Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 18: Tiến cung



Gần một tháng nay bởi vì chuyện tuyển tú, trong phủ bận tối mày tối mặt, Nam Sùng Khởi lâu chưa lộ diện tụ họp người mấy phòng, bao gồm mấy cháu trai cháu gái.
Ông bình tĩnh ngồi ghế trên, nhìn ba nhi tử bên dưới, Nam Hoành Tuấn cười ngây ngô như mọi khi, Nam thế tử biểu tình nghiêm túc, ngay cả Nam tam gia cũng đứng thẳng tắp.
Càng đừng nói mấy cháu trai cháu gái, Đường ca nhi cũng không dám lộn xộn, Nam San thấy đệ đệ Lang nhi đứng ra dáng ra hình, trong lòng vui mừng.
Cùng lúc Nam San lén nhìn Nam đinh, Đường ca nhi cũng lén nhìn nàng, từ sau khi bị nàng thu thập trong vườn hoa, hắn càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, đã một thời gian không tìm nàng gây chuyện.
Làm sao một thời gian không gặp, tam... tỷ tỷ thanh tú không ít, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Nghĩ vậy, hắn rùng mình, đầu óc hắn càng thêm rối loạn. Sao lại cảm thấy Tam bàn nhi đẹp chứ?
Nhận ra ánh mắt của hắn, Nam San hung hăng trừng lại, ra thủ thế nắm đấm, dọa Nam Đường vội quay đầu, thân thể nhỏ bé đứng thẳng tắp.
Con dâu mấy phòng Nam phủ đứng chung một chỗ, Nam Sùng Khởi ghế trên khóe mắt đảo qua Ngụy thị, Ngụy thị lập tức đứng lên, "Phụ thân, lần này trong cung tổng tuyển cử, bốn vị cô nương trong phủ chúng ta đều đã báo tên lên."
"Đều báo lên rồi?" Nam Sùng Khởi nheo mắt phượng, mắt lạnh nhìn nàng, "Hôn sự Tưởng gia, ai gả qua?"
Ngụy thị lau mồ hôi, "Con dâu nghĩ, cô nương trong phủ chúng ta đều tốt, lấy thân phận hiện giờ của Tưởng gia, ai gả qua cũng thiệt thòi, không bằng để các cô nương liều một lần, đến lúc đó không trúng tuyển lại bàn cũng không muộn."
Nam San bội phục Ngụy thị mặt dày, đây là khinh người khác thế suy mà đạp một chân mà.
Chờ hoàng gia chọn dư lại, Tưởng gia ngươi cưới đi, muốn cưới minh châu trong tay bà ta, nằm mơ!
Nàng lén nhìn sắc mặt tổ phụ, sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi với nhau ngày ấy, Nam San càng thêm tò mò với tổ phụ đóa hoa cao lãnh này, trong lòng, nàng không muốn tổ phụ là người vô tình.
Từ góc độ của nàng vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt cúi xuống của ông, khóe miệng phiếm nụ cười lạnh, đặt thật mạnh cái chén trong tay xuống bàn, không nói năng gì.
Ngụy thị thở phào một hơi, xem thái độ của cha chồng, hẳn là cam chịu.
Dù sao lấy tài mạo của Cẩn nhi, tuyệt đối sẽ không bị bỏ lại, người Nhị phòng cho rằng báo tên San tỷ nhi lên là có thể tránh hôn sự này, hừ! Si tâm vọng tưởng.
Nam Hoành Tuấn thấy phụ thân không nói gì, trong lòng trầm xuống, bàn tay dưới tay áo nắm chặt, San tỷ nhi của hắn, liều mạng xé rách mặt, hắn cũng sẽ không để con bé gả vào Tưởng gia.
Thính đường yên lặng đến mức nghe rõ tiếng hít thở, sau một lúc lâu, Nam Sùng Khởi mới nâng mắt, lạnh lùng đảo qua gương mặt từng người, đứng dậy, hai tay đan nhau trong tay áo, bước đi thong thả ra cửa.
Ông vừa đi, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, dù Nam Cẩn cao lãnh cũng có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Trên mặt nàng ta hiện ra hào quang kì lạ, trong lòng thầm nghĩ, nghe nói năm đó tổ phụ là đệ nhất mỹ nam đế kinh, năm đó không biết phong hoa cỡ nào, đáng tiếc nàng xuyên qua không đúng thời cơ.
----
Rất nhanh tới ngày tiến cung, bốn tỷ muội trong phủ đều chờ xuất phát, ngồi hai chiếc xe ngựa tới Chính Dương môn hoàng cung, Nam San tự nhiên ngồi cùng xe với Nam Anh, Nam Cẩn cùng Nam Uyển một xe.
Nam Uyển mặc bộ váy màu vàng nhạt tôn lên khí chất của nàng nhất, trong dự đoán của Nam San, Nam Cẩn quả nhiên mặc bộ váy nhiều lớp màu trắng hồng, tay áo dùng chỉ bạc thêu con bướm, theo bước đi tựa như đang bay múa trên làn váy.
