Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 9: Phương Pháp Thoát Nghèo Của Nhân Viên Quán Bar 9





Không biết Lan Đình dùng thủ đoạn gì, Nguy Dã lại chưa thấy qua đám kia người.

Xem ra y chỉ là mặt ngoài bất cần đời, kỳ thật thủ đoạn không tầm thường, năng lực đại khái cũng không nhỏ.
Bất quá Nguy Dã đã sớm phát hiện, mảnh nhỏ của hệ thống liền không có cái nào là cái nhân vật đơn giản.
Lan Đình bắt đầu cách mấy ngày liền chạy tới quán bar, có khi không biết ở văn phòng cùng Tiết Quang Vũ nói cái gì, có khi tìm Nguy Dã chơi.
Người này rất phô trương, chuyên môn ở cửa lớn chờ Nguy Dã tan tầm, chân dài soái ca cùng chiếc motor bạc, chính là một phong cảnh đẹp.
Ai cũng biết hắn cùng vị ảo thuật gia này là bạn bè, làm Nguy Dã cả ngày đắm chìm trong ánh mắt hâm mộ của đồng nghiệp, còn bị khách hàng hỏi phương thức liên hệ Lan Đình.
Có tiền có sắc, hiểu ăn biết chơi, còn đặc biệt vui tính.
Nguy Dã cảm thán: “May là ta, đổi thành người khác thì đã sớm bị y phản công lược.”
001 máy móc âm:【 mong ký chủ không cần bỏ ra quá nhiều tình cảm, để tránh ảnh hưởng nhiệm vụ khác.


Nguy Dã cười tủm tỉm nói: “Ngươi để ý tới ta?”
Không được đến câu trả lời, Nguy Dã cười cong mắt.
Hắn phát hiện 001 rất thú vị.
Từ sau lần đó, 001 lại không chủ động nói chuyện.


Chỉ nói việc liên quan đến nhiệm vụ, không cung cấp phục vụ nói chuyện phiếm.
Nguy Dã biết 001 có ý thức của chính mình, nhưng lúc trước vẫn luôn đem nó xem thành hệ thống có khả năng nói chuyện phiếm giải buồn mà thôi.

Kết quả hôm nay đột nhiên phát hiện, 001 sẽ cùng ký chủ biểu lộ mâu thuẫn.
Thoạt nhìn, hệ thống thức tỉnh ý thức, kỳ thật là hoàn toàn có cảm tình giống nhân loại sao.
Nguy Dã đang trong giờ làm, hắn đem rượu lên lầu hai, một bên chọc hệ thống: “Hệ thống ca ca, ngươi có phải hay không giận ta……”
  “A!” Tiếng nữ nhân thét chói tai bỗng nhiên cắt qua không khí.

Nguy Dã nghe ra là âm thanh của Thịnh Thanh Thanh, mặt biến sắc, đem khay rượu trực tiếp đưa cho đồng nghiệp: “Để ta xuống xem!”
Trên sảnh lầu một, có cái trung niên nam nhân kéo cổ Thịnh Thanh Thanh ra ngoài cửa, bình rượu trên tay bị quăng ngã, mảnh thủy tinh bị đặt lên cổ tay Thịnh Thanh Thanh, làm mọi người sợ mức lui ra xa.
Nguy Dã từ trên lầu lao xuống, bị chị Uông thấy được giữ chặt: “Hắn uống say, ngươi xông lên là không muốn sống nữa?”
Nguy Dã nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?”
Chị Uông thấp giọng giải thích, nam nhân kia tự xưng là cha nuôi của Thịnh Thanh Thanh, muốn mang cô ta đi.

Thịnh Thanh Thanh không muốn, bảo vệ vốn dĩ muốn ngăn, cha nuôi của cô cho rằng muốn bị đánh, đột nhiên quăng ngã chai rượu đem Thịnh Thanh Thanh bắt cóc.
Thịnh Đại Toàn lúc này cả người mùi rượu, hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên đã mất đi lý trí.

