Mưa Nhỏ Trong Trời Xuân

Chương 2



Tại tập đoàn Thanh Vũ, Lâm Mặc Linh chào hỏi một vài đồng nghiệp rồi về phòng làm việc của mình.

Hiện tại, cô đang giữ chức vụ Giám đốc chiến lược của Thanh Vũ, cấp trên của cô chính là Tổng giám đốc Mạc Thiếu Thần, con trai của Chủ tịch hội đồng quản trị, và cũng là người yêu hiện tại kiêm nỗi phiền muộn lớn nhất của Diệp Tử Tịch.

Lâm Mặc Linh vừa ngồi xuống đã bắt tay vào làm việc. Cô mở máy tính xem tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp sẽ diễn ra lúc mười giờ, phòng khi gặp phải những tình huống đặc biệt còn kịp đưa ra vài nhận xét.

"Giám đốc chiến lược thật chăm chỉ, đến một cái là lao vào làm việc." Mạc Thiếu Thần chẳng biết từ khi nào đã đứng trước cửa.

"Anh không biết phép lịch sự cơ bản là vào phòng người khác phải gõ cửa à?" Lâm Mặc Linh không thèm ngẩng đầu nhìn Mạc Thiếu Thần một cái.

"Tôi quên mất. Vì lâu lắm rồi tôi mới vào phòng làm việc của người khác, toàn người khác vào phòng của tôi." Mạc Thiếu Thần nhếch miệng cười. 

"Tôi không chăm chỉ thì lấy đâu ra một ngày đủ ba bữa cơm chứ?" Bây giờ Lâm Mặc Linh mới ngẩng đầu lên nhìn Mạc Thiếu Thần, trả lời câu đầu tiên của anh.

"Chắc là tôi nên cảm thấy may mắn khi có một nhân viên chăm chỉ và giỏi giang như cô." Mạc Thiếu Thần khoanh tay trước ngực, bước đến bàn làm việc của cô.

"Bớt vòng vo, nói chuyện chính đi. Anh đến tận đây tìm tôi có chuyện gì?" Lâm Mặc Linh vừa hỏi, vừa tiếp tục xem tài liệu.

Mạc Thiếu Thần đặt xuống bàn một tập tư liệu, lên tiếng: "Cô xem qua phương án này đi, tí nữa trong cuộc họp hãy đề xuất với tôi."

"Gì đây? Anh muốn mượn tôi để thử phản ứng của mọi người à?" Lâm Mặc Linh mở tập tư liệu ra xem, thắc mắc.

Mạc Thiếu Thần mỉm cười, thoải mái nói: "Đúng là Giám đốc chiến lược mà tôi lựa chọn, rất thông minh."

Lâm Mặc Linh hoàn toàn không để lộ cảm xúc gì khi nghe câu trả lời của Mạc Thiếu Thần. Cô gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ xem xét thật kỹ."

Thấy cô không còn câu hỏi nào nữa, mục đích đến đây cũng đã xong, Mạc Thiếu Thần mới quay về văn phòng: "Vậy cô làm việc tiếp đi. Tôi rất tin tưởng vào năng lực của cô đấy!"

Nhìn bộ dạng nghiêm túc làm việc của Lâm Mặc Linh, Mạc Thiếu Thần khẽ mỉm cười. Cô đã làm việc ở đây từ khi vừa mới tốt nghiệp, từ một nhân viên bình thường, cố gắng nỗ lực để đi đến ngày hôm nay, không cần anh nâng đỡ gì cả.

Dù thời gian qua đã từng có công ty đưa ra mức lương cao hơn để mời cô về làm, nhưng cô vẫn kiên quyết từ chối với lý do, gắn bó lâu nên đã có tình cảm, nhưng anh biết, lý do quan trọng mà cô tiếp tục ở lại đây là vì Diệp Tử Tịch. Thế nên anh hoàn toàn tin tưởng cô, hay nói cách khác, anh tin tưởng vào tình bạn thân thiết giữa Lâm Mặc Linh và Diệp Tử Tịch.

Lúc thấy Lâm Mặc Linh trong hàng ngũ nhân viên, anh vẫn không dám tin vào mắt mình. Ấn tượng mà cô mang lại cho anh chỉ là bạn thân của Diệp Tử Tịch.

Nhưng mà vào một hôm, cô đã làm cho anh phải dùng con mắt khác để đánh giá cô. Hôm đó, anh từ văn phòng ra về, tất cả nhân viên đã tan làm hết, anh đi ra thang máy định xuống tầng hầm lấy xe về nhà.