Đinh thị cùng nữ nhi trao đổi ánh mắt trong lòng ngầm hiểu lẫn nhau, đỡ nữ nhi bước lên xe ngựa đằng sau, bên trong xe ngựa, Nam Anh sớm đã ngồi trong.
Nàng hiển nhiên ăn mặc tỉ mỉ một phen, khuôn mặt xinh đẹp đệm váy sa màu xanh lục, dáng người yếu đuối mong manh có một vẻ đẹp riêng, nàng nhìn Nam San mặc váy bát phúc màu nhũ đỏ bạc, nở một nụ cười thiện ý.
"Tam muội muội, sợ không?"
Nam San sáng sớm dậy bắt đầu trang điểm giày vò, trước mắt chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào, nàng vô lực gục đầu, "Muội ngược lại không sợ, dù sao cũng không được chọn."
"Tam muội muội, cũng không thể nói như vậy, lỡ như có thể vào mắt quý nhân, điều này chẳng ai chắc được."
"Vậy mượn lời tốt đẹp của nhị tỷ tỷ, tam muội chúc nhị tỷ tỷ có thể như mong muốn."
Nam Anh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo hơi mỉm cười, tam muội muội này ai nói là đần độn, rõ ràng là khéo léo hiểu lẽ, di nương nói không sai, tam muội muội xác thật có đầu óc.
Tiếp theo hai người một đường không nói chuyện, đi đến cách cửa cung không xa, một dòng xe ngựa xếp thành trường long, bởi vì chỉ có nữ tử nhà quan viên tứ phẩm, trái lại không nhiều người như tưởng tượng.
Mấy người xuống xe ngựa, đi về phía trước, các loại mỹ nhân trang điểm lộng lấy đều tụ tập bên ngoài cửa cung, chờ canh giờ cửa cung mở ra.
Trong đám người truyền đến một tiếng châm biếm nhỏ không thể nghe thấy, "Sao dạng người gì cũng có thể trà trộn vào?"
Nam Cẩn đi đằng trước bốn người, nghe được châm biếm, nhìn người nói chuyện một cái, người nọ lập tức đổi nụ cười, "Hóa ra là Nam đại tiểu thư."
"Trình đại tiểu thư, dạo gần đây khỏe không?"
Nữ tử châm biếm họ Trình, là đích trưởng nữ của Trình Thái phó, dáng người như cành liễu, bộ dáng yêu kiều che miệng không chịu được gió "Nhờ phúc của Nam đại tiểu thư, mọi thứ đều ổn, không biết vị đằng sau là?"
Ánh mắt của nàng ta khẽ nhướng nhìn Nam San, Nam Cẩn lãnh đạm đáp, "Là tam muội muội nhà nhị thúc ta."
Trình tiểu thư cười rộ lên, "Hóa ra là Nam gia tam tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Một ít nữ tử khác đi theo cũng cười rộ lên, Nam San ngây ra, ngưỡng mộ đại danh gì, chẳng lẽ nàng béo truyền khắp kinh thành rồi sao?
Nam Cẩn cũng không để ý tới nàng nữa, đi đến chỗ mấy quý nữ tụ tập, mơ hồ thấy được chúng quý nữ vây quanh ở giữa là một thiếu nữ mặc váy lam nhạt.
"Là Mạnh quận chúa."
Nam Uyển kinh ngạc kêu lên, vẻ mặt vui mừng đi theo Nam Cẩn, thiếu nữ cũng thấy các nàng, cười chào hỏi, "Cẩn tỷ nhi, tới bên này."
"Gặp qua quận chúa."
"Ngươi nha, cứ nhiều lễ như vậy."
Mạnh quận chúa kéo tay Nam Cẩn, mỉm cười mi mắt cong cong, gương mặt như đóa hoa mới hé đầy dịu dàng, nàng là đích trưởng nữ Mạnh Quốc Công, khuê danh Bảo Đàm, cháu gái Hộ Quốc phu nhân, nữ tử tôn quý nhất trong kinh trừ công chúa.
Nam Cẩn đứng bên cạnh nàng, kéo tay như tỷ muội ruột, hai người xinh đẹp mỗi người mỗi vẻ, một người xinh đẹp lạnh lùng một người xinh đẹp dịu dàng, rất là đẹp mắt, chung quanh là những quý nữ khác, hết sức nịnh hót các nàng, Nam San bị xa lánh ở bên ngoài đám người, xa xa mà nhìn, không hiểu sao cảm thấy không hài hòa.
Mạnh quận chúa và hoàng gia quan hệ chặt chẽ, hơn nữa cô cô là Hoàng hậu, nàng là người được chọn làm Tứ hoàng tử phi, vậy Nam Cẩn chắc cũng hướng về phía vị trí này, như vậy hai người còn là bạn tốt khuê phòng, nếu nói không có khoảng cách, nàng không tin.
