Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 10: Ai Là Ma



Hứa San đứng bên cạnh tôi, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run run: “Hạ Minh Dung không có người thân ở Hà Thành này, ở quê chỉ có bà ngoại già.

Tôi không biết tìm ai cho nên chỉ có thể tìm câu thôi.”

Hứa San và Hạ Minh Dung đều học ở một trường đại học sư phạm, sau khi tốt nghiệp cả hai đều làm việc ở trường trung học cơ sở số 19.

“Minh Dung chết như thế nào?” Tôi cố gắng đè nén nước mắt hỏi.

“Cảnh sát nói là cậu ấy bị nhồi máu cơ tim” Hứa San nói: “Sau buổi tự học tối ngày hôm đó, Hạ Minh Dụng cầm chậu rửa mặt cùng khăn mặt nói muốn đi tắm rửa.

Trong phòng túc xá của giáo viên chúng tôi không có máy nước nóng phải đi đến nhà tắm tầng 7 để tắm.

Sau khi cậu ấy đi, tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chờ đến thời điểm tôi tỉnh lại đã là ba giờ sáng, tôi nhìn về phía giường cậu ấy một chút thì thấy không có người.

Tôi có chút lo lắng kêu hai nữ sinh sát vách trong ký túc xá đi theo tôi đến tầng bảy tìm thì phát hiện cậu ấy nằm trong phòng tắm đã không còn hơi thở nữa rồi”.

Hứa San vừa nói vừa khóc rống lên.

Tôi nghe thấy sự sợ hãi trong giọng nói của cô ta, tôi kéo cô ta sang một bên, nhỏ giọng nói.

“Cậu nói thật với tôi đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” Hứa San run một cái, ánh mắt né tránh: “Những lời tôi nói đều là sự thật mà”.

“Chắc chắc là cậu đang giấu tôi điều gì đó” Tôi nói: “Nếu không, tại sao cậu lại sợ hãi như vậy?” Cô ta vội vàng giấu đôi tay đang run rẩy của mình đi..

“Nếu tôi có nói thì cậu cũng nhất định không tin tôi” Sắc mặt cô ta trắng bệch, thấp giọng nói.

“Nếu không nói cho tôi biết thì làm sao cậu biết là tôi không tin cậu đây?” Cô ta hít một hơi thật sâu: “Khương Lăng, cậu có tin trên đời này có ma không?” Tin, tất nhiên là tin, hiện tại ở nhà tôi còn đang có một con kia kìa.

Tôi hỏi: “Cậu gặp ma sao?” “Không phải tôi, là Hạ Minh Dung.” Cô ta nhìn lướt qua thi thể Hạ Minh Dung “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Ra khỏi nhà xác, chúng tôi tìm thấy một quán trà gần nhà tang lễ, hai tay Hứa San cầm tách trà thủy tinh, nhấp một ngụm cổ gắng bình tĩnh nói: “Hai ngày nay Hạ Minh Dụng có chút kỳ quái”.

“Sao lại kỳ quái?".

“Cậu biết không, Hạ Minh Dung là một người rất thích sạch sẽ, tối nào cũng tắm rửa, cậu ấy đối với công việc lại là liều mạng làm nên mỗi lần đi tắm rửa đều là nửa đêm” Hứa San nuốt nước bọt nói.

“Hai ngày trước cậu ấy trở về nói với tôi, thời điểm đang tắm rửa nghe thấy tôi gọi cậu ấy.

Ngày hôm đó tôi căn bản là không có đi nhà tắm, lúc ấy tôi còn tưởng rằng cậu ấy nói đùa tôi thôi”

"Sau đó thì sao?” Tôi tiếp tục truy vấn.

"Chúng tôi ai cũng không để ý đều tưởng rằng nghe lầm.

Kết quả hôm trước cậu ấy trở về còn nói nghe được tôi gọi cậu ấy mà.

lại thề thốt rằng nói cậu ấy tuyệt đối không có nghe lầm.

Tôi cũng bị dọa liền nói cậu ấy mấy ngày gần đây đừng đi nhà tắm tắm rửa, cho dù có đi thì cũng đừng đi muộn như vậy”.

Tay cô ta càng lúc càng run, cơ hồ cầm không nổi chén trà: “Tôi không ngờ rằng đêm qua cả hai chúng tôi đều ngủ rất ngon.

Nửa đêm tỉnh lại nhìn xem đã không thấy tăm hơi cậu ấy đâu, lúc ấy tôi đặc biệt sợ hãi, tôi căn bản không dám một mình đi tới nhà tắm, tôi do dự rất lâu mới gọi đồng nghiệp sát vách đi theo giúp tôi đi tìm”.

Cô ta che mặt, khóc ròng nói: “Nếu tôi phát hiện sớm hơn có lẽ Hạ Minh Dung sẽ không chết”.

