Ông Xã Ngốc Nghếch Của Em

Chương 5



Huyết Hồ Điệp thấy anh thật đáng yêu quá đi mà. Chắc khoảng thời gian bên cạnh Bạch Thiếu Huy, Hồ Điệp sẽ vui hơn nhiều và cô sẽ đỡ nhớ gia đình hơn.

\-\-\-\-\-\-\-

Năm phút sau, Bạch Thiếu Huy bước ra với chiếc khăn quấn ngay hông.

Huyết Hồ Điệp ngước lên, thấy anh đang khoả thân trên thì đỏ mặt, lập tức cúi mặt xuống không dám nhìn.

Tuy Bạch Thiếu Huy có đầu óc của một đứa trẻ, nhưng cơ thể anh thì trái ngược hoàn toàn.

Cơ thể anh từ đầu đến chân rất vạm vỡ và săn chắc, cơ bụng sáu múi, chân anh dài và nhìn rất rắn chắc.

Bạch Thiếu Huy mỉm cười khi thấy Huyết Hồ Điệp đỏ mặt khi nhìn thấy mình từ trong phòng tắm bước ra.

Thiếu Huy ngây ngô hỏi:

" Bướm nhỏ, vợ sao thế? Sao mặt vợ đỏ vậy? Vợ bị bệnh à? Có sao không? "

Bạch Thiếu Huy chạy đến, ép sát mặt vào người của Huyết Hồ Điệp, hai tay chống xuống hai bên.

Mặt của anh bây giờ chỉ cách mặt của Hồ Điệp ba centimet thôi.

Huyết Hồ Điệp càng đỏ mặt hơn, từng đường nét trên gương mặt Thiếu Huy, cô đều thấy rõ.

Sóng mũi anh cao thẳng, môi mỏng, làn da màu đồng rắn chắc, chiếc cằm cương nghị, đôi mắt dài hẹp, vô cùng sắc bén, hàng mi hơi dài, cong, chân mày lá liễu.

Thật hoàn hảo!

Huyết Hồ Điệp đặt tay lên cơ ngực trần mát lạnh, săn chắc của anh đẩy nhẹ, bảo:

" Anh mau mặc áo vào đi, coi chừng cảm lạnh đấy. "

" Vậy vợ lấy quần áo cho chồng được không? "

" Được, tiểu bạch thỏ chờ em một chút nhé. "

Huyết Hồ Điệp đứng lên, tiến đến tủ quần áo của anh.

Mở ra, cô có hơi bất ngờ vì nghĩ quần áo Bạch Thiếu Huy mặc là những bộ đồ dễ thương, phù hợp với tính cách trẻ con của anh. Nhưng không ngờ, quần áo của Thiếu Huy cũng bình thường như bao chàng trai khác, chắc là vì ba mẹ không cho anh ấy mặc những bộ đồ trẻ con đó.

Huyết Hồ Điệp lấy cho Bạch Thiếu Huy một chiếc quần màu đen và một chiếc áo màu đen, trên vai áo có ba đường sọc màu trắng kéo dài đến ngực, đường sọc giống như vết cào của hổ vậy.

Chẳng biết lý do gì mà Hồ Điệp ấn tượng với cái áo này. Cô nghĩ, nếu Bạch Thiếu Huy mặc cái này chắc hẳn anh đẹp lắm.

" Đây này, anh mặc vào đi. "

Huyết Hồ Điệp đi đến trước mặt Bạch Thiếu Huy đưa cho anh bộ đồ.

" Vậy em ra ngoài chờ anh nhé. "

Hồ Điệp nói rồi xoay lưng định ra ngoài để cho Bạch Thiếu Huy thay đồ.

Thì anh lại kêu cô:

" Khoan đã Bướm nhỏ, vợ thay đồ cho chồng nhé? "

Huyết Hồ Điệp xấu hổ, tưởng mình nghe nhầm, cô liền hỏi lại anh:

" Hả?! Thay đồ cho anh!? "

" Ưm, ưm. "

Bạch Thiếu Huy gật gật đầu, ánh mắt anh nhìn Hồ Điệp mong chờ câu trả lời.

Tại sao anh lại có thể đề nghị Hồ Điệp thay đồ cho anh chứ, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì vậy.

Sao một người có đầu óc của một đứa trẻ năm tuổi lại có suy nghĩ như thế.

Có thật là Thiếu Huy bị ngốc hay là anh đang giả vờ vậy.

Mà khoan đã.

