Người Tình Thần Bí

Chương 13: Tai bay vạ gió



Khương Dao chết đứng.

Cô không ngờ vừa mới thoát khỏi cảnh phải thi công chức của bố mẹ, giờ lại rơi vào hố sâu bị giục lấy chồng. Điều đáng nói là thái độ của Ngô Huệ không giống như đang đùa.

Ngô Huệ bàn với Khương Hồng: “Thằng bé lần trước tôi hẹn không cần gặp nữa, điều kiện còn chẳng bằng Dao Dao. Người mà Cung Tam Nhi giới thiệu cho cũng không tồi, cao 1m80 lại là bộ đội nữa.”

Khương Hồng may mắn thoát được một kiếp, đắc ý ăn cơm đến mức miệng bóng nhẫy, ông lau miệng rồi bảo: “Tôi đã bảo rồi mà, lão Cung không lừa con gái nhà chúng ta đâu! Bà không muốn tôi giúp người ta, không giúp thì sao biết được những chuyện này!”

Ngô Huệ không phục: “Ông giúp như thế còn chưa đủ sao? Ông ta giới thiệu cho ông là lẽ dĩ nhiên, dù sao ông ta cũng nhìn Dao Dao trưởng thành, có khác nào con gái nuôi đâu?”

“Thôi thôi, đừng ầm ĩ nữa.” Khương Hồng càu nhàu sau khi uống xong bát canh: “Giờ tôi đi gọi đây!”

“Bố…” Khương Dao tủi hờn nhìn ông.

Khương Hồng phất tay: “Yên tâm đi, Dao Dao. Thằng nhóc đấy đẹp trai lắm, đảm bảo con mà gặp sẽ thích ngay!”

Khương Dao nhìn Ngô Huệ: “Con mới 24 tuổi…”

Ngô Huệ: “24 tuổi mẹ đã lấy bố con rồi!”

“Chuyện này đâu có giống nhau.”

“Sao lại không giống!” Ngô Huệ gắp cho cô một miếng cánh gà: “Con lấy chồng sớm rồi sinh con sớm, bố mẹ cũng còn sức chăm nom, nếu để đến hơn 30 thì lúc đấy bố mẹ ngoài 60 rồi, ai còn sức mà chăm nữa?”

Khương Dao im lặng tiếp tục ăn cơm.

Không nên đào sâu vào vấn đề này, nếu nói thêm câu nữa thì ắt cô sẽ phải nghe niệm trong một giờ mất. Khương Dao chỉ muốn được sống yên ổn trong hai ngày này.

Về cuộc đời của mình, cô không thể chỉ dùng lời nói mà phải tự hành động mới được.

Ngô Huệ thấy cô im ỉm thì vô cùng sốt ruột. Khương Dao nhìn có vẻ dễ tính, nhưng một khi đã ra quyết định thì dù có kề dao lên cổ cô vẫn sẽ không đổi ý.

“Con gặp mặt người ta một lần đi, đi xem thử thôi.”

Khương Dao nói: “Đợi bố liên hệ được thì nói tiếp ạ.” Không gọi được không gọi được, máy bận máy bận đi…

Ngô Huệ cười: “Thực sự rất đẹp trai, lần trước mẹ đã gặp nó ở cửa hàng của Cung Tam Nhi, là một chàng trai năng động!”

Khương Dao mỉm cười.

“Haiz, chúng ta chậm một bước rồi!” Khương Hồng từ phòng ngủ đi ra: “Người ta đã hẹn với cô gái khác rồi!”

Ngô Huệ ngạc nhiên: “Nhanh vậy á?! Không phải hôm trước ông nói không có mà?”

“Tôi vừa gọi cho Cung Tam Nhi, ông ta nói cũng không biết… Ông ấy vừa xác nhận lại thì biết hai đứa kia đã yêu nhau rồi.”

Ngô Huệ tiếc nuối: “Aizz, tiếc quá!”

Khương Dao cười trộm. Chuyện này đến thật đúng lúc, không sớm một giây cũng không muộn một giây. Cô thầm nghĩ: thì ra cô cũng gặp hên trong chuyện này.

Khương Hồng thấy Khương Dao cúi đầu, tưởng cô thất vọng nên vỗ vai cô: “Không sao, Dao Daoà, người tiếp theo sẽ càng tốt hơn.”

