flora chống người bò sang nhìn cậu.

Cứ lặp lại như vậy mấy lần, cơn giận của Ares cũng biến mất, cậu hôn lên khuôn mặt bánh bao non nớt của em gái, nói: “Bò tiếp cho anh xem nào.”

Flora nở nụ cười, bò thẳng lên lưng khiến cậu không thể động đậy nổi.

Ares: “…”(ˉ﹃ˉ)

Ares cho bé chơi trò cưỡi ngựa vài lần rồi mệt lả người, nguyên nhân là do em gái cậu được cậu nuôi quá béo.

Buổi tối, Ares kể chuyện cho Flora trước khi đi ngủ, sau đó Carlos hoặc Tô Thanh Gia lại kể chuyện cho cậu ngủ.

Tuy không hiểu gì, nhưng thấy anh trai nói chuyện với mình, Flora ngoan ngoãn ngồi cạnh nhìn cậu chằm chằm.

Câu chuyện hôm nay Ares kể là “Hoàng Tử Bé”. Sau lễ tình yêu, Tô Thanh Gia đã đưa cho cậu bé cuốn sách này, là cùng phiên bản với cuốn sách năm đó cô tặng Carlos.

“Em chính là đoá hoa hông của anh.” Sau khi kể chuyện xong, Ares đặt lên mặt và đỉnh đầu em gái một nụ hôn. “Ngủ ngon.”

Cậu về phòng mình, cứ nghĩ đến dáng vẻ bò qua bỏ lại như đang lấy lòng của em gái là cậu lại bật cười. Đột nhiên có tiếng  “Cốc cốc cốc” vang lên.

Cậu cứ tưởng ba hoặc mẹ vào kể chuyện cho cậu, nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy động tĩnh.

Ares ngồi dậy bật đèn, mở cửa nhưng lại chẳng thấy gì. Khi cậu đang thắc mắc, chân bỗng bị thứ gì đó dựa vào. Cậu cúi đầu, Flora đang ôm bắp chân cậu, vừa nhìn cậu vừa thổi bọt bóng.

“Sao em…” Ares ngạc nhiên, sau đó nhận ra: “Em bò sang đây à?”

Trả lời cậu là nụ cười xán lạn của em gái, cậu xúc động khó tả, lập tức bế em lên giường, mở cửa sổ ra để bé ngắm sao.

“Ares…” Tô Thanh Gia gõ cửa đi vào.

“Suỵtt” Ares nói khẽ. “Mẹ ơi, em ngủ rồi. Mẹ biết không? Hôm nay em bò từ trong phòng sang đây đấy, chắc chắn là em không muốn xa con.”

Giọng cậu chứa đầy niềm vui, Tô Thanh Gia nhìn bé con ngủ sát cạnh anh trai, lặng lẽ mỉm cười.

“Thế con có muốn mẹ kể chuyện nữa không?” Tô Thanh Gia khoanh tay.

“Các vì sao sẽ kể chuyện cho con và em nghe, kể chuyện Hoàng Tử Bé.”