Tôi nhíu mày, nói vài câu an ủi cô ta rồi nói: “Cậu có thể đưa tôi vào nhà tắm xem qua một chút được không?”

Cô ta run một cái, lắc đầu nói: “Không, không, tôi sẽ không vào nhà tắm nữa.

Tôi sẽ chuyển ra ngoài, ở trong ký túc xá có gì đó không sạch sẽ.”

Tôi nhanh chóng hỏi: “Có phải có nghe được tin đồn gì không?”

Cô ta gật đầu: “Tôi cũng nghe các đồng nghiệp của tôi nói rằng thực ra là ký túc xá giáo viên mà chúng tôi ở trước đây là một ký túc xá sinh viên.

Trước đây có hai nhà tắm, một cái ở tầng sáu, một cái ở tầng bảy.

Thế nhưng là về sau xảy ra chuyện, cái nhà tắm tầng sáu kia liền đổi thành phòng chứa đồ nhưng là bọn họ nói, từng có người nửa đêm đi tắm rửa thế rồi phát hiện mình đang trong phòng tắm tầng sáu”.

Hứa San không biết nhiều chuyện lắm.

Cô ta viết cho tôi địa chỉ ký túc xá vào một tờ giấy.

Tôi tạm biệt cô ta, trong lòng có chút loạn.

Cái chết của Hạ Minh Dung có lẽ là do một linh hồn quấy phá.

Muốn tra cho rõ ràng đến cùng là có chuyện gì xảy ra thì phải biết rõ ràng năm đó trong phòng tắm tầng sáu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Về đến nhà, sau khi tôi nói với Chu Nguyên Hạo, sắc mặt Chu Nguyên Hạo đột nhiên lập tức trở nên nghiêm túc: “Có chút phiền.

phức”.

"Sao vậy?” Tôi vội vàng hỏi.

"Bạn cùng lớp của em, Hứa San chắc cũng đã chết rồi” Tôi sợ đến mức ngồi bệt xuống đất: “Anh, anh nói gì vậy? Hạ Minh Dung mới là người đã chết cơ mà”

“Không phải em nói rằng thi thể của Hạ Minh Dung chết vô cùng thê thảm sao?” Chu Nguyên Hạo bình tĩnh nói: “Có phải nói sưng to như người béo phì không? Giống như là kiểu đã mục nát khiến người ta nhìn không rõ, phải chết mấy ngày rồi thì mới có tình trạng này”.

Tôi hít một hơi thật sâu cảm thấy lạnh cả người: “Ý anh là Hạ Minh Dung thật sự đã chết hai ngày trước hay sao?” Chu Nguyên Hạo nói dứt khoát: “Đúng vậy, cô ấy hẳn là trong lần đầu tiên bảo rằng nghe thấy tiếng của Hứa San thì đã chết rồi”

Tôi không phục nói: “Đã như vậy, vì cái gì hai ngày này không ai phát hiện ra thi thể của cô ta chứ?” “Bởi vì thi thể của cô ta trong phòng tắm tầng sáu”.

Tôi lắc đầu: “Phòng tắm ở tầng sáu đã được tu sửa từ lâu và không còn tồn tại nữa”

“Phòng tắm ở tầng sáu đã trở thành một không gian ma quỷ rồi” Anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng để tôi dựa vào ngực anh, tôi không nghe được nhịp tim của anh nhưng dường như cơ thể anh không còn lạnh lẽo như lần đầu.

“Không gian ma quỷ là ảo ảnh do ma quỷ tạo ra” Tay anh chậm rãi đi tới vuốt ve lưng tôi, nói.

“Em chưa từng đọc mấy cuốn tiểu thuyết cổ đại đó sao? Một chàng thư sinh nào đó lên kinh thành đi thi, ở nơi dã ngoại hoang.

vụ gặp được một tòa biệt thự hào nhoáng, bên trong biệt thự có người đẹp, có rượu ngon, sau một đêm tiêu sái qua ngày thứ hai mới phát hiện, hoá ra căn bản không có cái biệt thự nào chỉ có một ngôi mộ lẻ loi.

Đó chính là không gian ma quỷ đỏ”

Tôi vô cùng sợ hãi hỏi: “Làm sao anh có thể chắc chắn rằng Hứa San đã chết?” Anh cúi đầu ngửi ngửi tóc tôi và nói: “Trên người của em có một mùi vị tử thi” Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, từ trong túi, tôi lấy ra tờ giấy mà Hứa San đưa cho tôi thì phát hiện tờ giấy đó thực sự đã bị ướt! Giống như đã được ngâm trong nước! “Bây giờ, tôi phải làm gì bây giờ?” Tôi lo lắng hỏi.