Ngô Huệ vừa dọn bát vừa nói: “Nhất định! Phải tìm cho Dao Dao một tấm chồng tốt!”

Khương Dao ngừng cười, gật đầu: “Được ạ.”

Thường ngày xong bữa tối bố mẹ Khương sẽ đi dạo, còn Khương Dao trở về phòng nằm nghỉ.

Nửa tiếng sau, Ngô Huệ gõ cửa phòng Khương Dao: “Dao Dao, con ngủ chưa?”

Cô đang mơ màng suýt ngủ, nghe thấy mẹ gọi thì vội ngồi dậy: “Chưa ạ, có chuyện gì vậy mẹ?”

Ngô Huệ đẩy cửa đi vào, ngồi xuống bên giường cô, trong mắt lóe lên vẻ kỳ lạ: “Dao Dao, đồ của con rất linh đó!”

Khương Dao sửng sốt, trong lòng lộp bộp: “Sao vậy ạ, bố mẹ gặp chuyện gì ở bên ngoài hả?”

“Chuyện này tuy nhỏ nhặt nhưng rất thần kỳ đó!”

Khương Dao nhìn bà mà chẳng hiểu mô tê gì.

“Hôm nay mẹ với bố con đi dạo dọc bờ sông, từ nhà mình đến đó thì chỉ có một cột đèn giao thông đúng không? Lúc đó bố mẹ đang chờ đèn đỏ, bố con thấy đèn xanh đang định đi tiếp, nhưng đúng lúc ấy mẹ thấy dây chuyền Bồ Tát của ông ấy bị lệch nên chỉnh lại, thế mà hai giây sau có một chiếc xe điện mini từ sườn núi phía trên vượt đèn đỏ lao xuống.” Bà sờ vào mặt dây chuyền: “Nếu mẹ không kéo bố con ra để chỉnh mặt dây thì cả hai bên chắc chắn sẽ bị thương. Bố mẹ đều nghĩ chuyện này rất trùng hợp!”

Khương Dao thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi.”

“Có phải con không xin cho con không?” Ngô Huệ nhìn cổ cô: “Con cũng đi xin một chiếc đi.”

“Vâng, để con đi xin Ngô Điệp.”

Đợi khi Ngô Huệ rời khỏi, Khương Dao gọi điện cảm ơn Ngô Điệp.

“Alo, Dao Dao?” Giọng Ngô Điệp lí nhí.

Trò chuyện trên WeChat có thể nghĩ kỹ rồi đánh chữ, tin nhắn không thể diễn tả cảm xúc rõ ràng nên Khương Dao không nhận ra, nhưng nghe giọng đầy chột dạ của cô ấy, cô lập tức thấy mùi nghi nghi.

Ngô Điệp cũng biết mình vừa nói đã lộ, Khương Dao chưa kịp hỏi cô ấy đã nhanh chóng thừa nhận.

“Mặt dây chuyền đó là tớ xin từ chị Điềm.”

Khương Dao khựng lại.

“Bố mẹ của chị Điềm kinh doanh ngọc thạch, giá nguyên liệu rẻ hơn nhiều so với những nơi khác. Bản thân chị ấy biết rõ những thứ này, hiệu quả khá tốt. Cùng chất liệu và tác dụng như nhau nhưng mấy chỗ khác bán giá năm sáu ngàn lận…” Ngô Điệp thì thầm: “Nhưng tớ biết cậu không thích chị ấy lắm, nên là…”

“Không đâu.” Khương Dao nói: “Lần trước chỉ là hiểu lầm thôi. Lát nữa tớ sẽ thêm WeChat của chị ấy để cảm ơn.”

“Tớ không bảo với chị ấy là mua mặt dây chuyền này cho cậu, chị ấy vẫn chưa biết đâu.”

“Ừm, tớ biết rồi.”

Ban đầu do hiểu lầm về cuốn sổ, cô cho rằng những người hỏi cuốn sổ đều có ác ý. Nhưng sau chuyện của cuốn sổ và mặt dây chuyền, Khương Dao cảm thấy Lãng Điềm không phải là người xấu.

Cô ấy đã giúp bố mẹ cô, cô cũng phải nói lời cảm ơn.

Thêm WeChat xong, Khương Dao tự giới thiệu và nói đơn giản mọi chuyện rồi tỏ lòng cảm ơn.

Lãng Điềm chỉ đáp: Không sao, có việc sẽ gặp.

Đúng là một người sòng phẳng, không thù dai.

Mặt dây chuyền ngọc thạch có thể mang điềm lành, nhưng không tránh được rắc rối.

Bố Khương đột nhiên bị cảnh sát bắt giữ.

Khương Dao nhận được cuộc gọi vào buổi chiều, cô thực sự kinh ngạc.

Giọng của Ngô Huệ run rẩy trong điện thoại: “Dao Dao, mẹ vừa gọi cho bạn của bố con, nhờ họ hỏi thăm có chuyện gì đã xảy ra. Cảnh sát không cho hỏi, cũng không nói gì cả, tại sao lại vậy?! Không biết bố con lại gặp chuyện gì nữa đây…” Tiếng nức nở dần lớn hơn.

Khương Dao cũng vô cùng hoảng hốt, đầu tiên cô an ủi bà rồi mới nói:

“Mẹ về nhà trước đi, con sẽ đến đồn cảnh sát hỏi.”

“Hay… hay là mẹ đi với con?”

“Không được, mẹ trở về trước đi, người trẻ như con tay chân nhanh nhẹn, mẹ đi cùng thì con phải chăm sóc mẹ nữa.”

“Ừ ừ, được rồi.”

Ngô Huệ đóng cửa tiệm mì, trở về nhà với đôi mắt đỏ hoe.

Khương Dao vội vàng đi đến đồn cảnh sát.

Cô có một người bạn cấp ba làm việc trong đồn cảnh sát, Khương Dao gọi hỏi vài câu đã nắm rõ mọi chuyện.

Cung Tam Nhi đã mua một lô hàng bị nhiễm dịch với giá siêu rẻ để kiếm lời, số lượng rất lớn và có khả năng đầu cơ trục lợi. Đến bốn giờ sáng nay đang nhận hàng thì bị  cảnh sát tóm, Cung Tam Nhi trốn được còn Khương Hồng thì bị bắt.

Khương Dao không thể tin nổi, nói với bạn cùng lớp cấp ba: “Bố mình chỉ đến giúp cửa hàng, không lấy một xu nào. Ông ấy hoàn toàn không biết chuyện này.”

Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát nhìn cô rồi đặt giấy phép kinh doanh lên bàn: “Nhưng người đại diện theo pháp luật của cửa hàng này là bố cậu.”

Con ngươi của Khương Dao co rút lại, tên Khương Hồng trên giấy rất rõ ràng.

Làm sao có thể!

“Chờ một chút.”

Khương Dao lập tức gọi cho Ngô Huệ hỏi chuyện: “Bố con mở cửa hàng nước muối sao?!”

“Không phải, là chú Cung của con…”

“Vậy vì sao trên giấy đăng ký kinh doanh cửa hàng của Cung Tam Nhi lại đứng tên của bố hả mẹ?!”

“Hả?!” Ngô Huệ cũng ngẩn ra: “Đứng tên bố con ư?”

Khương Dao hít một hơi thật sâu: “Tên bố có trên giấy phép kinh doanh của cửa hàng nước muối hiện tại. Bây giờ cửa hàng xảy ra chuyện, còn Cung Tam Nhi biến mất. Tất nhiên cảnh sát sẽ bắt ông ấy…”

“Mẹ không biết…” Ngô Huệ vừa khóc vừa mắng nhiếc: “Cái tên điên Khương Hồng này! Chắc lại bị mấy câu ngon ngọt của Cung Tam Nhi lừa rồi, mẹ đã bảo ông ấy đừng giúp rồi mà. Bây giờ thành rước họa vào thân! Huhuhu giúp thôi mà thành thế này…”

Khương Dao phiền lòng, cắt ngang lời bà: “Được rồi, mẹ đừng lo, con sẽ tìm hiểu thêm.”

“Hu hu hu…”

Cô cúp điện thoại.

Khương Dao ngồi lại trước mặt cảnh sát, hỏi: “Chuyện này phải giải quyết thế nào?”

Đối phương lắc đầu: “Mình không thể làm gì được.” Anh ta dừng lại: “Phải tìm được Cung Tam Nhi, nhưng dù bố cậu có biết hay không cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu không tìm thấy ông ta thì bố cậu phải gánh hết mọi trách nhiệm đấy.”

“Ông ấy sẽ đi tù ư?”

“Cái này thì chưa biết được.”

Tim Khương Dao thắt lại.

Khương Hồng bị giam nên Khương Dao không gặp được ông. Khi cô về đến nhà, hai mắt Ngô Huệ đã sưng lên vì khóc, bà kéo cô, đôi tay nhăn nheo nắm chặt đến trắng bệch: “Thế nào rồi?” Ngày thường Ngô Huệ rất hung dữ, nhưng thực ra bà là kiểu người miệng hùm gan sứa, chỉ có ở nhà bà mới đanh đá.

Khương Dao nở nụ cười: “Vấn đề không nghiêm trọng lắm, sẽ bị phạt và giam giữ một thời gian…”

Ngô Huệ dậm chân, hét ầm lên: “Khương Hồng, ông là đồ khốn nạn…” Bà mắng chửi mà nói không ra chữ, tay vẫn ôm chặt lấy Khương Dao: “Dao Dao à, bố con chưa vào đồn cảnh sát bao giờ. Mẹ phải làm sao đây…”

Khương Dao cũng đau lòng vì bố Khương vô cớ vướng phải rắc rối, càng sợ ông ấy phải chịu khổ ở trong đó. Ông đã hơn năm mươi tuổi rồi, tính tình lại cứng đầu, chỉ mong không làm ầm với cảnh sát thôi.

Cô nén sự phiền muộn trong lòng, hít một hơi: “Ngày mai con sẽ thuê luật sư. Dù sao chúng ta cũng không biết cách giải quyết, chuyện thế này nên để cho những người có chuyên môn làm.”

“Sẽ tốn rất nhiều tiền đúng không?” Ngô Huệ chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ làm việc với luật sư.

“Mấy trăm ngàn đấy…” Bà dừng lại, giận dữ nói: “Bỏ đi, cứ để lão ấy đi tù đi! Không ngồi tù thì lão ấy sẽ không nhận ra bài học đâu mà! “

Khương Dao day chân mày: “Mẹ đừng lo lắng, việc này cứ giao cho con.”

Cô an ủi Ngô Huệ một lúc, đợi bà bình tĩnh lại rồi cô mới trở về phòng.

Khương Dao chui trong chăn khóc một hồi, sau đó tìm thông tin liên hệ của luật sư.

Bạn trai của Thương Phù là một luật sư.

Hai người đã thêm WeChat nhau dưới sự giới thiệu của Thương Phù, Khương Dao trình bày câu chuyện rõ ràng rồi nói: “Phạt tiền thì không vấn đề, xem như đây là một bài học, tạm giam cũng có thể, nhưng không thể để ông ấy ngồi tù được. Bố tôi không hề biết chuyện này. Cửa hàng thuộc về Cung Tam Nhi, chính Cung Tam Nhi đã làm những việc đó, còn bố tôi là bị liên lụy.”

Người bên kia dừng lại: “Cung Tam Nhi và bố cô quen nhau được mười năm rồi, cô có chắc là bố cô không biết không?”

Khương Dao im lặng.

Người bên kia thở dài: “Tất nhiên là chúng ta đều hy vọng bố cô không biết gì và không tham gia vào bất cứ việc nào, nhưng bố cô là chủ cửa hàng, khả năng không biết là rất nhỏ.”

Ánh mắt Khương Dao tối sầm lại, hơi giận bố Khương: “Ông ấy đến một xu cũng không lấy, chuyện quỷ quái gì vậy chứ!”

Bạn trai của Thương Phù cười: “Đàn ông mà, một câu “anh em” với nhau thì chuyện gì cũng sẵn sàng làm.”

Khương Dao nhớ tới một số chuyện trong quá khứ, trong lòng hơi hiểu ra.

“Tình huống tốt nhất là bố cô không chỉ không biết về chuyện này mà còn không biết gì về cửa hàng.”

“Ý anh là gì?”

“Theo pháp luật, thẻ căn cước đại diện cho đương sự trở thành chủ sở hữu. Trong trường hợp đương sự không biết thì sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự.”

~~~