Cửa thang máy mở ra, Lâm Mặc Linh ở bên trong nhìn thấy anh, bước ra mỉm cười nhìn anh nói: "Tổng giám đốc, tôi có chuyện muốn nói với anh. Anh có thể dành ra một chút thời gian để nghe không?"

Mạc Thiếu Thần cũng tò mò, cô đợi mọi người trong công ty về hết rồi mới đi tìm anh, chắc cô có chuyện gì muốn nói với anh nhưng không muốn người khác biết, cũng không muốn có tiếng đồn vớ vẩn được truyền tai nhau.

Anh gật gật đầu: "Cô nói đi."

Hai người đứng trước thang máy nói chuyện.

Lâm Mặc Linh nghiêm túc nhìn Mạc Thiếu Thần, dõng dạc nói: "Tổng giám đốc, một trong những lý do tôi làm ở đây vì Diệp Tử Tịch, chắc anh cũng biết là tôi đã biết mối quan hệ của hai người. Vậy nên, việc đi hay ở là quyết định của tôi. Vậy nên, tôi không muốn chuyện này ảnh hưởng đến cậu ấy. Tôi nói vậy anh hiểu phải không?"

"Ý cô là tôi lấy cô để uy hiếp cô ấy?" Mạc Thiếu Thần lạnh lùng nói.

"Anh hiểu mà, tôi chỉ không muốn chuyện của tôi ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu ấy thôi." Lâm Mặc Linh không hề sợ hãi, tiếp tục nói.

"Bây giờ tôi cũng hiểu vì sao đối với cô ấy, tôi không bằng cô." Mạc Thiếu Thần nhếch miệng cười.

"Cảm ơn anh đã dành thời gian quý báu nghe tôi nói. Nghe câu trả lời của anh, tôi đã yên tâm một chút rồi." Lâm Mặc Linh cúi gập đầu một cái.

Cô đã biết Mạc Thiếu Thần rất để ý đến suy nghĩ của Diệp Tử Tịch, cô cũng không còn lo lắng lắm về chuyện cô ấy bị tổn thương hay không nữa.

"Cũng muộn rồi, để tôi đưa cô về." Mạc Thiếu Thần khẽ cười nhìn cô.

"Vậy làm phiền anh."

Hớn mười một giờ trưa, Lâm Mặc Linh vẫn đang ngồi trong phòng họp, nhàm chán nghe người khác trình bày báo cáo.

Đến khi mọi người đưa ra hết ý kiến và nhận xét của mình, Mạc Thiếu Thần nhìn sang Lâm Mặc Linh đánh mắt một cái, cô biết là đã đến lúc cô đưa ra phương án mà Mạc Thiếu Thần đưa cho cô.

Sau khi cô nói xong, rất nhiều người đã lên tiếng đưa ra phản ánh trái chiều dữ dội. Lâm Mặc Linh vẫn bình tĩnh nghe mọi người nói lý do, dù sao đây cũng không phải ý kiến của cô, cô liếc sang nhìn Mạc Thiếu Thần, thấy anh cũng mang bộ mặt lạnh nhạt, nhưng cô biết là trong lòng anh đang rất tức giận.

Cuối cùng anh lên tiếng cắt ngang những tiếng cãi vã trong phòng: "Mọi người không cần tranh cãi nữa. Giám đốc chiến lược, việc này để sau đi. Cuộc họp tới đây kết thúc."

Mọi người lần lượt ra khỏi phòng, Lâm Mặc Linh cố tình chậm chạp gấp mấy tập tài liệu lại, chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại cô và Mạc Thiếu Thần, nhàn nhạt nói: "Xem ra mong muốn của anh vẫn chưa đến lúc nhỉ?"

Mạc Thiếu Thần nhìn cô không trả lời, biết tâm trạng anh hiện tại không tốt, Lâm Mặc Linh bèn nói sang chuyện khác: "Anh nhận được thiệp mời đám cưới của Sơ Nguyệt chưa?"

"Cô nói xem?"

"Chắc là nhận được rồi, tôi nghe cô ấy nói sẽ cho anh ngồi vào bàn dành cho bạn trai cũ. Sướng nhất anh rồi, một mình một bàn." Lâm Mặc Linh cười cười.

"Cô quên là tôi còn có thể ngồi bàn những người bắt buộc phải mời à?" Mạc Thiếu Thần trừng mắt nhìn cô.

Lâm Mặc Linh nhún vai, không trả lời.

Hạ Sơ Nguyệt là bạn cũ năm cấp hai của cô, từ sau lễ tổng kết Lâm Mặc Linh chưa từng gặp lại cô ấy. Hai người mất liên lạc đã lâu, có lẽ sẽ không còn liên quan gì đến nhau cho đến khi Hạ Sơ Nguyệt tìm đến Diệp Tử Tịch.

