Người Em Yêu

Chương 2: Bản kiểm điểm





Một tiếng sau, Triều Vũ trở lại toà soạn báo.

Ninh San vẻ mặt hào hứng sang ngồi bên cạnh cô, “Sao mày không nhắn tin lại cho tao? Thế nào? Nhìn thấy người thật chưa? Người trông như nào? Có phải đẹp trai lắm không?”

Triều Vũ thở dài một hơi, lắc đầu: “Mặt lạnh như tiền.”

Ninh San đoán chuyến này của cô đi không thuận lợi: “Bị đông thành đá chưa?”

Còn đáng sợ hơn cả đông thành đá ấy chứ? Hứa Bác Diễn con người ấy, nói thế nào mới đúng nhỉ? Rõ ràng là một người chính nghĩa khẳng khái, nhưng cô cứ có cảm giác trong mấy phần chính nghĩa ấy có gì đó xấu xa.”Anh ta bảo tao về viết bản kiểm điểm.”

Ninh San mặt rõ kinh ngạc, lập tức cười phá lên: “Không phải chứ? Thời đại nào rồi còn bắt viết kiểm điểm? Mày lừa tao đấy à?”

“Tao cũng hi vọng mọi chuyện đều là giả.”

“Xem ra mày đắc tội với anh ta rồi. Hứa Bác Diễn là do bên trên tốn trăm phương ngàn kế mời kéo về được, Cục Thủy Lợi liên hợp mấy phòng mới thành lập được đội cứu hộ đặc biệt, trước kia anh ta là đội trưởng đội nhảy dù còn giờ là con át chủ bài của đội đấy!” Ninh San giơ ngón tay cái lên. “Mày cũng trâu bò thật, người ta mới ngày đầu nhậm chức, mày đã làm một bài tế người ta như thế.”

Triều Vũ đau đớn không thôi, tấm hình cô đăng trên Weibo cũng chỉ chụp được mặt nghiêng của anh ta, vẻ đẹp trai ngời ngời cũng trở nên rất mơ hồ, vốn chẳng ai nhận ra anh ta. Ai bảo lúc ấy cô chỉ chụp được một tấm duy nhất chứ.

“Mày định viết thật đấy à?”

Triều Vũ chớp mắt mấy cái, “Không viết, tao không tin anh ta có thể tới tìm tao.”

“Anh ta có tìm mày không thì tao không biết, nhưng chủ biên thì đang muốn tìm mày hỏi chuyện đấy.” Ninh San chỉ vào văn phòng chủ biên , “Nói là mày tới thì vào gặp ông ta.”

Triều Vũ trợn mắt.

Ninh San gật đầu: “Chủ biên rất tức giận đấy. Chúc mày may mắn.”

Triều Vũ cắn răng đi vào văn phòng chủ biên.

Cao chủ biên vừa nhìn thấy cô, trong lòng nhất thời dấy lên một ngọn lửa. “Về rồi à!”

Triều Vũ : “Vâng.”

Chủ biên: “Đã xin lỗi người ta chưa?”

Triều Vũ chột dạ: “Rồi ạ.”


Chủ biên không khỏi lắc đầu: “Sau này làm gì cô cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận, nếu không sẽ phải chịu thiệt đấy. Lần này cũng là bài học cho cô.”

Triều Vũ gật đầu liên tục không ngừng .

“Bảo cô tới gặp Hứa Bác Diễn, cũng là để hai người làm quen trước vào nhau. Bên trên đã ra quyết định tháng sau sẽ làm một chuyên mục về phòng lũ hàng năm, chúng ta phải phối hợp với Cục Thủy Lợi tuyên truyền cho tốt.”

“Ý của anh là phải phóng vấn Hứa Bác Diễn sao?”

“Không ai thích hợp hơn anh ta đâu. Tiểu Hứa là chuyên gia trong lĩnh vực này, Cục Thủy Lợi cũng tốn không ít công sức để kéo cậu ta về đấy.”

Văn phòng đang bật điều hòa, không biết có phải vì để nhiệt độ quá thấp hay không mà Triều Vũ bỗng cảm thấy cả người rét run.