“Hứa San tìm đến em, chẳng qua là muốn tìm người thay thế thôi” Khóe miệng Chu Nguyên Hạo cười nhẹ nhàng: “Có tôi ở bên cạnh, cô ta không dám tới tìm em đâu”

Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm lại, rồi tôi cau mày nói: “Liệu cô ta có đi tìm một người khác thay thế không?” "Tất nhiên, nếu không cô ta sẽ không bao giờ có cách nào có thể được đầu thai" Nhớ đến những chuyện ở cấp ba, tôi có chút không đành lòng nói: “Không còn cách nào khác nữa hay sao?”

Trong nụ cười của Chu Nguyên Hạo có chút xấu xa, anh xoay người lăn qua đè tôi ở dưới thân, đưa tay vào trong váy của tôi: “Vậy thì nhìn biểu hiện của em xem sao đã”Tôi khó thở: “Đã đến lúc này rồi, anh còn nghĩ tới làm mấy chuyện như thế này nữa à!”Anh vén váy của tôi lên cao, cười: “Chỉ cần em hầu hạ tôi thật tốt.

Đêm nay tôi sẽ đi bắt ma với em được không?” Vừa nói anh vừa vùi mặt vào ngực tôi.“Không biết xấu hổ!” Tôi nhỏ giọng nguyền rủa nhưng tôi không thể không đắm chìm bản thân mình trong sự dịu dàng của anh.

“Này, dậy đi nào” Không biết ngủ bao lâu, tôi đã bị Chu Nguyên Hạo đánh thức, nhìn đồng hồ, trời vừa mới rạng sáng thôi.

Đã qua một giờ sáng - giờ đây máu của tôi đã mất đi tính hữu dụng.

“Đi thôi” Lần này anh không cần bảng gỗ đào, vì vậy tôi lái chiếc xe van hỏng của mình và lên đường.

“Muốn đổi xe không?” Anh gõ vào kính cửa sổ không đóng được và nói.

Tôi liếc mắt qua: “Anh có thể cho tôi một chiếc xe hơi khác sao?”“Ừm” Anh nói một cách thờ ơ: “Em muốn chiếc xe gì? Cảm thấy Lamborghini Poison thế nào? Đây là một trong những chiếc xe yêu thích của anh tôi đấy”

Tôi khiếp sợ nhìn anh ta, chiếc xe một trăm năm mươi tỷ mà nói tặng là tặng luôn, rốt cuộc có chút dáng vẻ của con nhà giàu nha.“Vẫn là quên đi thôi” Mặc dù tôi rất động lòng nhưng tôi là chỉ dám bắt nạt người yếu ớt hơn mình thôi.

Anh thấp giọng nở nụ cười: “Không nghĩ tới em lại là người rất có cốt khí đấy nhỉ”.

“Dừng lại” Tôi khoát tay nói: “Tôi sẽ không nghe lời anh đâu”.Ai biết thằng nhóc này thế mà cả người đều vươn qua, tay lại không ngoan ngoãn thành thật mà luồn vào bên trong quần áo của tôi sờ loạn, tôi nhất thời không chú ý, đang có chút thất thần, đột nhiên trông thấy đối diện có một chiếc xe lao tới, tôi vội vàng.

bẻ tay lái sang bên cạnh, may mắn tôi phản ứng nhanh mới không có xảy ra việc gì.Tôi bị dọa đến hồn đều mất luôn rồi, tức giận nhìn anh chằm chằm: “Anh muốn hại chết tôi đấy à?” Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của tôi, nói: “Về sau đối xử với tôi nhẹ nhàng một chút” Trong lòng tôi bắt đầu thăm hỏi mười tám đời tổ tiên nhà anh.

Xe chạy vào trường trung học cơ sở số 19, trước đó Chu Nguyên Hạo đã yêu cầu chú Trinh chào hỏi ở đây trước nên người bảo vệ không nói gì cả.

Tôi đang đứng ở dưới tầng trong ký túc xá giáo viên nữ, Chu Nguyên Hạo đứng bên cạnh trầm giọng nói: “Sau khi đi vào giữ vững tâm thần, nhớ kỹ, em có đôi mắt âm dương, cần dùng trái tim để xem”.

Tôi gật đầu và bước vào khu ký túc xá.

Tòa nhà cũ kỹ này không có thang máy.

Tôi chỉ có thể lên bước từng bước cho đến khi lên đến tầng bảy, tôi lại nghe thấy tiếng Chu Nguyên Hạo gọi tôi từ phía sau: “Khương Lăng”

Tôi dừng bước quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Không ai trả lời tôi, bốn phía xung quanh tôi hoàn toàn tĩnh mịch.

Tôi cau mày nói: “Chu Nguyên Hạo, anh đang ở đâu vậy?” Vẫn không có ai trả lời.

Tôi hít một hơi khí lạnh, Chu Nguyên Hạo đi nơi nào rồi? Người gọi tôi vừa rồi có thực sự là anh ta không?