Nhất Thế Khuynh Thành: Lãnh Cung Khí Phi

Chương 292: 292





"Ngươi thật sự cho rằng ta để ý đứa nhỏ này?"
Nghe một câu lãnh khốc này của hắn, trái tim ta bỗng nhiên lạnh đi, thấy hắn cúi người nhìn bộ dáng ngạc nhiên của Diêu Ánh Tuyết, lạnh lùng nói: "Nếu nghiệp lớn thành công, sẽ có rất nhiều nữ nhân sinh con cho bổn cung, ngươi cho rằng, ta sẽ để ý một đứa này?"
Diêu Ánh Tuyết lúc này không chỉ có sắc mặt tái nhợt, cả người dường như cũng không còn độ ấm: "Điện hạ..."
"Kéo xuống."
"Vâng!"
Nghe những lời này của hắn, người xung quanh không khỏi có chút sợ hãi, trong mắt bọn họ, một tướng lĩnh giết chết vạn người đơn giản là bộc lộ khí chất anh hùng, nhưng tự giết chết cốt nhục của mình thì không thể tưởng tượng nổi, lãnh khốc và tuyệt tình như vậy thật sự khiến người ta phải sợ hãi.
Diêu Ánh Tuyết đờ đẫn ngồi dưới đất mặc thị vệ kéo đi.
Ngay thời điểm bị kéo xuống lầu, nàng ta đột nhiên nổi điên, liều mạng giãy giụa, lớn tiếng khóc lóc: "Điện hạ, đừng! Điện hạ, ngài tha cho thϊế͙p͙, tha cho đứa nhỏ này đi! Điện hạ, nó là cốt nhục thân sinh của ngài!"
Mấy người kéo nàng ta nhìn một thai phụ kêu gào như vậy cũng có chút chua xót, đều chần chờ, nhìn Bùi Nguyên Hạo.
Nhưng hắn vẫn lạnh lùng nói: "Còn không nhanh lên!"
"Vâng..."
Mắt thấy Diêu Ánh Tuyết như nổi điên mà liều mạng giãy giụa, mấy hán tử xung quanh cũng không giữ chặt được nàng ta, ta sợ hãi, vội đi qua ngăn cản hắn: "Điện hạ, ngài tha cho nàng đi!"
Ánh mắt hắn sắc bén lên, nhìn ta: "Ngươi nói cái gì?"
"Nàng, dù nàng có lỗi lầm gì, nàng rốt cuộc cũng chỉ là một thai phụ, còn hoài...!Hài tử của ngài."
"Thai phụ?" Bùi Nguyên Hạo cười lạnh, "Thai phụ này suýt nữa đã làm hỏng việc lớn của ta."

"Nhưng trong bụng nàng, không phải của ai khác, là hài tử của ngài!"
Bùi Nguyên Hạo khẽ cười, nụ cười không chút độ ấm: "Ngươi thế mà cầu xin cho ả? Ngươi quên rằng ả từng đối xử với ngươi thế nào sao?"
Cả người lập tức run rẩy, ta đương nhiên không quên, mỗi một chuyện ta đều nhớ rất rõ.
Đúng lúc này, tiếng khóc đột nhiên dừng lại, Diêu Ánh Tuyết dùng sức đẩy người xung quanh, đứng sau lưng ta, mắng: "Nhạc Thanh Anh, ngươi không cần giả tình giả nghĩa, ta không cần ngươi giúp ta!"
Ta quay đầu, nhìn nàng tóc tai hỗn loạn, nước mắt loang lổ trêи mặt, đôi mắt lại đỏ bừng nhìn ta, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống.

Nàng lại nhìn Bùi Nguyên Hạo, chật vật nói: "Điện hạ, đây thật sự là con của ngài, ngài sao có thể nhẫn tâm như thế, thϊế͙p͙ tuy rằng...!Tuy rằng bị Hoàng Hậu thu mua, làm nhiều chuyện có lỗi với ngài, nhưng tình cảm thϊế͙p͙ dành cho điện hạ, là thật..."
Bùi Nguyên Hạo lạnh nhạt nhìn nàng ta, không nói chuyện.
"Sở dĩ thϊế͙p͙ nghe lời Hoàng Hậu, đem tin tức của ngài nói cho bà ấy, là vì...!Là vì thϊế͙p͙ không muốn về sau ngài làm hoàng đế sẽ có nhiều nữ nhân chia sẻ người với thϊế͙p͙, Hoàng Hậu cũng đã hứa với thϊế͙p͙, chỉ cần thϊế͙p͙ giúp bà ấy, bà ấy sẽ không hại ngài, bà ấy sẽ cho ngài làm vương gia, vĩnh viễn được ở lại Thượng Dương Cung."
Bùi Nguyên Hạo cười lạnh.
Mà ta tuy rằng không cười ra tiếng nhưng trong lòng rất rõ ràng, việc này hoàn toàn không có khả năng, với tính cách của Ân Hoàng Hậu, nếu bà ta thật sự thành công, ta tin người đầu tiên phải chết chính là Bùi Nguyên Hạo.
Ta nhìn Diêu Ánh Tuyết, nữ nhân ngây thơ này không ngừng khóc, nói với Bùi Nguyên Hạo: "Thϊế͙p͙ chỉ hi vọng ngài có thể giống như trước đây, mỗi ngày đều đến với thϊế͙p͙, chỉ quan tâm một mình thϊế͙p͙, thϊế͙p͙ chỉ hi vọng vậy thôi."
"..."
"Điện hạ, thϊế͙p͙ không lừa ngài, lời thϊế͙p͙ nói đều là sự thật."
Bùi Nguyên Hạo chậm rãi đi tới, nhìn nàng ta: "Không gạt ta? Ngươi cho rằng ta không biết ngươi nói dỗi những gì sao?"

Lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Diêu Ánh Tuyết lập tức thay đổi.
Ta cũng kinh hãi, ngay cả hít thở cũng sắp dừng lại, chỉ biết đứng im một chỗ.
Không biết qua bao lâu, ta nghe Diêu Ánh Tuyết hoảng loạn, nói: "Ngài...!Ngài sớm đã biết..."
Bùi Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Diêu Ánh Tuyết không dám tin: "Vậy...!Vậy ngài vì sao còn..."
"Để ngươi vào Thượng Dương Cung, chẳng qua là muốn biết ngươi rốt cuôc có mục đích gì, giữ ngươi lâu như vậy, cũng chỉ là để ngươi truyền lời mà thôi."
Mỗi câu hắn nói, sắc mặt Diêu Ánh Tuyết càng thêm trắng bệch, đến khi hắn dứt lời, sắc mặt nữ nhân này đã tái nhợt, Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng nói: "Còn về đứa nhỏ này trong bụng ngươi, của ta cũng thế, không phải của ta cũng vậy, ta đã nói rồi, ta căn bản không để bụng."
Nghe đến câu cuối cùng này, ta thấy Diêu Ánh Tuyết đã hoàn toàn bất lực.
"Ha ha ha, ha ha ha ha ha..."
Diêu Ánh Tuyết đột nhiên cười lớn điên cuồng, cười đến không thể thẳng eo, cười đến rơi nước mắt, sau đó ả chậm rãi quay đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, trầm giọng: "Thì ra người bị lừa, từ đầu đến cuối đều là ta."
Nụ cười kia có khổ mà không nói nên lời, giống như phát hiện bản thân chỉ là con giun mặc người ta niết trong lòng bàn tay, tùy ý đùa nghịch mà thôi.

Ả cười đủ rồi, thời điểm dừng lại trêи mặt toàn là nước mắt, thở hổn hển mà nhìn Bùi Nguyên Hạo: "Một khi đã như vậy, vậy ngài biết, người tối hôm đó là ai sao?"
...
Giờ khắc này, hô hấp của ta như dừng lại.

Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo cũng cứng đờ, hắn đứng ở đó, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng mà nhìn chằm chằm biển lửa bên dưới, không nhìn bất kỳ ai, cũng không nói một lời.
"Ha ha ha..." Diêu Ánh Tuyết lại cười điên cuồng, cười đến không thở nổi, ả vừa cười vừa nói, "Ngài biết không phải là ta, nhưng ngài cũng không biết đó là ai, ngài không tìm được nàng, bởi vì nàng căn bản không muốn đi nên ngài, cho nên thà nhìn ta mạo danh thay thế cũng không bước ra nhận tôi, ha ha..."
"...."
"Ta ở cạnh ngài lâu như vậy, nhưng nàng ở đâu, ngài biết không? Ha ha ha ha..."
Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo ngày càng khó coi, hắn cắn răng, chậm rãi xoay người, ta phát hiện ánh mắt hắn như mang đao nhìn lướt qua ta, sau đó mới nhìn Diêu Ánh Tuyết, lạnh lùng hỏi: "Hiện tại ngươi muốn chết thế nào mới cảm thấy thống kɧօáϊ?"
Diêu Ánh Tuyết vẫn muốn cười, nhưng nước mắt không ngừng tuôn ra đã khiến ả không thể tiếp tục kiên trì, trêи mặt nàng tuy rằng vẫn còn ý cười nhưng lại đau khổ hơn khóc, giờ phút này, mọi người đều có thể cảm nhận được trái tim nàng đã như trò tan, một chút lưu luyến cũng không có, ả ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, gian nan nói từng chữ.
"Ta thật sự không ngờ, ngài, muốn chút tình cảm, cũng không danh cho ta."
Dứt lời, trêи gương mặt tái nhợt của nàng hiện lên nụ cười phiêu tán, ngay sau đó đột nhiên chạy về phía này.
"Điện hạ cẩn thận!" Hộ vên bên cạnh cảnh giác, vội tiến lên bảo vệ Bùi Nguyên Hạo, nhưng ta lại thấy nàng không phải chạy về phía hắn, mà là...
"Không!"
Ta hét to, nhưng mọi chuyện đều đã không kịp nữ rồi, Diêu Ánh Tuyết chạy qua người chúng ta, nhảy từ lầu hai xuống.
Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa từ bên ngoài truyền tới, những tiếng sát phạt đó tại một khắc này đều dừng lại, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người nhìn thảm cảnh máu tươi văng khắp nơi kia.
Ta nghiêng ngã lảo đảo theo bọn họ xuống lầu, vừa đén cổng lớn, liền thấy Diêu Ánh Tuyết nằm giữa vũng máu, máu tươi từ thân thể ả không ngừng trào ra, chỉ chốc lát đã nhuộm đỏ một mảng đất.
Nhưng Diêu Ánh Tuyết vẫn chưa chết, ả không ngừng run rẩy, thời điểm thấy chúng ta tới, run rẩy càng nhiều.
Nhìn cảnh tượng này, ta không khỏi rùng mình.
Bùi Nguyên Hạo chậm rãi đi đến trước mặt ả, từ trêи cao nhìn xuống, không có bất kỳ tình cảm gì.
"Điện hạ..." Ả mở miệng gọi, máu tươi lập tức từ mũi miệng điên cuồng trào ra.
"..." Bùi Nguyên Hạo vẫn chỉ lạnh lùng nhìn ả.

"Tuy rằng thϊế͙p͙...!Lừa ngài...!Nhưng...." Ả sặc đến ho khan hai tiếng, nhưng vẫn nhìn Bùi Nguyên Hạo, "Thϊế͙p͙ là thật sự."
"..."
"Thân thể thϊế͙p͙...!Chưa từng có ai chạm qua." Ả cười buồn bã, nước mắt cùng máu tươi điên cuồng tuôn ra, "Thϊế͙p͙...!Vì tiếp cận ngài...!Đã tự mình....!Phá thân."
Ta giật mình như bị sét đánh, ngay cả Bùi Nguyên Hạo cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn ả, ả lại như không biết nhục nhã, chỉ nhìn chăm chú nam nhân này.
"Tuy rằng thϊế͙p͙...!Lừa ngài...!Nhưng trái tim thϊế͙p͙...!Chưa từng gạt ngài."
Dứt lời, ánh mắt ả chậm rãi nhìn về phía ta, lạnh lẽo đến tột cùng.

Ánh mắt này, ả dường như dùng hết sức lực cuối cùng, thân thể đột nhiên run rẩy một cái rồi trút hơi thở cuối cùng.
Mãi đến lúc này, ả vẫn coi ta là địch, trước sau không chịu giải hoa với ta.
Nhưng, ả kiên trì cả đời, cuối cùng lại nhận được cái gì?
Ta đứng trước gió, nhưng ngọn lửa hừng hực cách đó không xa lại như thiêu đốt linh hồn ta, cái cảm giác băng và lửa giao nhau giống như muốn xé rách sự thống khổ của con người.

Ta ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt.
Hắn cúi đầu nhìn Diêu Ánh Tuyết, nhưng đôi mắt kia chưa từng có chút ấm áp, chỉ là sau kinh ngạc nhất thời liền khôi phục bình tĩnh, thậm chí thời điểm nhìn ta, đã hoàn toàn lạnh băng.
Không biết vì sao, ta bị hắn nhìn đến giật mình.
Không hề do dự, hắn đột nhiên từng bước đi về phía ta..