Cao chủ biên vừa nhắc tới Hứa Bác Diễn, thì trên mặt tràn ngập ý cười: “Tiểu Hứa là một người trầm tĩnh, các điều kiện khác cũng không tệ. Chúng ta phải viết sao cho cậu ta thật nổi tiếng. Nhiệm vụ này giao cho cô đấy.”

Triều Vũ : “Tôi có quen anh ta đâu. . .”

Cao chủ biên lườm cô một cái: “Vớ vẩn! Cô dám đăng ảnh người ta lên Weibo, mà không dám tới phỏng vấn sao?”

Triều Vũ : “. . .”

Chuyện này cứ thế mà kết thúc.

Thấy cô ủ rũ cúi đầu đi ra. Ninh San nhìn chằm chằm vào văn phòng nãy giờ chạy ra vội hỏi, “Sao rồi? Lại bị mắng à?”

Triều Vũ : “Làm sao bây giờ? Hứa Bác Diễn không tìm tao đâu, tao phải đi tìm anh ta.”

Ninh San bật cười: “Nếu không thì mày viết kiểm điểm đi. Nữ hán tử co được dãn được, không lỗ đâu mà lo.”

Triều Vũ : “Sĩ khả sát bất khả nhục! Mày nghĩ ra cách nào chưa?”

Ninh San cố gắng nghĩ ngợi, hạ thấp giọng nói: “Nếu không mày tặng quà cho anh ta đi?”

“Tặng gì?”

“Tiền là thực tế nhất.”

Triều Vũ khẽ chau mày: “Muốn bị bắt à.”

Buổi chiều, Triều Vũ ngồi trước bàn làm việc, trước mặt đặt một tờ giấy, cô cầm bút lên chấm tới chấm lui trên tờ giấy mà chẳng viết được chữ nào. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu tới, hắt lên một bên vai, để lại một vệt sáng màu vàng rực rỡ.

Triều Vũ tính tình bướng bỉnh, bản kiểm điểm cô chắc chắn sẽ không viết. Cô chống cằm, nghĩ đến chuyện phỏng vấn, trong lòng cứ lẩm nhẩm cái tên Hứa Bác Diễn liên tục.

Hứa Bác Diễn…

“Bác Diễn” xuất xứ từ ‘Sở Từ’, nguyên văn “Âm nhạc bác diễn vô chung cực hề, yên nãi thệ dĩ bồi hồi.” [1] Người đặt tên cho anh ắt hẳn là người học rộng tài cao, nhưng cái tên này soi vào anh thì chẳng hề đúng chút nào.

[1] Một câu trong bài thơ cổ Viễn Du trong Sở Từ, Bác Diễn (博衍) có nghĩa là bao la rộng lớn.

Cô thở dài một hơi nặng nề. Cầm một cuốn sách nhỏ trên bàn lên, ánh mắt cô bỗng sáng rực. Không phải chỉ cần xin lỗi thôi sao? Cô nhẹ nhàng cười một cái.

Triều Vũ gấp tờ giấy đặt vào trong phong thư, ngày mai đi gặp anh ta rồi nói tiếp. Bỗng nhiên cô lại nhớ đến những bắp thịt rắn chắc, mới sáng sớm lại càng phả ra hormone thu hút chết người. Mặt cô càng ngày càng đỏ, tâm trạng phức tạp khó tả, cuối cùng cô xoa xoa mặt, cầm di động lên gọi điện thoại về cho mẫu thân đại nhân:

“Mẹ, tối này con về nhà, con muốn ăn thịt gà!”

Ngày hôm sau, Triều Vũ vẫn kiên trì tới Cục Thủy Lợi. Lần này bác bảo vệ ngoài cổng cho cô đi vào luôn.

Triều Vũ hỏi một câu: “Không phải cần đăng ký sao ạ?”

Bác bảo vệ xua xua tay: “Hôm trước chẳng phải cô đã tới tìm tiểu tử Bác Diễn hay sao?”

Triều Vũ nghĩ thầm, trí nhớ của bác ấy tốt thật.

“Thằng bé kia không tệ đâu, tiểu cô nương cứ tiến tới đi.”