Nhưng trên mặt hai người lại không biểu hiện ra, dáng vẻ Nam Cẩn lạnh như băng sương khó mà nói, Mạnh Bảo Đàm lại không phải người đơn giản, trên gương mặt vẫn luôn treo nụ cười như tắm gió xuân, ánh mắt ấm áp nhìn người khác, là ai cũng sẽ không nghi ngờ sự chân thành trong đó.
Nếu nàng ta không phải người đơn thuần ôn nhu, thì là người lòng dạ thâm trầm.
Rất nhanh cửa cung mở ra, thái giám chấp lễ và các ma ma đi ra, đám người tức thì an tĩnh lại, đám thái giám căn cứ theo phẩm cấp trong phủ các nàng mà sắp xếp hàng, Mạnh Bảo Đàm tự nhiên xếp đầu, Đức Dũng hầu phủ luận phẩm giai là chính nhất phẩm, cũng xếp ở đội ngũ gần phía trước.
Trước khi vào cung, tất cả nữ tử đều phải đi bộ vào, không được phép mang một nha hoàn nào, Nam San xếp sau Nam Anh, nàng ngẩng đầu nhìn phía trước, còn may xếp trước nàng có mấy chục người, nàng thở phào nhẹ nhõm, đội ngũ phía trước có nữ tử cao gầy ngoảnh đầu lại, vừa vặn va phải ánh mắt của nàng.
Ngũ quan nữ tử cao gầy kia cũng tạm được, chỉ là da hơi đen, gương mặt tròn mập của Nam San dại ra, thiếu nữ đen gầy cười với nàng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, dày đặc nhuốm ánh trắng.
Nam San lập tức cúi đầu, trong lòng suy đoán thiếu nữ đen gầy này là ai, xếp hàng trước các nàng, sợ là xuất thân không thấp.
Chờ các nàng theo thứ tự tiến vào cửa cung, cửa cung sơn nền đỏ mạ viền vàng lập tức đóng lại, hơi thở trang trọng trong hoàng cung ập vào mặt, tường cao bốn phía ngăn cách ben trong và bên ngoài cung càng thêm vài phần lạnh lẽo âm u, Nam San cúi đầu, học dáng vẻ của những người khác, không dám nhìn nhiều.
Đám thái giám dẫn các nàng tới chỗ nghiệm thân, nữ tử bị điểm danh tiến vào căn phòng trước mặt để các ma ma kiểm tra thân thể, lúc đến lượt Nam San, rõ ràng cảm thấy các ma ma sửng sốt.
"Cởi y phục."
Nam San theo lời cởi áo ngoài, không thấy ai ngăn cản, lại cởi thêm áo trong, trên người chỉ còn cái yếm nhỏ với quần lót, phòng trong yên lặng làm người ta nổi da gà, khẽ cắn môi, cởi hết những thử còn lại.
Một bàn tay sờ từ mặt đến chân nàng, nàng cố nén xúc động muốn bảo vệ ngực, cố gắng để mình bảo trì bất động, tay lão ma ma kia bóp ngực lớn của nàng mấy cái, suýt thì làm người ta bất ngờ nói tục.
Lại kêu nàng nằm lên giường, mở rộng hai chân, cẩn thận xem xét, trong lòng Nam San chửi mẹ nó, xã hội quân chủ hố cha, tuyển tú chết tiệt.
Rốt cuộc sờ đủ rồi, lão ma ma gật đầu với ma ma đăng kí danh sách, ma ma tạo danh sách đang muốn ghi tên Nam San, một ma ma khác lên tiếng, "Thân hình nàng mập quá, có ổn không?"
Ma ma đăng kí giọng điệu cứng ngắc vang lên, "Thánh thượng có dụ, hễ thân thể không thiếu hụt, cơ thể không có mùi lạ đều có thể."
Lão ma ma nghiệm thân ý bảo Nam San mặc y phục, thầm nghĩ cái người đen như than trước đó còn qua, người này tuy béo, nhưng da láng mịn, sờ tới sờ lui như sữa đông, còn có trước ngực, vừa lớn vừa mềm, nói không chừng vị Tam hoàng tử kia thích như vậy.
Ai không biết Tam hoàng tử tính tình cổ quái, Hoàng hậu đưa bao nhiêu mỹ nhân đều ném ra, khó đảm bảo không phải ánh mắt không tốt, đặc biệt thích những loại hình kì lạ.
Cũng không phải một mình bà ta nghĩ như vậy, thánh thượng Kim Loan điện chỉ sợ cũng có ý nghĩ thế, cho nên mới có khẩu dụ như vậy, chỉ xem môn đệ, không xem diện mạo, lỡ như ánh mắt Tam hoàng tử không giống người thường, lại thích kiểu nữ tử xấu như vậy cũng không chừng.
Nam San cầm y phục mặc vào, thầm thở ra một hơi, được ma ma bên cạnh dẫn tới một cánh cửa khác - Hàm Bao Uyển - nơi các tú nữ ở, chờ nàng tiến vào phòng thì thấy bên trong đã có một nữ tử, là cô nương đen gầy lúc trước.