Quả Đào Trong Tâm

Chương 5: 5




Nhan An An, ở cửa nghe xong, đại khái với hai cô gái nhỏ này, trong miệng bọn họ giáo sư Tư là một người đặc biệt vô cùng lợi.

Nhưng cô đối với anh, một chút hâm mộ cũng không có, hơn nữa còn muốn mắng anh vài câu.

Cô liền khụ khụ vài tiếng, hai cái tiểu trợ lý ngẩng đầu nhìn cô một cái, lập tức cười hì hì đứng dậy.

Đoạn Tuyết cùng Lâm Khả là sinh viên mỹ thuật đang học năm 2, nhìn khá là linh hoạt, hai người này, vẫn là do Tư Hành liên hệ viện trưởng học viện mỹ thuật đề cử.
"Chị An An, chị đến rồi, ngày hôm trước khi giúp bạn bè xong vừa đúng lớp học bắt đầu bọn em không đến giúp được, vất vả cho chị An An rồi".

Lâm Khả vừa nói vừa dùng cánh lay lay cô mà làm nũng.
Nhan An An tuy rằng so với các cô lớn hơn bốn năm tuổi, nhưng tính cách đặc biệt Phật hệ, điều này hai tiểu trợ lý vô cùng thích cô.
Hai tiểu cô nương, hình như nói đến cái đề tài kia vẫn chưa đủ cao hứng, thậm chí còn lôi kéo cô cùng nhau bát quát một chút.
"Chị An An, chị có biết giáo sư Tư hay không? Em cùng chị nói, thật sự soái vô cùng, tính cách vô cùng tốt." Lâm Khả nói đến Tư Hành, ánh mắt liền mở to, cơ hồ còn phát sáng.

Nhan An An không hề gợn sóng nói một câu: "Không quen biết."
Lâm Khả lại nói: "Không quen biết cũng không sao, lần sau em mang chị đi nhìn trộm thầy ấy.

Thật sự, bỏ thời gian nhìn giáo sư Tư liền không lỗ.

Hơn nữa Chị An An hẳn vẫn là còn độc thân đi, nói không chừng còn có thể cùng giáo sư Tư tìm hiểu một chút.

Chị vẽ tranh tốt như vậy, lớn lên lại đẹp, em thậm chỉ cảm giác hai người rất xứng đôi nha"
Lâm khả lại chọc Đoạn Tuyết một chút, hỏi cô, "Cậu nói một chút có phải chị An An cùng giáo sư Tư rất xứng đôi phải không"
Đột nhiên Đoan Tuyết bị nhắc đến, liền bất ngờ phản ứng một chút, " Ah, là, Chị An An cùng giáo sư Tư hình như rất hợp"
Lâm Khả nói: "Chị An An, chị tin em, lần sau em liền mang chị đi trộm gặp giáo sư Tư, thường xuyên gặp mặt, nhiều lần sẽ quen mắt, nói không chừng còn có thể thành công."
Tiểu trợ lý, đối với cô mà làm mặt quỷ dị, cực kỳ giống mới những fan cuồng đu idol.

Nhan An An rất muốn xúc động một lần liền nói cho các cô biết.

Tư Hành trong lòng các cô không có hoàn mỹ như vậy.

Nhưng nghĩ lại, các cô còn trẻ người non dạ, thanh xuân ai cũng có lầm lỡ đem cẩu đàn ông trở thành nam thần.

Cô bình tĩnh đi đến trước quầy, đem một chồng tờ quảng cáo bên trong ôm ra.
"Hôm nay nhiệm vụ, chính là đem những tờ này phát hết nha"
Lâm Khả nhìn thoáng qua, "Nhiều như vậy a?"
"Nhiều sao?".

Nhan An An nhướng mày, cong cong mi hướng về phía trước cửa, thoáng qua khí chất có vài phần sắc bén.

Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết lập tức nhận lấy, "Không nhiều lắm, không nhiều lắm, chúng em lập tức đi phát liền"
Vì thế, Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết liền ôm một đống đến chỗ học sinh tiểu học cùng trung học mà phát.
Phát tờ quảng cáo xong, đã là buổi chiều, Nhan An An cuối cùng cũng chuẩn bị một ít công tác, ngày mai chính thức mở khai trương.
Buổi tối về đến nhà, là tám giờ.
Phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm đều không thấy Tư Hành, Nhan An An lại từ trên lầu đi xuống tìm dì Phương hỏi một chút.
"Dì Phương, Tư Hành còn chưa có trở về sao?"
Dì Phương nói, "Đúng rồi bà chủ, buổi chiều ông chủ có trở lại một chuyến, nói tạm thời có việc muốn đi công tác, thu dọn vài món quần áo đi rồi"
Còn thu dọn quần áo sao?
Nên là không nói đến nội dung của tờ ly hôn đi!
Cái tên Tư Hành này, cô đang muốn tìm anh, anh thế mà lại trốn đi.
Nhan An An lên lầu tắm rửa một cái, thoải mái mặc áo ngủ, hướng đến trong chăn mà nằm, cơn buồn ngủ lập tức ập tới.
Phòng vẽ tranh tuy việc không nhiều lắm, nhưng đủ các loại việc linh tinh, chạy đi chạy lại, kỳ thực rất mệt.
Nhan An An cuộn tròn thân mình, hai chân kẹp lấy chăn bông mềm mại, ánh mắt hạ xuống, lập tức liền tiến vào mộng đẹp.
11 giờ, Tư Hành tiếp xong khách hàng, trở về khách sạn, trở lý hỏi anh.
Tư Hành quay đầu nhìn anh một cái, lãnh đạm hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cũng không có gì, chính là vừa nãy ngài vẫn luôn đang xem di động, tôi lo lắng ngài còn có chuyện gì quan trọng"
Tư Hành đang định lấy di động ra xem thêm lần nữa, lại yên lặng thả trở về.

Cũng chính là Nhan An An đến bây giờ vẫn chưa gọi điện thoại cho anh mà thôi.
Lúc trước mỗi lần đi công tác, cô đều sẽ quan tâm đến anh một chút, không cẩn thận đã biến thành thói quen.
Hiện tại đột nhiên nhìn tới không thấy cô nhắn tin, có chút mất mát.
Tư Hành lại nhìn thoáng qua di động, bất luận vẫn không có động tĩnh gì.
Anh đứng sát cửa sổ trong phòng chần chừ một chút, nghĩ đến bộ dạng lúc trước cô uống say, nghĩ thầm mong không có xảy ra chuyện gì.
Càng nghĩ càng thấy bất an, lấy di động ta liền ấn số điện thoại có ghi chú.
Ba phút sau, Nhan An An thật sự bị tiếng chuông điện thoại làm ồn đến chịu không nổi, mặc kệ không cần biết là ai gọi, liền ấn nghe, giọng nói có chút bực bội: "Này đã 12 giờ đêm, còn có để người khác ngủ không vậy!"
Biết được Nhan An An đang ngủ, Tư Hành tâm tình căng thẳng cũng hạ xuống.
Còn tốt không có việc gì.
Bất quá anh lại không biết nên nói cái gì.
Nhan An An không nghe được âm thanh, giãy giụa mở mắt, liếc nhìn ghi chú, phát hiện ra là Tư Hành.
Liền lười biếng lên tiếng hỏi: "Muộn như vậy anh gọi cho tôi làm gì?"
Tư Hành bình tĩnh nói: "Em hôm nay không có gọi điện cho tôi".