Triều Vũ suýt chút nữa trẹo chân té ngã, thị lực chú bảo vệ nhất định có vấn đề rồi. Cô cứ giả vờ như chẳng nghe thấy gì cả, đi thẳng vào phòng 813.

Cửa phòng làm việc đang mở, bên trong vang lên tiếng nói chuyện của vài người đàn ông. Cô đưa tay gõ cửa một cái.

Đám người bên trong bỗng dừng cuộc trò chuyện, cả đám quay ra nhìn về phía cô, vô cùng bất ngờ.

Từ Dật cùng Đại Hùng trăm miệng một lời: “Là cô à!”

Triều Vũ mỉm cười, nắm chặt tay, không biết vì sao mà bỗng cảm thấy khẩn trương, lòng bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi. Cô nhìn Hứa Bác Diễn, anh đang ngồi ở bàn làm việc, cong khóe miệng nhìn cô, gương mặt có mấy phần lạnh lùng.

Từ Dật và Đại Hùng quay ra nhìn nhau một cái, “À ừm hai người cứ từ từ trò chuyện.” Lúc đi ra còn tốt bụng đóng cửa cho bọn họ.


Triều Vũ : “…” Cám ơn các anh đã quan tâm. Cô nuốt nước miếng ực một cái, “Hứa đội —— “

Hứa Bác Diễn: “Cô Tào—— “

Trên đường tới đây Triều Vũ đã nghĩ ra vài tình huống, cô cảm thấy Hứa Bác Diễn bắt cô viết kiểm điểm chỉ là thuận miệng mà nói chứ ai lại nhàm chán như vậy, hơn nữa đã mấy ngày sau khi cô đăng ảnh lên weibo rồi. Nhưng xem ra anh ta thực sự là con người nhàm chán vậy đó.

Cô mặt tỉnh bơ, chuyển đề tài: “Hứa đội, Cao chủ biên điều tôi tới bàn với anh về chuyện chuyên mục phỏng vấn tháng tới.”

Hứa Bác Diễn nheo mắt, lạnh lùng trả lời: “Thật xin lỗi, tôi không nhận bất cứ lời mời phỏng vấn nào cả.”

Không ngờ anh ta từ chối thẳng thắn như vậy, Triều Vũ nhìn vào mắt anh: “Vì sao chứ?”

Hứa Bác Diễn bật cười, một nụ cười ngắn ngủi: “Không vì sao cả.”

“Đây là công việc?”

“Đó là công việc của cô, không phải việc của tôi. Trong danh sách việc cần làm của tôi không có chuyện đó.”

Triều Vũ : what?

Cô nhếch khóe môi, đôi đồng tử sáng rực lên : “Bọn họ nói anh là chuyên gia trong ngành thuỷ lợi, chuyên mục lần này cũng là để phổ cập kiến thức phòng lụt cho người dân, nếu như mọi người có thể biết được những kiến thức đó, không phải là chuyện tốt sao? Nói không chừng còn có thể cứu người nữa. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà!”

Hứa Bác Diễn không nói một lời, trong đôi mắt sâu sa kia chẳng thấy rõ đáy.

Triều Vũ cố chấp đứng trước mặt anh, dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hẳn: “Chuyện Weibo tôi không cố ý muốn nhằm vào anh. Tối hôm đó, tôi cũng không thấy rõ mặt anh cũng chẳng biết anh là ai? Lúc ấy chỉ là nhất thời nghĩ rằng… nếu như công trình thoát nước của chúng ta hoạt động hiệu quả thì sẽ không xảy ra tình trạng đó, cũng sẽ không có người mất mạng…” Khi còn bé nhà cô ở gần bờ sông, mùa hè năm ấy chính mắt cô đã chứng kiến cảnh một người phụ nữ mất mạng trong cơn mưa lũ.

Hứa Bác Diễn đứng thẳng người dậy, đối mặt với cô, từ trên cao nhìn xuống thấy cô có vẻ rất tức giận, trong giọng nói còn có chút uất ức.

Ánh mắt hai người bỗng chạm nhau.

