Phu Nhân À Em Đừng Hòng Trốn Thoát

Chương 34: Hồi kết 1



Vệ sĩ: mau hành động đi.

Người dân: cô bé à cháu có thể giúp ta dẫn ta qua đường được không.

Tương Hảo Hảo: vâng thưa bà.

Vệ sĩ: mau đưa cô ta lên xe nhanh lên kẻo bị phát hiện đấy, đây tiền của bà côn hồ thì ngậm miệng nha.

Người dân: các cậu yên tâm đi tôi nhận được tiền rồi biến.

Vệ sĩ: mau hủy camera ở đây.

Nhân viên: vâng.

Trần Phan Trường: tại sao mình thấy bất an vậy.

*Anh ta gọi cô ấy mười mấy cuộc gọi không gọi được quyết định tới quán cô ấy*.

Trần Phan Trường: các người có thấy vợ tôi hay không.

Nhân viên: chúng tôi thấy cô ấy về trước rồi mà.

Trần Phan Trường: *sao có thể* đây là điện thoại cô ấy chẳng lẽ cô ấy bị bắt cóc sao.

*Ở bên Anh*

Tương Hảo Hảo: rốt cuộc nơi này ở đâu vậy.

Nhân viên: đây cô ăn đi.

Tương hảo Hảo: rốt cuộc các người là ai vậy nơi này là đâu vậy.

Nhân viên: cô đang ở bên Anh đấy.

Tương Hảo Hảo: tại sao tôi ở đây chứ *chẳng lẽ mình bị bắt cóc sao ai bắt cóc mình chứ*.

*Ở bên Việt nam*

Trần Phan Trường: mau điều tra camera cho tôi nhanh lên.

Nhân viên: vâng vâng chủ tịch camera bị người ta hack rồi ạ.

Trần Phan Trường: hack sao, tránh ra đi, *nhiễu loạn quá chẳng thấy gì hết, chẳng lẽ bọn chúng đợi người ra rồi hành động sao*.



Trợ lí: thưa người ai cũng bảo không có điều gì bất thường hết hoặc họ đi về rất bình thường.

*Ở bên Anh*

Dương Thủy Lệ: mau ngắm chuẩn đấy.

Nhân viên: vâng thưa người.

Dương Thủy Lệ: đợi tôi ra hiệu rồi bắn, ngọc trinh là cô sao, sao bằng cách nào cô qua anh được chứ.

Dương Ngọc Trinh: cô hay lắm cô còn xuất hiện ở đây.

Dương Thủy Lệ: tôi đến đây để cứu cô.

Dương Ngọc Trinh: cứu tôi sao.

Dương Thủy Lệ: đúng rồi đấy *đúng là ngu mà*.

Dương Ngọc Trinh: cô tưởng tôi tin hay sao hả cô tới đây giết tôi thêm một lần nữa thì có.

Dương Thủy Lệ: cô đúng là thông minh đấy.

Dương Ngọc Trinh: nhưng tôi cao tay hơn cô rồi đấy.

Dương Thủy Lệ: *ý cô là sao, cái gì, sao không bắn đi*.

Dương Ngọc Trinh: cô thuê sát thủ giết tôi sao.

Dương Thủy Lệ: *sao cô ta biết được chứ*.

Tương Ngọc Hân: màn xuất sắc đấy bắt lấy ả ta.

Dương Thủy Lệ: các ngươi sẽ gặp chết hết đấy.

Tương Ngọc Hân: tôi bắt cô để tên đó ló mặt ra.

Dương Thủy Lệ: đừng có hòng.

*Tiếng súng ngang qua giết chết cô ta thủy lệ*.

Tương Ngọc Hân: mọi người cẩn thận đấy, *kì lạ quá mình bắn hết tên sát thủ rồi mà* rút lui hết.

Nhân viên: vâng.



*Ở bên*

Người bí ẩn: ai cha con tỉnh rồi hả mỹ hảo.

Tương Hảo Hảo: *sao ông ta biết tên mình chứ*

Lê Tuấn: sao vậy không nghe giọng quen thuộc sao à quên, cháu có phải là mỹ hảo đâu mà tương hảo hảo thì có.

Tương Hảo Hảo: *ong ta đang mỉa mai mình hay sao* nè tôi không biết ông là ai thiêt sự đấy mà ông biết tên tôi chắc tôi nổi tiếng sao.

Lê Tuấn: nổi tiếng ư.

Tương Hảo Hảo: *bộ mặt vui vẻ* ừm đúng rồi đấy nổi tiếng đấy.

*Cô bị nắm tóc*

Lê Tuấn: mày giả ngu với tao hả, cha mày họ lê mẹ mày họ nguyễn không phải sao.

Tương Hảo Hảo: *hể là sao* tôi chả hiểu ông nói gì hết ở Anh ai chả biết họ lê và họ nguyễn giàu nhất sao tôi sao lại là con cháu của họ chứ chắc ông bắt lộn người rồi đấy.

Lê Tuấn: mỹ hảo mày giả ngu hay sao.

Tương Hảo Hảo: tôi nói thiệt đấy tôi không đùa đâu tôi chỉ nghe mẹ tôi kể về mấy người chứ thiệt ra tôi đâu biết mấy người là ai đâu.

Lê Tuấn: mày nói thật sao.

Tương Hảo Hảo: đương nhiên là thật rồi tôi đâu có nói dối với ông đâu nếu tôi nói dối với ông để làm gì chứ.

*Ở bên viêt nam*

Trợ lí: tôi tìm ra được bà lão mà bà này biết phu nhân ở đâu.

Trần Phan Trường: bà nói xem cô gái này rốt cuộc ai đem đi hả.

Người dân: bọn họ đem cô gái này đi đâu thì tôi không biết tôi chỉ biết vậy thôi.

Trần Phan Trường: vậy bà có thể hình dung bọn họ là ai không.

Người dân: được thưa cậu người này to cao tóc vàng hoe giọng nói trầm tích, tầm khoảng ba lăm tuổi hoặc bốn mươi tuổi, đặc biệt họ không phải người này chắc là người nước ngoài, tôi chỉ nhớ như vậy.

Trần Phan Trường: ngời này xuất thân ở Anh Quốc mau mua vé nhanh nhất cho tôi.

Trợ lí: vâng thưa chủ tịch.