Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 257: Cuồng



Ôn Linh Mật cũng nhận ra Kiều Linh, không khỏi bất đắc dĩ nói:

- Còn không phải đến giúp các ngươi sao ?

- Ngươi tiếp nhận lời mời của chúng ta rồi ? Là Lâm Hải sư huynh để cho các ngươi đến đây ?

Kiều Linh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ nói.

Mấy vị đệ tử xung quanh cũng lộ ra vẻ phấn chấn, dù sao Ôn Linh Mật chiến lực theo lời đồn là có thể sánh với Bát Tinh Vũ Sư, hơn nữa nàng là tinh thần lực võ giả, khi quần chiến tác dụng đôi khi so với võ giả bình thường càng lớn, thậm chí không thua một ít Cửu Tinh Vũ Sư.

Ôn Linh Mật hơi bĩu môi, nàng còn chưa gặp Lâm Hải đâu, vả lại coi như gặp nàng cũng chưa chắc đã nghe lời hắn.

Tư Mộ Liêm ở một bên thật có chút không nhịn được, ho nhẹ một tiếng nói:

- Đường sư huynh ! Ngươi không nhận ra ta sao ?

Đường Chấn đưa mắt nhìn hắn, có chút nghi hoặc:

- Ngươi là ai ?

- . . . ?

Tư Mộ Liêm cảm giác chính mình bị đánh mặt.

Hắn khẳng định là đã gặp qua Đường Chấn một lần, chỉ là người sau không nhớ mà thôi.

Cố Vân Yên tựa hồ trầm tư hồi lâu, sau đó có chút không xác định hỏi:

- Ngươi là . . . Lôi Ngục Phong kiếm đạo kỳ tài Tư Mộ Liêm ?

Tư Mộ Liêm dở khóc dở cười, hắn xem như vẫn có chút danh tiếng, bất quá không nghĩ tới người hắn chưa từng gặp bao giờ lại nhận ra hắn trước cả người hắn quen.

Tư Mộ Liêm khẽ gật đầu, cười nói:

- Kiếm đạo kỳ tài thì không dám nhận, bất quá ta đúng là Tư Mộ Liêm !

Tư Mộ Liêm cũng giống như Vương Hạo Thần là một cái hắc mã mới nổi ở Đệ Thất Phong, một thân kiếm đạo siêu phàm thoát tục, nghe đồn đã đạt tới tam trọng kiếm ý cảnh giới, tại Thiên Sinh Môn không có một đệ tử nào có thể sánh kịp, danh tiếng so với Ôn Linh Mật hay Trần Lãng càng thêm thịnh.

Tư Mộ Liêm bộ dạng cũng rất dễ nhận diện, luôn vận thanh y, lưng đeo trường kiếm màu xanh, trên y phục có Lôi Ngục Phong ký hiệu nhận dạng, đương nhiên, Cố Vân Yên có thể nhanh như vậy nhận ra Tư Mộ Liêm, là bởi vì nàng đã từng thấy qua hắn.

Đáng tiếc những ngày qua ngay cả Lâm Hải cũng không có cách nào liên lạc với Tư Mộ Liêm, từ đó dẫn đến đoàn đội thiếu mất một vị thực lực cực mạnh cường giả.

Thế nhưng mọi người còn chưa kịp bất ngờ, ở phía sau lại có một đạo thanh âm vui mừng vang lên:

- Tiểu sư đệ, ngươi cuối cùng cũng đến !

Tiêu Ngọc Huyên từ phía sau chạy đến trước mặt Vương Hạo Thần, vẻ ủ rủ trước đó tan biến, chỉ còn lại hoan hỉ.

Mọi người lần nữa chấn động.

Minh Thiên Phong đệ tử không nhiều, người được Tiêu Ngọc Huyên gọi là tiểu sư đệ thì chỉ có một, tựa hồ gọi là Vương Hạo Thần.

Vương Hạo Thần danh tiếng tại Đệ Thất Phong chỉ có thể xem là mới nổi, thế nhưng lại dễ dàng che lại Tiêu Ngọc Huyên, Ôn Linh Mật hay Trần Lãng, vì người ta đồn đại hắn là Tuyệt Thế cấp thiên tài.