Gương mặt Hứa Bác Diễn vẫn cứ lạnh lùng nghiêm túc như thế, chỉ là giờ đây còn trộn thêm chút biến hóa. Trong ánh mắt anh ẩn chứa ý cười: “Tôi cứ nghĩ cô tới nộp kiểm điểm cơ đấy.”

Triều Vũ nghiến răng, mắt nhìn anh chằm chằm, kiên định không lùi bước: “Hứa đội, tôi không hiểu, một năm có bao công trình phòng chống bão mọc lên như nấm, nhưng cứ đến mùa lũ thành phố lại bị ngập lụt? Những gì tôi viết trên Weibo là sai sao?”

Hứa Bác Diễn liếc cô một cái, không nhắc nhở cô, quả thực là to gan mà, anh lạnh lùng nói ra: “Không sai không sai, cô chỉ mới bình luận bằng mắt.” Anh cười tựa như không nhìn cô, người hơi rướn về phía cô, nheo mắt lại, trong đôi mắt kia ẩn chứa đầy sự nguy hiểm: “Cô cứ nói đi?”

Văn phòng đóng kín cửa, Triều Vũ có chút khó thở, cô vô ý thức lùi người về sau một bước, trái tim bỗng nhiên đập thình thịch. Cô không lên tiếng, trên mặt lại viết mấy chữ kiên trì. Trong một phút giằng co, cô thua trận.

Triều Vũ từ từ lôi trong túi xách ra một phong thư nhàu nát, cô nuốt nước bọt một cái, hai tay trịnh trọng dâng lên, nghiêm túc mà nói “Hứa đội, nhờ anh.”.

Hứa Bác Diễn chần chừ mấy giây, tay của cô rất trắng, mười ngón tay nhỏ nhắn. Anh nhận thư, đó là một phong thư màu da trâu kiểu cổ, một góc đã bị cô bóp nhăn nheo cả lại.

Trên gương mặt lạnh lùng kia thoáng xúc động, anh không nhận lời nhưng cũng không từ chối.

Triều Vũ thuận thế nói ra: “Vậy anh đồng ý phỏng vấn sao?”

Triều Vũ nở nụ cười tươi: “Có thể cho tôi số di động của anh không?” Thật ra cô đã có số của anh từ chỗ chủ biên, nhưng vẫn muốn xin để tăng tính tương tác qua lại.

Hứa Bác Diễn như có điều suy nghĩ: “Chủ biên của cô không đưa thông tin của tôi cho cô sao?”

Triều Vũ : “. . .” nở nụ cười nhếch miệng, “Hứa đội, vậy chuyện phỏng vấn thì…?”

Hứa Bác Diễn đột nhiên quay người, Triều Vũ cứ nghĩ anh sẽ từ chối cô, khẩn trương nhào tới trước ngăn anh, không ngờ cổ tay lại đụng phải chén trà trên bàn, trong nháy mắt nước tràn hết ra bàn, dòng nước trực tiếp chảy thẳng xuống đùi Hứa Bác Diễn, ướt đúng vị trí vô cùng. . . quan trọng.

“Xin lỗi ——” Cô bối rối dựng chén trà lên, cũng may là nước lạnh. Làm sao bây giờ? Cô lại đắc tội với át chủ bài rồi!

Không thể nói tôi lau giúp anh được?

Nếu lại xin lỗi thì có vẻ không có thành ý cho lắm.

Hứa Bác Diễn cứ nhìn cô chằm chằm, yết hầu khẽ nhúc nhích.

Bầu không khí trong phòng thật quái dị.

Triều Vũ ngơ ngác nhìn anh, tay cô cứ cứng lại giữa không trung, chẳng thể động đậy, cô khẽ cắn răng một cái: “Hứa đội, chiều nay tôi còn có buổi phỏng vấn, tôi đi trước nhé. Sau này sẽ liên lạc lại với anh.”

Triều Vũ đi chưa đến một phút, Từ Dật và Đại Hùng liền xông vào phòng.

Từ Dật cười như tên trộm : “Hứa đội, quần anh sao lại ướt vậy? Hai người vừa đánh trận đấy à?”

Đại Hùng nhìn phong thư trên bàn, vừa đưa tay chuẩn bị cầm lên, lại bị Hứa Bác Diễn đi trước một bước mà giật về.