Có bảo tiêu muốn đi tới, lại sợ hắn làm Thịnh Thanh Thanh bị thương.
  “Ta mang con gái của mình đi, các ngươi dựa vào cái gì không cho?” Thịnh Đại Toàn không ngừng ồn ào, luôn miệng nói Thịnh Thanh Thanh như thế nào không có lương tâm, không chăm sóc người cha tuổi già. 
  “Hắn nói chính là thật sự? Kia thật đúng là không biết nhớ ơn.” Thịnh Đại Toàn nói được thê thảm, có chút người không biết sự thật nên ánh mắt nhìn Thịnh Thanh Thanh trở nên khác thường.
Chung quanh đã không ai ngăn cản, chỉ có Nguy Dã tiến lên một bước: “Dùng an nguy con gái của mình để uy hiếp người khác, thời điểm ngươi nói những lời đó không cảm thấy buồn cười sao.”
Hắn tiếng nói trong trẻo, dễ nghe âm sắc xuyên thấu đám người, mọi người bừng tỉnh hiểu ra, xem Thịnh Đại Toàn điên cuồng tư thế, phỏng chừng sự thật không giống như lời hắn nói.
Bị mảnh vỡ thủy tinh đặt bên cổ tay, trong lúc cực độ sợ hãi bỗng nhiên thấy được người bản thân tin tưởng nhất, Thịnh Thanh Thanh thất thanh xin giúp đỡ: “Nguy Dã ——” cổ tay bỗng nhiên bị siết chặt.
  “Chính là ngươi?” Thịnh Đại Toàn nhìn đến có nam sinh đứng ra, nổi trận lôi đình: “Chính là ngươi lừa con gái ta, không cho nó nghe lời ta, còn khuyến khích nó không cho ta tiền?”
Trên ý nghĩa nào đó, thật đúng là Nguy Dã cho Thịnh Thanh Thanh dũng khí, nhưng Thịnh Đại Toàn biết được liền rất kỳ quái.

Nguy Dã hơi kinh ngạc: “Ai nói cho ngươi?”
  “Ta nghe ai nói không quan trọng.” Thịnh Đại Toàn chửi ầm lên: “Ngươi dám làm như vậy, hôm nay không lấy tiền tới đừng nghĩ xong việc!”
Phía sau đám người, Trương Khôn lặng lẽ trốn đi.
Nguy Dã nhìn vũ khí sắc bén trong tay Thịnh Thanh Toàn, thanh âm trầm tĩnh: “Ngươi đừng làm hại Thịnh Thanh Thanh, ta cho ngươi tiền.” Hắn từ trên người lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
Thịnh Đại Toàn não đang ở trạng thái không tỉnh táo, không ai biết giây tiếp theo sẽ làm ra cái gì, chị Uông khẩn trương nhìn Nguy Dã một mình đi qua, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cho bảo vệ.

Nguy Dã bước chân không nhanh, tựa như ở đến gần một con chó say xỉn, hắn đến cách Thịnh Đại Toàn một tay, đưa ra thẻ ngân hàng —— này là đạo cụ Lan Đình đưa hắn phòng thân
Thịnh Thanh Thanh nhìn sự trấn tĩnh ở đáy mắt hắn, chân còn ở mềm, trong lòng lại mạc danh yên ổn xuống.
Phấn trắng nổ tung, cô cũng bị mê mắt, nhưng lại có đủ dũng khí để hung hăng cắn xuống.
  “A! Con tiện nhân này!” Thịnh Đại Toàn ăn đau mà ném cô ra, nhắm hai mắt lung tung quơ quơ mảnh thủy tinh.
Cảm giác pha lê cắm vào da thịt, Thịnh Đại Toàn buông tay, sau đó bị bảo vệ nhân cơ hội mà đè xuống.
Giám đốc ngay từ đầu cho rằng chỉ là việc nhà Thịnh Thanh Thanh, không dám quấy rầy Tiết Quang Vũ, nhưng sự tình trở nên nghiêm trọng liền cuống quít nói cho y.
Thời điểm Tiết Quang Vũ xuống lầu, nhìn đến chính là một màn đầy máu.
Sảnh lớn ồn ào, có người đang xem náo nhiệt, có người trốn đến rất xa, mà Nguy Dã đứng ở trung tâm sự kiện.
Một bàn tay bảo vệ Thịnh Thanh Thanh, một bàn tay nắm chặt mảnh bình rượu, máu theo khe hở ngón tay chảy đầy đất.
Còi xe cảnh sát tiếng từ xa tới gần, vừa rồi có mấy người báo cảnh sát.
Thịnh Đại Toàn bị cảnh sát bắt đi, Nguy Dã thấp giọng an ủi Thịnh Thanh Thanh, cổ tay bỗng nhiên bị người bắt lấy.