Người ngoài ban đầu nghe có thể không tin, thế nhưng Vương Hạo Thần không chỉ một mà nhiều lần vượt qua bốn cái tiểu cảnh giới chiến đấu, không tin cũng không được.

Không ít người hiểu được năm chữ Tuyệt Thế cấp thiên tài là có ý nghĩa gì, đây chính là nhân vật đại biểu cho một thế hệ của tông môn, thậm chí là thiên tài đứng đầu một thời đại ở Đông Hoa hoàng triều.

Vì thế, ngay khi biết được người đến là Vương Hạo Thần, tất cả mọi người đều không nhịn được mà tập trung quan sát hắn, muốn biết vị này Tuyệt Thế cấp thiên tài đến cùng có gì đặc biệt.

Đường Chấn thì không còn hoang mang, dù sao theo lời đồn thì Vương Hạo Thần ngay cả Bát Tinh Vũ Sư cũng có thể chiến, dễ dàng đẩy lui hắn cũng chẳng có gì lạ.

Vương Hạo Thần nhìn Tiêu Ngọc Huyên đi tới, phát hiện vẻ tiều tụy không thể che dấu hết của nàng, không khỏi nói:

- Tiểu sư tỷ, xem ra thời gian qua ngươi trải qua không tốt lắm !

Tiêu Ngọc Huyên đối với Vương Hạo Thần xưa nay không có chỗ dấu diếm, lập tức cười nói:

- Là không tốt lắm ! Nhưng không phải có ngươi đến giúp sao ?

Nói rồi, nàng cũng không đợi Vương Hạo Thần phản ứng, lập tức kéo hắn đi giới thiệu với mọi người.

Tiểu sư đệ đến, để cho nàng áp lực giảm đi rất nhiều, tâm tình ngược lại có chút thoải mái.

Vương Hạo Thần bị nàng kéo đi đến trước mặt từng người, trong lòng hơi ngẩn ngơ, tựa như về lại nhiều năm trước đó, khi hắn còn là một đứa bé, bị Tiêu Ngọc Huyên suốt ngày kéo đi khắp nơi chơi đùa, không khỏi bồi hồi mỉm cười.

Bây giờ Vương Hạo Thần không còn là một cái phế nhân không thể tu luyện, hắn đã là một cái siêu cấp thiên tài, là tông môn thế hệ này ngôi sao mới, những người khác cho dù chưa tận mắt được chứng kiến toàn bộ thực lực của hắn ít nhiều vẫn sẽ cho hắn sự tôn trọng tối thiểu.

Cường giả vi tôn, là thế gian đơn giản nhất đạo lý !

- Vương sư đệ, vừa nãy là ta có chỗ không phải, xin ngươi đừng giận !

Đường Chấn đối với Vương Hạo Thần ôm quyền nói.

Vương Hạo Thần lắc đầu nói :

- Không sao !

Đường Chấn còn đang muốn nói cái gì, Vương Hạo Thần đã khẽ khoác tay, nói:

- Các vị, trò chuyện thì để sau đi, chúng ta có khách rồi !

Mọi người hơi giật mình, vội vàng đề cao cảnh giác, Đường Chấn lần này cẩn thận cảm nhận một hồi, lập tức văng tục nói:

- Con mẹ nó, lại đến !

Dương Biện, Cố Vân Yên mấy người thì đưa mắt nhìn Vương Hạo Thần một chút, ở nơi này, Vương Hạo Thần tu vi rõ ràng là thấp nhất, thế nhưng lại là người đầu tiên phát hiện ra kẻ địch, thực lực quả nhiên không phải chỉ có tiếng mà không có miếng.

Tiêu Ngọc Huyên vẻ mặt cũng hơi trầm xuống, nhanh chóng mở miệng nói:

Người tới là Tử Dương Phong và Hồng Thạch Phong đệ tử, dẫn đầu là Chu Đinh, tu vi Bát Tinh Vũ Sư !

Vương Hạo Thần nói:

- Giao cho ta !

Tiêu Ngọc Huyên nhìn Vương Hạo Thần, tiểu sư đệ rõ ràng khác trước nhiều, không còn có chút rụt rè hay tự ti nào, chỉ có sự tự tin và ổn trọng của một võ giả.