Một đứa trẻ cũng có thể nhờ người lớn thay đồ cho mà.

Hồ Điệp nhớ khi còn nhỏ, Cẩn Y cũng hay nhờ cô thay đồ giúp.

Vậy ra từ nãy đến giờ, cô chỉ tự suy diễn thôi.

Huyết Hồ Điệp đứng lặng người chìm đắm trong suy nghĩ mà không để ý đến nụ cười của ai kia.

Bạch Thiếu Huy cười nhẹ, ánh mắt anh tinh quái nhìn cô. Anh thừa biết bây giờ trong đầu của Hồ Điệp đang nghĩ gì.

Thiếu Huy vờ ấm ức nói:

" Sao vậy vợ, chẳng lẽ Bướm nhỏ không thích chồng hả? "

" Không, không phải vậy đâu. "

" Chỉ là...hai người phải thực sự đặc biệt và thân thiết với nhau thì mới có thể nhìn thấy cơ thể của anh. "

Lúc này, Bạch Thiếu Huy rơm rớm nước mắt nhìn Hồ Điệp nói:

" Đối với chồng, Bướm nhỏ rất đặc biệt, chẳng lẽ trong lòng vợ, chồng không đặc biệt sao? "

Huyết Hồ Điệp bắt đầu thấy cô thật có lỗi, cô đã làm cho Thiếu Huy khóc rồi.

Hồ Điệp vội vỗ anh ngưng khóc, nói:

" Em xin lỗi, em không cố ý làm cho anh buồn đâu. "

" Trong lòng em, anh rất đặc biệt, em cũng rất thương anh. "

Trời ạ, sao lại nói vậy, Hồ Điệp vừa nói thương một người mà cô chỉ mới gặp trong ngày hôm nay thôi đấy.

" Thật sao? "

Bạch Thiếu Huy sụt sịt.

" Thật mà. "

Huyết Hồ Điệp lấy tay quẹt nhẹ lên mắt của anh để lau nước mắt.

" Vậy tại sao Bướm nhỏ không thay đồ cho chồng? "

Huyết Hồ Điệp cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn anh, đỏ mặt trả lời:

" À...ừm, là vì...em có chút...xấu hổ. "

Bạch Thiếu Huy nhếch mép cười.

Vì Hồ Điệp cuối mặt xuống nên cô không thấy nụ cười của Thiếu Huy.

" Bướm nhỏ, vợ đừng xấu hổ. "

" Vợ cứ việc thay đồ cho chồng đi. "

" Vợ không muốn để mẹ chờ đúng không? Nãy giờ chúng ta ở trong này lâu lắm rồi đấy. "

Hồ Điệp lúc này mới sực nhớ ra, mẹ chồng bảo cô lên đây để gọi anh dậy, nhưng mà bây giờ đã trễ lắm rồi mà Hồ Điệp và Thiếu Huy vẫn chưa xuống.

Không xong rồi, mẹ giận cô mất.

" Vậy bây giờ em thay đồ cho anh nhé. "

Huyết Hồ Điệp vội vàng, cô vừa nói vừa cầm lấy quần áo trên tay của Thiếu Huy.

" Ưm. "

Bạch Thiếu Huy gật đầu mãn nguyện.

Bàn tay của Huyết Hồ Điệp mơn trớn khắp người của Bạch Thiếu Huy.

Thay áo thì cũng khá dễ dàng, nhưng động tác của Hồ Điệp hơi chậm.

Đến lúc thay quần, Huyết Hồ Điệp nhắm tít mắt lại, không dám nhìn. Hồ Điệp tháo chiếc khăn được Thiếu Huy quấn ngay hông ra.

Cô đụng nhẹ lên hông anh, thấy có gì đó cợn cợn, mở he hé mắt, thì ra là Thiếu Huy có mặc quần trong, làm Hồ Điệp cứ tưởng anh không mặc chứ.

Anh đã phải kìm nén dục vọng của mình trong sung sướng.

Thật là tội quá đi mà.

Ở bên Huyết Hồ Điệp cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Trong lúc thay quần áo thì mặt của cô bây giờ đỏ như gấc vậy, tay chân Hồ Điệp run hết cả lên.

Thiếu Huy thấy Hồ Điệp như thế thì tim anh giống như bị tan chảy vậy.

Cái tên tiểu bạch thỏ là phải để anh gọi Hồ Điệp thì đúng hơn.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Mọi người nhớ like và đánh giá 5 sao cho mình nhé. Mình xin cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình.