Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 352: Dẫn đường



Lúc cuối tuần Mộc Như Phương đi đến bệnh viện, để lấy số thứ tự.

Cổ họng của cô rất khó chịu, sau gáy có vài vết tím chỉ là tiêu đi chút, xem ra cũng không có đáng sợ như thế.

Bác sĩ kiểm tra một chút: “Sao nghiêm trọng như vậy còn cứ kéo dài, không thể nói chuyện được vẫn còn không đến khám”.

Bác sĩ kê đơn thuốc cho cô.

Mộc Như Phương hỏi giá tiền một chút, bảo bác sĩ kê thuốc tiêu viêm với bôi ngoài da thành giá bình dân, nhưng lúc đi lấy thuốc phí thuốc vẫn khiến cô đau lòng một chút.

Bác sĩ dặn dò cô bảo cô thử đi châm cứu, Mộc Như Phương uống hai ngày thuốc, có hiện tượng đỡ dần, nhưng vẫn không thể nói chuyện, vậy là cô đi tìm một bác sĩ trung y châm cứu, bên trong một phòng chẩn đoán, sau một tuần bác sĩ trung y châm cứu, cô phát hiện bản thân có thể nói rồi.

Với lại, giọng của cô so với trước có khác nhau.

Điều này khiến Mộc Như Phương cảm thấy có thể ông trời đang giúp cô rồi.

Cô đổi giọng rồi.

Vẫn là giọng khan như trước, nhưng giọng không vỡ như trước, hoàn toàn là thành một giọng người mới.

Cô vô cùng cảm ơn bác sĩ trung y, sau đó về nhà.

Nặc Nặc bị bà Lí cạch nhà dẫn đi công viên chơi rồi, Mộc Như Phương chuẩn bị bữa tối, thu dọn một chút, từ tủ quần áo tìm một bộ thể thao màu đen mặc lên, cô gửi ghi âm cho Nặc Nặc, sau đó đem cơm đặt vào trong nồi, lúc này mới vội vàng đi đến Hoàng Đình.

- -

Công việc buổi tối khá nhẹ nhàng, cô phải đi tầng 12 chỉ là bưng rượu, mấy vị lão tổng ở trong phòng bao dường như đang bàn chuyện làm ăn, đều rất lịch sự, mấy cô gái bên cạnh cũng chỉ cùng họ hát, đều không có động tay động chân.

Mộc Như Phương ở đây vấn gọi là Mộc Như Phương như cũ, nếu Đào Gia Thiên đã nhận ra cô rồi, cô sẽ dùng thân phận này tiếp tục làm việc ở Hoàng Đình.

Chỉ là thân phận của Lí Uyển không bị lộ ra là tốt rồi.

Trong phòng bao hào hoa.

Mộc Như Phương cùng một nhân viên tạp vụ đứng ở vị trí sát tường, trong tay bê đĩa thức ăn, nghe mấy lão tổng đang ngồi trên sô pha bàn chuyện làm ăn.

Một là một phó tổng nổi tiếng của công ty rượu.

Một là phó tổng của công ty đất đai.

Còn có là người đứng đầu cảng Golden, ngoài ra còn có lão tổng của doanh nghiệp.

Buổi tối lúc 9h40p, trong phòng bao đi vào hai người, nhân viên tạp vụ đứng gần Mộ Như Phương dường như bị dọa rồi, Như Phương ngẩng đầu, nhìn hai người đàn ông từ cửa đi vào.

Người đàn ông đầu tiên trên cánh tay xăm hình hoa, mặc một chiếc áo sơ mi đen, cơ bắp cuồn cuộn, tuổi tác gần 40 tuổi, người bên cạnh chắc là một tên côn đồ, mặt sẹo, vừa nhìn là không phải nhân vật bình thường.

Người trong phòng bao đều ngây ra một lúc, mấy vị lão tổng đưa mắt nhìn nhau, trong đó Trần Duyễn của Golden đứng dậy đón tiếp: “Đây không phải Hạ Ngũ Gia sao? Cơn gió nào mang ngài thổi đến đây”.

Bên trong lời nói thật ra hỏi là, Hạ Ngũ Gia phá cửa mà vào, đến tìm ông làm gì?

Hạ Ngũ Gia cái tên này đều đã nghe đến trong giang hồ, cho nên mấy vị lão tổng trong phòng bao sác mặt đều thay đổi, dù sao cũng chỉ là thương nhân bình thường, tự nhien chọc không nổi xã hội đen, sau đó đều đứng dậy tiếp đón.

Một nhóm ngồi xuống.

Lão tổng đất đai vẫy tay: “Phục vụ qua đây rót rượu”.

Mộc Như Phương cùng phục vụ bên cạnh hai người cùng đi đến rót rượu, gương mặt này của cô tuy hóa trang che đậy rồi, nhưng mà dù sao cũng không có sẹo, không có khẩu trang, ánh mắt Hạ Ngũ Gia đánh giá trên người cô, như sói đang đánh giá vậy.

Mộc Như Phương có chút không thoải mái.

Mỹ nhân ở xương không ở da, mặc dù nhìn đầu tiên là gương mặt bình thường, vậy khí chất cũng thay đổi không được, đặc biệt Mộc Như Phương mặc đồ phục vụ vừa thân, không có trang phục bồng bềnh như trước kia, lộ ra tư thế duyên dáng.

Thật ra Mộc Như Phương cũng muốn mặc nhiều chút,bên trong thêm chút quần áo che đậy tư thế của mình, nhưng ở đây phát đồng phục phục vụ, cô cũng không cách nào, mặc nhiều thêm chút, liền không qua được ải.

Làm phục vụ ở đây cũng cần có yêu cầu cân nặng đều là quần áo một size.

Hai cô gái đang quấn quanh Hạ Ngũ Gia, ông ta là người lỗ mãng xã hội đen, không giống như những vị lão tổng bình thường trong phòng bao này, uống rượu nghe nhạc, đàn ông đối với phụ nữ mãi mãi đều là thực vật thị giác, mặc dù Hoàng Cung có quy tắc bảo đảm an toàn phục vụ, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều là chính nhân quân tử, đặc biệt là nhân vật có bối cảnh lợi hại này.

Nhưng nhân vật có bối cảnh cũng sẽ không tùy tiện đi chạm vào một phục vụ, dù sao thân phận thấp kém, bên cạnh những ông chủ lớn đều có tình nhân cố định.

Phụ nữ Hạ Ngũ Gia chơi qua không ít, ánh mắt độc ác, rơi trên chiếc eo nhỏ nhắn của người phụ nữ.

Mộc Như Phương dựa trên tường liền cảm thấy ánh mắt nóng bỏng cùng dục vọng nhìn cô khiến cô rất khó chịu.

Hạ Ngũ Gia đến đây là tìm người đứng đầu cảng Golden Trần Duyễn, Hạ Ngũ Gia có một kiện hàng đi qua cảng Golden, trên mặt nói muốn Trần Duyễn giúp nhưng thực tế ý muốn người khác giúp đỡ cũng không có, giọng điệu rất mạnh, hai thuộc hạ trợ lí đứng đằng sau đều rất mạnh, Trần Duyễn cũng tính là nhân vật, bị người khác trong tối như vậy uy hiếp mặt mũi giữ không nổi.

Nhưng mà chống không lại thế lực đằng sau Hạ Ngũ Gia, đằng sau Hạ Ngũ Gia dựa vào Cố gia, không phải dễ chọc vào.

- -

10h tối, người trong phòng bao đều đi rồi, cô cùng một phục vụ khác thu dọn lại rác ở dưới dất, đợi dì lao công đến.

Mộc Như Phương làm việc này rất thuận tay, dì lao công gần 40 tuổi, lúc bước vào Mộc Như Phương đã thu dọn gần nửa: “Như Phương à, dì làm là được rồi, đây vốn dĩ là công việc của dì”.

Dì lao công cười rất lễ nghĩa, cầm lấy dụng cụ vệ sinh.

Mộc Như Phương cười, cô cười lên rất đẹp, mặc dù gương mặt có chút vàng, cũng ngăn không được nụ cười rạng rỡ của cô.

Người phục vụ kia trừng mắt: “Như Phương, cô cười lên thật đẹp”.

Mộc Như Phương ngây người, cô biết gương mặt của bản thân không có ngụy trang của vết sẹo, rất muốn mạng, gương mặt này đem đến cho cô rất nhiều nguy hiểm cũng mang đến rất nhiều cơ hội sinh tồn.

Đột nhiên, cửa phòng bao bị đạp ra.

Hạ Ngũ Gia đi vào, trợ lí ở sau nói: “Hai người các ngươi mau cút, cô ở lại” nói xong chỉ vào Mộc Như Phương.

Phục vụ có chút sợ: “Như Phương….”

Mộc Như Phương có chút sợ, cô không nói gì, trong lòng bàn tay phục vụ viết một chữ “Tinh”, muốn phục vụ nhanh đi tìm chị Tinh.

Dì lao công cùng phục vụ kia bị đuổi ra ngoài, trong phòng bao Hạ Ngũ Gia đi tới, Mộc Như Phương lùi bước.

“Người đẹp, ở đây bê thức ăn mệt biết bao, em xem hai tay này đi, đẹp biết bao, không bằng em theo tôi”. Vừa nói bước lên trên nắn chặt ngón tay của Mộc Như Phương, Mộc Như Phương cố ý a a vài tiếng.

Ý mình là một người câm.

Trong lòng cô thực sự rất hoảng, ở Hòang Cung làm việc một khoảng thời gian, ngoài Đào Gia Thiên cô chưa bị ai xâm phạm qua, những khách hàng kia đều có quy tắc, Hoàng Cung có hiệp nghị bảo đảm an toàn cho phục vụ, không ngờ đến lại gặp được loại người như Hạ Ngũ Thiên.

Hạ Ngũ Thiên dường như có chút bất ngờ, có nhiều hứng thú: “Câm à, tôi vẫn chưa có qua người câm đó, chơi chơi cũng có chút thú vị nha”.

Mộc Như Phương càng hoảng, hy vọng bây giờ của cô là gửi hết trên người chị Tinh, bên ngoài đều là thuộc hạ của Hạ Gia Ngũ, cô căn bản không có cách nào.

- -

Phục vụ kia chạy đi tìm chị Tinh, hỏi mấy người, cuối cùng nghe nói chị tinh ở phòng bao tầng 16, cô nhanh chóng đi đến đó.

Đứng ở cửa phòng bao, nơi những hội viên cao cấp mới được vào, cô có chút sợ sệt, cắn răng, nhớ đến Mộc Như Phương bước vào.

Dù sao đây cũng không phải việc nhỏ, lúc trước có ông già hắc bang kiểu này chơi phụ nữ lấy đi mạng người.

Mộc Như Phương nhìn là người lạnh lùng, nhưng tấm lòng rất tốt.

- -

Chị Tinh dẫn mấy công chúa đứng một bên, Phục vụ kia xông vào, làm đứt không khí bên trong phòng bao, chị Tinh cau mày, giáo huấn nói: “Tiểu Mộc, em là có việc gì vậy”?

Phục vụ tiểu Mộc lập tức cúi đầu, toàn thân run rẩy: “Chị Tinh…”

Chị Tinh lập tức nói: “Đi làm việc đi”.

Tiểu Mộc căn răng: “Chị Tinh, Như Phương cô ấy….”

Chị Tinh cũng muốn hỏi thăm Mộc Như Phương làm sao, nhưng ở nơi như này, một đám nhân vật lớn đều ở đây, làm gì có thể làm trò cười, bát cơm muốn hay không mạng còn muốn không, đối với tiểu Mộc nhìn một cái, tiểu Mộc chỉ đành quay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Liền nghe thấy một giọng nói khàn thấp: “Nói hết rời ra đi”.

Tiểu Mộc quay người, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, như đang rơi vào hố băng, gương mặt tuấn tú dường như thiên thần vậy, nhưng mà cũng lạnh đến cùng cực, cô lập tức không dám nhìn, nhỏ giọng run dẩy: “Là Như Phương, đồng nghiệp của tôi Mộc Như Phương, cô ấy bị Hạ Ngũ Thiên….Hạ Ngũ Thiên nhốt trong phòng bao….”

Có vị công tử cười cười: “Một nhân viên phục vụ, Thiên ca, anh hôm nay bị sao vậy, loại việc nhỏ như vậy cũng hỏi”.

Mấy người trong phòng bao cười.

Nhưng không quá hai giây, nụ cười đều cười không ra, bởi vì bọn họ nhìn thấy mặt của Đào Gia Thiên đã vô cùng trầm xuống, không khí đông cứng dường như khiến người khá ngột thở.

Người đàn ông đứng dậy, nói một câu: “Dẫn đường”, sau đó bước dài đi về trước-----