Vương Hạo Thần cũng đưa mắt nhìn nàng, khẽ cười một tiếng trấn an, nói:

- Sẽ xong nhanh thôi !

Nói rồi, Vương Hạo Thần bước ra một bước, khí thế trên người bùng nổ, một cỗ khí tức thuộc về Ngũ Tinh Vũ Sư nhanh chóng bùng nổ, thế nhưng lại không kém gì một vị Bát Tinh, thậm chí Cửu Tinh Vũ Sư.

Mọi người cũng cảm nhận được khí tức trên người hắn, trong lòng càng yên tâm thêm mấy phần.

Không vì cái gì khác, bởi vì hắn là Ngũ Tinh Vũ Sư !

Tứ Tinh Vũ Sư Vương Hạo Thần đã có thể đánh hòa Bát Tinh Vũ Sư, lúc này tu vi của hắn đã cao hơn một tầng, còn phải sợ một cái mới vào Bát Tinh Vũ Sư Chu Đinh sao ?

Không, có lẽ . . . ngay cả Cửu Tinh Vũ Sư Vương Hạo Thần cũng có thể chiến một trận.

Có cường giả như vậy ở nơi này, không an tâm cũng khó.

Đương nhiên, cũng có một số người không hoàn toàn tin vào số tin tức ngoài kia, vì thế lập tức đi theo, một phần là để hỗ trợ, một phần là để kiểm chứng thực lực của Vương Hạo Thần.

Tiêu Ngọc Huyên cũng đi theo, chỉ là rất nhanh, bên cạnh nàng liền có thêm hai vị nữ đệ tử.

Là Cố Vân Yên và Kiều Linh.

- Tiêu sư muội, sư đệ của ngươi thật tuấn a ! So với Lý Vân Nhai sư huynh và Lục Thừa Ngân sư huynh chỉ hơn chứ không kém !

Kiều Linh xoa tay cười hì hì nói.

Thực ra không chỉ có nàng, vừa rồi chỉ cần là nữ đệ tử nhìn thấy Vương Hạo Thần thì ít nhiều cũng sẽ cảm thấy kinh diễm, chẳng qua dù sao cũng phải biết kiềm chế, nếu không thì quá mất mặt.

Cố Vân Yên ở một bên cũng đối với Tiêu Ngọc Huyên nháy nháy mắt, nói:

- Tiêu sư muội, nghe nói ngươi và Vương sư đệ rất thân thiết, có cơ hội liền giúp ta mai mối một chút ?

Tiêu Ngọc Huyên vẻ mặt cứng đờ, các ngươi bạo như vậy ?

Sư đệ ta còn chưa nói chuyện với các ngươi được vài câu đây !

Tiêu Ngọc Huyên hừ một tiếng, châm chọc nói:

- Cố sư tỷ đây là muốn trâu già gặm cỏ non hay sao ?

Cố Vân Yên không thèm để ý, đáp:

- Ta rất già sao ? Lại nói, chúng ta là người tu đạo, tuổi tác làm gì quan trọng như vậy ?

Kiều Linh ở một bên cũng tranh thủ góp lời:

- Đúng đúng ! Tiêu sư muội nhất định phải giúp chúng ta a, nói không chừng sau này đều là người một nhà đâu !

- Nghĩ rất đẹp !

Tiêu Ngọc Huyên không ngừng mài răng, cảm thấy rất không thoải mái, hai cô nàng kia cứ tự tin sẽ quyến rũ được sư đệ của nàng dễ dàng như vậy ?

Nhưng mà nghĩ lại, tựa hồ cũng thật có khả năng này, dù sao Vương Hạo Thần còn rất trẻ, chắc chắn không có mấy kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nam nữ, nếu như hai nữ nhân háo sắc kia thật quyết tâm, tiểu tử kia chưa hẳn đã chịu được.

Tuyệt đối không thể được !

Hai cái “ lão nữ nhân “ kia chỗ nào xứng với tiểu sư đệ ?

Tiêu Ngọc Huyên cắn cắn răng ngọc, trong lòng hạ quyết tâm sau khi quay về nhất định phải dạy dỗ một chút tiểu sư đệ, tuyệt đối không thể để hắn dễ dàng bị nữ nhân quyến rũ . . . đương nhiên, nếu như hắn bị nàng hấp dẫn, vậy cũng không tệ lắm . . .

……….

Chu Đinh là một vị tân tấn Bát Tinh Vũ Sư của Tử Dương Phong, thực lực ở trong đoàn đội tại Đệ Thất Phong có thể xếp vào mười vị đầu, nếu không hắn cũng không được giao quyền chỉ huy một đội ngũ lớn như vậy đi tập kích.

Chu Đinh bộ dáng cùng Đường Chấn có nét tương tự, thân hình cao ráo khôi ngô tựa như hộ pháp, dẫn theo một toán người, trong đó có Tử Dương Phong và cả Hồng Thạch Phong đệ tử.

Trên thực tế, Chu Đinh cũng không yêu thích việc này, bởi vì hắn được lệnh chỉ đánh cầm chừng chứ không được đánh thắng, hơn nữa còn phải đề phòng Thanh Nguyên Phong đoàn đội, cái này để cho hắn rất khó chịu, một lần hai lần còn được, cứ liên tục lặp lại như vậy, không chỉ đối phương mà ngay cả hắn cũng khó chịu.

Thế nhưng đây lại là mệnh lệnh của Đồ Nguyên, hắn không thích cũng không có cách.

Chu Đinh phát hiện đã sắp tới nơi, không khỏi khẽ ngáp một cái, xem như chuẩn bị cho một trận chiến nhạt như nước ốc sắp đến.

- Cút về !

Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, một đạo kiếm quang nhanh như chớp phá không mà đến, kiếm khí hùng hậu vô cùng.

Chu Đinh giật mình không nhẹ, cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng toàn lực xuất thủ, đánh ra một đạo thật lớn chưởng ấn, đem công kích vừa đến ngăn lại, thế nhưng bản thân hắn cũng bị đánh lui về phía sau.

Chu Đinh trong lòng hoang mang, ngưng trọng quát:

- Người nào ?

Vương Hạo Thần một thân áo trắng từ trong rừng cây đi ra, không nói hai lời trực tiếp thi triển bộ pháp, chớp mắt đã lao đến trước mặt Chu Đinh, tay cầm chiến kiếm mạnh mẽ bổ tới.

Chu Đinh thật hiếm khi bị xem thường như vậy, không giận cũng khó, lập tức ứng chiến, lấy ra binh khí của mình là một cây thiết trượng, chặn lại trường kiếm.

Thế nhưng là, kiếm và trượng vừa đụng nhau, Chu Đinh đã cảm thấy áp lực cực đại, thân hình thậm chí bị đè ép đến không thể đứng vững.

- Bát Tinh Vũ Sư như ngươi thật không lên nổi mặt tiền !

Vương Hạo Thần cười nhạt một tiếng, có chút châm chọc, ngay lập tức, Chu Đinh cảm thấy trước ngực nhói đau, phần ngực không biết từ lúc nào đã bị một cước cường hãn đạp lên.

- Phá !

Chu Đinh nén đau, hai tay tăng thêm lực lượng, thoát khỏi áp chế của Vương Hạo Thần, nhưng thiết trượng vừa đánh ra, người trước mắt đã như một làn khói tan biến.

Quá nhanh !

Chu Đinh biết rõ không ổn, nhưng hắn cũng không kịp ứng biến, bởi vì cảm giác nguy hiểm đã bủa vây tứ phương.

- Bành ! Bành !

Hai thức Cửu Dương Phần Thiên Chưởng mang theo hỏa kình nóng bỏng một trước một sau gần như cùng lúc đánh trúng Chu Đinh, chưởng lực cực mạnh làm hắn đau đớn thấu tim, hỏa kình còn theo đó nhập thể, khiến cho thể nội như bị lửa đốt.

Chu Đinh không nhịn đến hét thảm một tiếng, thế nhưng hắn cũng không phải kẻ yếu, không có khả năng dễ bị hạ như vậy, lập tức toàn lực phản kích, chỉ là hắn làm sao cũng không theo kịp Vương Hạo Thần, ngay cả góc áo của đối phương cũng không chạm vào được.