Hắn ngẩng đầu nhìn, đối diện với đôi mắt đen của Tiết Quang Vũ.
  “Ông chủ?” Nguy Dã sửng sốt, bị Tiết Quang Vũ bắt lấy cổ tay kéo ra ngoài cửa.
Tiết Quang Vũ bước chân rất lớn, làm hắn đi cùng có chút lao lực.

Phía sau Thịnh Thanh Thanh kinh ngạc lo lắng mà đuổi theo, Nguy Dã quay đầu lại an ủi cô: “Đừng sợ, ta không có việc gì.

Ngươi cùng cảnh sát đi lấy lời khai……” Nói còn chưa dứt lời, lảo đảo một cái, Tiết Quang Vũ dùng sức kéo hắn một chút.
  “Lo cho chính mình trước đi.” Bên tai thanh âm nặng nề, mang chút độc hữu từ tính.
Nguy Dã xem như thể nghiệm một lần cái gì kêu *sấm rền gió cuốn.

Hắn bị Tiết Quang Vũ nhét vào trong xe, một đường chạy nhanh đến bệnh viện, dùng quan hệ trực tiếp gọi bác sĩ tới…… Khi ra tới, thời gian vừa hết nửa tiếng.
*Sấm rền gió cuốn: mạnh mẽ kiêng cường.
Lúc ra tới không thấy được Tiết Quang Vũ, Nguy Dã đi xuống cầu lầu, xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy Tiết Quang Vũ dựa vào chiếc xe thể thao màu xám bạc.

Y một tay cắm ở trong túi, một tay cầm điếu thuốc lá, hơi cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Nghe được tiếng bước chân của Nguy Dã, thuốc lá bị dập tắt, Tiết Quang Vũ mở ra cửa xe ghế phụ, nghiêng nghiêng đầu, nói: “Lên xe.”
Ông chủ cho mình mở cửa xe, Nguy Dã trong lòng vui vẻ một chút.

Hắn ôm cánh tay bị bọc đầy  băng gạc của mình, bộ dạng có chút mờ mịt: “Đi đâu?”
Tiết Quang Vũ chỉ nói hai chữ, “Đi về.” Sau đó giống như xách theo một con động vật nhỏ, thoải mái lại lần nữa đem hắn nhét vào trong xe.

  “Ngươi làm ta chính mình đi vào nha.” Nguy Dã nhịn không được giãy giụa một chút, nhỏ giọng nói: “Tay ta đau.”
Tiết Quang Vũ động tác dừng một chút, mở ra đèn xe trên đầu.

Mới phát hiện Nguy Dã nói đau không phải là miệng vết thương, mà là nơi vừa mới bị y nắm chặt.
Cổ tay trắng nhỏ bị nắm chặt ra một chút dấu vết đỏ, ở dưới ánh đèn mờ nhạt có chút ái muội.

Nguy Dã dùng ngón út duy nhất không bị thương ở tay kia nhẹ nhàng xoa cổ tay này.
Tiết Quang Vũ ánh mắt hơi thâm, nói: “Cột kỹ dây an toàn.”
Lại ở trước khi Nguy Dã chính mình tự làm, thì cúi người lại.

Nhàn nhạt mùi thuốc lá giống như nước hoa đặc biệt nào đó, dựa đến cực gần, lại càng toả hương.
Nguy Dã nhìn ông chủ giúp mình gài dây an toàn, *thụ sủng nhược kinh đến có chút ngốc: “Cảm, cảm ơn ông chủ.”
*Thụ sủng nhược kinh: được quan tâm mà sợ hãi.
Xe chạy vững vàng trên đường.

Nguy Dã nhìn Tiết Quang Vũ sườn mặt, đường cong lưu loát môi mỏng, khí chất trước sau như một trầm lãnh, người muốn tới gần đều phải suy nghĩ một chút xem có thể hay không bị tổn thương do giá rét.
Nhận ra ánh mắt của hắn, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn lại đây.
Trộm ngắm tầm mắt vèo một chút thu hồi đi, giống sau khi bị bắt được chấn kinh tiểu động nhỏ, nhìn không ra vừa rồi còn lớn gan cùng người xấu giằng co.

Tiết Quang Vũ nhỏ đến khó phát hiện mà cười một chút.
Chung quanh đường phố dần dần quen thuộc.

Nguy Dã còn tưởng rằng Tiết Quang Vũ sẽ săn sóc mà đưa hắn về nhà, kết quả đường đến quán Thích Thanh càng ngày càng gần.
  “Đi về” chính là về quán bar?
Nguy Dã: “……”
Không nên a sir, đều như vậy còn bắt ta đi làm sao?