Lâm Mặc Linh chợt nhớ đến ngày Diệp Tử Tịch rủ cô đi chụp ảnh cho một nghệ sĩ Violin. Vốn dĩ Lâm Mặc Linh không muốn đi, nhưng vì Diệp Tử Tịch cần có người xách đồ, phụ giúp nên cô đã đồng ý.

Lúc nhìn thấy Hạ Sơ Nguyệt đi ra, Lâm Mặc Linh hoàn toàn bị bất ngờ. Trước đó cô cũng không có hỏi tên của nghệ sĩ Violin này.

Một cô gái xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt không thay đổi gì nhiều, chỉ là từ một cô nữ sinh đáng yêu, ngây thơ nay đã trở nên quyến rũ, đôi chân dài ngọc ngà thẳng tắp.

Hạ Sơ Nguyệt sải những bước dài đến bên cô: "Lâm Mặc Linh? Là cậu phải không? Cậu không thay đổi nhiều lắm nhỉ?"

"Hạ... Sơ Nguyệt?"

"Không phải tớ thì còn ai vào đây nữa!" Hạ Sơ Nguyệt cười đắc ý.

"Cậu thay đổi nhiều quá, tớ suýt không nhận ra cậu rồi." Lâm Mặc Linh cười đùa.

"Mặc Linh, người quen của cậu à? Tốt quá." Diệp Tử Tịch ở bên cạnh vui vẻ góp chuyện.

"Bạn học hồi cấp hai." Lâm Mặc Linh trả lời.

"Cấp một nữa." Hạ Sơ Nguyệt cười bổ sung.

"Ừ, đúng vậy."

"Chẳng phải hai người đến chụp ảnh sao, mau chụp đi!" Hạ Sơ Nguyệt nhiệt tình giục.

Chụp xong một tổ hợp ảnh, Hạ Sơ Nguyệt rất vừa ý, cô xua tay: "Hôm nay chụp đến đây thôi."

"Nhưng, Sơ Nguyệt vẫn còn phải..." Người quản lý của Hạ Sơ Nguyệt ngạc nhiên nhắc.

"Đến đây thôi." – Hạ Sơ Nguyệt kiên quyết quay sang nói với Diệp Tử Tịch: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một chút."

"... được." Diệp Tử Tịch có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý.

Hạ Sơ Nguyệt nháy mắt với Lâm Mặc Linh: "Cậu đợi một lát nhé!"

Hai người vào trong phòng nói chuyện với nhau, để Lâm Mặc Linh đứng ngoài chờ cùng với vị trợ lý của Hạ Sơ Nguyệt.

Lâm Mặc Linh tựa người vào cửa sổ chờ, trong lòng cũng rất tò mò rốt cuộc Hạ Sơ Nguyệt tại sao lại muốn nói chuyện riêng với Diệp Tử Tịch, hai người họ đâu có quen biết nhau, nếu nói về chuyện chụp ảnh thì nói ở đây cũng được, sao phải vào phòng.

Đang lúc băn khoăn, cả hai người cùng đi ra. Hạ Sơ Nguyệt mỉm cười nói với Lâm Mặc Linh: "Mặc Linh, vốn định là muốn mời cậu đi uống café nhưng tớ chợt ra tí nữa tớ còn có việc, hơn nữa tớ biết cậu không thể để mặc cô bạn của cậu nên cậu cho tớ số điện thoại đi. Lúc nào rảnh, chúng ta gặp nhau nói chuyện nhé!"

"Tất nhiên là được." Lâm Mặc Linh vui vẻ nhận lời.

Hai người trao đổi số điện thoại rồi chia tay.

Trên đường về, Lâm Mặc Linh còn chưa kịp hỏi, Diệp Tử Tịch đã trả lời sự tò mò của cô: "Cô ấy là bạn gái cũ của Mạc Thiếu Thần."

"Ra vậy." Lâm Mặc Linh gật gù, đợi cô nói tiếp.

"Cô ấy nói mặc dù họ hẹn hò nhưng cả hai đều chẳng có chút tình yêu nào cả. Vì một số lý do nên hai người bọn họ mới hẹn hò với nhau, sau khi chia tay vẫn luôn giữ liên hệ."

Lâm Mặc Linh ở bên cạnh lắng nghe.

"Cô ấy nói tớ là người đầu tiên anh ấy thích. Nhiều lần Thiếu Thần gọi điện cho cô ấy chỉ để nói về chuyện của tớ, hỏi cô ấy nên làm như thế nào. Anh ấy còn gọi điện làm phiền lúc nửa đêm chỉ vì chuyện hai người bọn tớ cãi nhau. Cô ấy rất tò mò muốn biết người làm cho anh ấy suy nghĩ được mất như vậy là ai." Diệp Tử Tịch thản nhiên thuật lại mọi chuyện.

"Cô ấy còn khuyên tớ phải trân trọng anh ấy." Diệp Tử Tịch nói nhỏ, như nói với chính bản thân mình.

Lâm Mặc Linh để ý thấy sau hôm đó mối quan hệ của Diệp Tử Tịch và Mạc Thiếu Thần tốt lên rất nhiều. Anh cũng không còn gây khó dễ cho mọi người nữa.

Một hôm Hạ Sơ Nguyệt hẹn Lâm Mặc Linh tới quán café.

"Lâu ngày không gặp, nên uống rượu mới phải, tiếc là gần đây dạ dày tớ có vấn đề, đành uống café vậy." Hạ Sơ Nguyệt dịu dàng nói.

"Uống café rất tốt, tớ rất thích uống café. Hầu như ngày nào tớ cũng uống một cốc." Lâm Mặc Linh cười.

"Cậu đang làm gì?"

"Trưởng phòng phát triển dự án của Thanh Vũ."

"Ồ, tên Mạc Thiếu Thần đó thật có phước."

"Cậu đừng đùa nữa. Tớ rất vui vì cậu đã theo đuổi được ước mơ của mình." Lâm Mặc Linh mỉm cười.

"Cậu vẫn còn nhớ à?" Hạ Sơ Nguyệt vui vẻ hỏi.

"Mặc dù đã lâu lắm rồi nhưng tớ vẫn nhớ cậu rất thích chơi đàn Violin." Lâm Mặc Linh gật gật đầu.

"Gặp lại cậu thế này tớ rất vui." Hạ Sơ Nguyệt thoải mái nói.

"Tớ cũng vậy."

"Cậu còn liên lạc với mọi người trong lớp không?"

"Không, chỉ một vài người thôi." Lâm Mặc Linh thành thật trả lời.

Từ biệt Hạ Sơ Nguyệt, Lâm Mặc Linh đi trên đường phố khi đó đã vào hạ. Cô xòe bàn tay, bên trong có một vé buổi hòa nhạc.

Hạ Sơ Nguyệt nói: "Nhớ đến xem tớ biểu diễn nhé!"

Cô mỉm cười đi về nhà.

Cho đến mấy tháng trước, gia đình của Hạ Sơ Nguyệt xảy ra chuyện. Cô ấy phải tạm gác công việc mơ ước của mình lại để về tiếp quản tập đoàn của gia đình.

Để đối phó với các vị cổ đông và họ hàng muốn nhăm nhe công ty, Hạ Sơ Nguyệt tìm đến sự giúp đỡ của Mạc Thiếu Thần.

Lúc đó Lâm Mặc Linh đã lên chức Giám đốc chiến lược, Mạc Thiếu Thần biết mối quan hệ của cô với Hạ Sơ Nguyệt nên đã để cô ra mặt giải quyết việc đó.

Vậy nên Lâm Mặc Linh đã lấy danh Mạc Thiếu Thần để giúp Hạ Sơ Nguyệt.

Hạ Sơ Nguyệt lại hẹn cô ra uống café tại quán cũ.

"Tớ đã nghe Mạc Thiếu Thần nói rồi. Cảm ơn cậu."

"Không có gì đâu, tớ cũng chỉ lợi dụng danh nghĩa của anh ta thôi." Lâm Mặc Linh cười xùy.

"Hay là cậu về làm việc cho tớ đi, tớ sẽ đối đãi với cậu gấp trăm ngàn lần tên Mạc Thiếu thần đó." Hạ Sơ Nguyệt nửa đùa nửa thật nói.

"Cậu không sợ anh ta ghi thù trong lòng à?" Lâm Mặc Linh bật cười.

"Người khác thì tớ còn để ý một chút, nhưng Mạc Thiếu Thần thì không cần." Hạ Sơ Nguyệt lắc lắc đầu.

"Tớ vẫn quen làm ở đó hơn, nhưng mà nếu cậu có việc gì, có thể tìm tớ, tớ sẽ cố gắng hết sức." Lâm Mặc Linh mỉm cười.

"Cậu không cần phải nói tớ cũng làm vậy." Hạ Sơ Nguyệt cười sảng khoái.

Sau đó, Hạ Sơ Nguyệt cũng đã ổn định với vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm của mình, thời gian hai người gặp mặt vốn đã ít lại càng trở nên hiếm hoi hơn.

Lam Mặc Linh không ngờ vậy mà lần gặp tiếp theo lại là hôn lễ của cô ấy.