81 loại biến hóa của Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ không phải đùa giỡn, cho dù Vương Hạo Thần hiện tại ngay cả một nửa trong đó cũng chưa luyện thành nhưng chừng đó đã đủ để quay Chu Đinh như chong chóng.

Vương Hạo Thần không hề dùng toàn lực nhưng vẫn áp chế Chu Đinh đến nghẹt thở, người sau ngoài chịu đòn cũng chỉ có chịu đòn, may mắn Chu Đinh là thân thể rèn luyện không tệ, có thể coi như là một cái luyện thể võ giả, mới đau khổ chèo chống được đến lúc này.

Đám đệ tử đi theo Chu Đinh ban đầu còn không để ý, dần dần lại phát hiện Chu Đinh ở trong tay Vương Hạo Thần không có sức phản kháng, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, từng cái vẻ mặt kinh dị.

Đương nhiên, kinh dị là kinh dị, rất nhanh liền có mấy vị Thất Tinh Vũ Sư lấy ra huyền khí, chuẩn bị tới trợ chiến.

- Lui lại !

Ngay lúc này, Chu Đinh bỗng nhiên quát lớn một tiếng, khiến cho mấy vị đệ tử ở phía sau không khỏi giật mình, bản thân Chu Đinh, thì toàn lực thoát khỏi công kích của Vương Hạo Thần, lui về đến bên cạnh bọn họ.

Vương Hạo Thần thân ảnh hiện ra cách đó không xa, nếu hắn không dừng lại, đối phương có lẽ ngay cả cái bóng của hắn cũng không theo kịp.

- Vương Hạo Thần ! Chúng ta không có chọc đến ngươi, ngươi nổi điên làm gì ?

Chu Đinh không có để ý việc toàn thân đều là thương tích, ngược lại ngưng trọng nhìn Vương Hạo Thần nói.

Vương Hạo Thần hơi nhướng mày, hắn hiện tại nổi danh như vậy, thoáng một cái liền bị nhận ra rồi ?

Không đến mức a ?

Đám đệ tử ở phía sau Chu Đinh cũng lần lượt biến sắc, từng cái nhìn chằm chằm Vương Hạo Thần, cẩn thận đánh giá vị này mới nổi Tuyệt Thế cấp thiên tài.

Vượt qua bốn cái tiểu cảnh giới chiến đấu, quả nhiên danh bất hư truyền !

Ngũ Tinh Vũ Sư mà thôi, lại có thể dễ dàng ngược Bát Tinh Vũ Sư Chu Đinh.

Vương Hạo Thần cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng:

- Chu Đinh, ngươi năm lần bảy lượt dẫn người tấn công tổ đội của chúng ta ! Ngươi cho rằng chúng ta dễ chọc ? Hôm nay ta phải bắt các trả đủ cả vốn lẫn lãi !

- Ngươi . . .

Chu Đinh bực tức.

Vương Hạo Thần nâng lên chiến kiếm, cuồng ngạo vô cùng nói:

- Chu Đinh ! Đừng để ta người sư đệ này xem thường ngươi, đến chiến ! Nếu như ngươi muốn quần chiến, ta cũng không ngại !

Giờ phút này, Vương Hạo Thần khí chất có thêm một chút ngạo khí, còn có một chút ngông nghênh, tựa như bạch y kiếm thần !

Vương Hạo Thần lần này sở dĩ hăng hái xuất thủ như vậy, cũng không phải là vì bỗng nhiên ngứa tay, mà là vì hắn muốn nhận cơ hội lập uy, đạt được tín nhiệm của đám đệ tử vừa gặp, để sau này còn dễ dàng điều động bọn họ.

Nếu chỉ là một thân một mình có thể không quản những chuyện, nhưng muốn hành động tổ đội, thậm chí còn làm người dẫn đầu, vậy không thể không biểu hiện một chút năng lực của mình.

Dù sao, ai sẽ chịu nghe một kẻ thực lực mạnh nhưng suốt ngày điệu thấp ?

Muốn có chỗ tốt, lần này nhất định phải ra sức, hơn nữa còn phải cuồng một chút !