Đại Hùng vẻ mặt đau khổ, “Chúng em chỉ tò mò thôi mà. Là thư tình à? Dày đến mức đó thì viết mấy trang chứ.”

Từ Dật phỏng đoán: “Tiểu phóng viên đến hối lộ anh sao?”

Hứa Bác Diễn nhìn hai người liền hỏi: “Phương án phòng lụt làm xong chưa?”


Hai người liên tục lui người ra sau, “Chúng em hiểu rồi, chúng em đi ngay đây. Hẹn gặp lại anh sau!”

Văn phòng chỉ còn lại một mình anh.

Anh lặng lẽ mở phong thư, không có tờ giấy nào cả, chỉ rơi ra một hình trái tim làm bằng một tờ một nghìn tệ to bằng một ngón tay cái. Hứa Bác Diễn cầm nó trên tay, lờ mờ thấy được tên mình, nét chữ khá thanh tú

Sắc mặt Hứa Bác Diễn biến đổi, khóe miệng cong lên khẽ mỉm cười.

A, anh bị lừa rồi. Bị một con nha đầu lừa!

Một trái tim có thể bù lại bản kiểm điểm sao?

Ánh mắt anh cứ nhìn mãi vào hình trái tim, trầm tĩnh rồi lại có chút dịu dàng. Anh lôi hộp thuốc lá ra, đốt một điếu thuốc.

Kiểu gì cũng sẽ gặp lại, không phải sao?

Sau khi chờ quần khô, Hứa Bác Diễn tới văn phòng Cục trưởng.

Chu cục trưởng vừa thấy anh thì trên mặt không giấu được ý cười: “Cháu ngồi đi. Mấy ngày nay đã quen với mọi người chưa?”

Anh gật đầu, mở miệng nói thẳng: “Chuyện phỏng vấn, cháu đồng ý.”

“Vậy thì tốt. Cháu không làm thì chú cũng chẳng biết tìm ai. Tại sao lại đột nhiên đồng ý thế?”

Hứa Bác Diễn khẽ nhếch khóe miệng: “Được người ta nhờ thôi ạ.”

Chu cục kinh ngạc, cười phá lên mà vỗ vỗ vai anh : “Không biết là ai đây?”

Hứa Bác Diễn chậm rãi nói: “Chủ weibo lên án cục thủy lợi tối hôm trước.”

Chu cục ngừng cười, ông lúng túng lắc đầu: “Thời đại này mấy đứa trẻ chẳng biết chịu trách nhiệm về lời nói của mình gì cả! Bác Diễn, cháu phải chuẩn bị tư tưởng thật tốt cho con bé đó mới được.”

Hứa Bác Diễn cười nhạt một tiếng: “Có cơ hội nhất định sẽ làm ạ.” Hối lộ anh bằng cả trái tim cơ mà, tất nhiên anh phải làm công tác tư tưởng thật tốt cho cô rồi.

Trên đường về Triều Vũ khẽ ngâm nga ca hát:

Mang trái tim của anh, trái tim của em xuyên thành một vòng tròn

Xuyên thêm một nhánh cỏ may mắn, xuyên thành một vòng tròn đồng tâm

Để tất cả những tiếng gọi mong đợi tương lai

Khi thanh xuân làm bạn đồng hành. [2]

. . .

[2] Nhạc bài Yêu – Tiểu Hổ Độ

Không biết khi Hứa Bác Diễn mở phong thư ra sẽ có cảm xúc thế nào? Tóm lại nhất định sẽ rất đặc sắc đây.

Đến khi cô trở về tòa soạn báo, vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nói chuyện với Ninh San, thì di động đã vang chuông rồi.

Một số máy lạ gọi tới, giác quan thứ sáu cho cô biết có điều gì đó không ổn. Triều Vũ từ từ nhấc máy: “Alo —— “

“Tào Vũ, là tôi, Hứa Bác Diễn.” Giọng nói trầm thấp nhưng mạnh mẽ, đúng là anh ta rồi.

Triều Vũ nuốt nước bọt ực một cái, “Hứa đội, tôi không phải là Tào Vũ —— “