Quản Gia Ác Ma Hôm Nay Vẫn Tiếp Tục Nỗ Lực

Chương 12: Cậu buộc phải nghe theo



【Ký chủ chờ một lát.】

Hệ cũng lo lắng không kém, ông không biết nơi nào đã xảy ra vấn đề:【Để chú kiểm tra!】

Theo lý nói thì không nên như vậy, giá trị ác ma không có khả năng sẽ tăng trưởng chậm.

Á Tiêu vừa khống chế ma lực còn sót lại một chút, vừa ngoan ngoãn gật đầu chờ đợi đáp án từ chú Tứ.

Chữa khỏi không phải chỉ cần vài phút là xong.

Kỹ năng yêu cầu tinh thần lực phải đi vòng ba lần trong người cấm kỵ giả, quá trình đó ít nhất là ba tiếng.

Kỹ năng chữa khỏi của Á Tiêu thì khác, một phút có thể đi vài vòng trong người phản diện.

Nhưng đối với cậu, đây lại là một điểm yếu vì tốc độ của nó quá nhanh so với tất cả quản gia ở thế giới này.

Nên cậu phải vừa phải điều chỉnh tốc độ, vừa tránh ma lực còn sót lại bị rò rỉ ra ngoài quá nhiều.

Mắc gì mấy người kia mất cả tiếng để đưa tinh thần lực đi một vòng cơ thể?

Á Tiêu vừa nghĩ vừa cố gắng điều chỉnh tốc độ phù hợp với thế giới này.

Khi ma lực đi dọc sóng lưng của Tần Thích, đột nhiên đụng phải thứ gì đó mà ngưng lại một chút, sau đó biến mất.

Hỏi chấm???

Á Tiêu làm lại, khi di chuyển tới khúc sống lưng, ma lực vẫn biến mất như cũ.

Nhóc ác ma lập tức hứng thú, cậu khống chế một lượng ma lực nhất định đi về chỗ đó.

Giây tiếp theo, cái đuôi phía sau dựng phách lên.

Vô số quả cầu năng lượng màu tím trải đều trên xương sống của phản diện.

Kết hợp với bóng đêm bao quanh khiến cột sống trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Đây là năng lượng mà Tần Thích giấu trong cơ thể. Cảm giác so với lần dị hóa trước còn mạnh hơn.

Sau khi thấy một màn này, nhóc ác ma hưng phấn hẳn lên.

Thì ra đợt dị hóa lần trước cậu thấy không phải là trạng thái mạnh nhất của phản diện!

So với tưởng tượng thì xem ra có vẻ anh ta còn mạnh hơn rất nhiều!!!

Bản năng muốn tiếp xúc với kẻ mạnh trỗi dậy.

"Nguyên soái, nếu ngài cảm thấy nhàm chán, ngài có thể trò chuyện với tôi."

Giọng nói của người quản gia mang theo vài phần thân mật, khiến người khác không tự chủ được mà thả lỏng tâm tình.

Đây chính là một kẻ siêu mạnh mẽ!

SIÊU CẤP ÁC MA!!! Siêu-cấp-ác-ma.

"Không cần." Tần Thích bình tĩnh từ chối.

Nhiều quản gia khi chữa khỏi sẽ nói chuyện với cấm kỵ giả, khiến đối phương không còn quá căng thẳng nữa.

Vì thế Tần Thích cho rằng, người này cũng muốn dùng phương thức đó an ủi mình.

Á Tiêu cũng không ngoài ý muốn, suy cho cùng phản diện không phải là một người dễ nói chuyện.

Cậu tiếp tục làm công việc của mình, trong lòng có chút đáng tiếc.

【Ký chủ! Chú đã điều tra ra!】

Ngay lúc Á Tiêu đang thất thần thì hệ thống xuất hiện.

Cùng lúc đó, Tần Thích vừa mới từ chối Á Tiêu thì căn phòng rơi vào yên tĩnh.

Tần Thích có thể cảm nhận rõ ràng, khi Á Tiêu dùng chữa khỏi, thân thể cảm thấy rất thoái mái.

Hoặc có thể nói, kỹ năng của quản gia này cực giỏi, từ đầu tới cuối đều không có sai sót nào.

Hơn nữa lúc nãy khi nghe giọng nói của đối phương, có thể cảm nhận được trạng thái của đối phương rất bình thường.

Cơ thể không có một chút căng chặt nào, không giống những người cũ khi chữa như là chữa cho con quái vật nào đó.

Có năng lực, gan cũng lớn, lại hiểu chuyện....

Không thể phủ nhận được vị quản gia mới này có rất nhiều ưu điểm.

Tần Thích nhắm mắt lại, có vẻ đối phương là một người khá đặc biệt.

Bên kia, khi Á Tiêu nghe hệ thống giải thích, suy tư mà lặp lại một lần nữa.

【Nói cách khác, tốc độ hấp thụ giá trị ác ma giảm là do thân thể của phản diện bị suy yếu?】

【Chính xác.】

Phản diện vừa mới tiến vào trạng thái dị hóa gần đây, rồi lại cưỡng chế sử dụng thuốc ức chế.

Nếu không phải thân thể có tố chất hơn người, có lẽ đã sớm chết, bây giờ ở trạng thái suy yếu cũng đúng.

【Vậy chúng ta sẽ bồi bổ thân thể của phản diện thật tốt!】

Cậu quyết định rồi, việc đầu tư lúc đầu cũng không đáng kể chút nào.

Chỉ cần có thể mọc cánh, mục tiêu của cậu vẫn là trở thành một quản gia trung thành của phản diện!

Theo thời gian trôi, Á Tiêu cật lực khống chế ma lực đi đúng tốc độ.

Sau hai tiếng, cuối cùng thời gian chữa khỏi cũng đã kết thúc.

Xong!! Á Tiêu vui muốn khóc.

"Mệt?" Một âm thanh trầm thấp vang lên.

Trong phòng xuất hiện ánh sáng mỏng manh như có như không.

Người đàn ông đứng giữa làn giao thoa của sáng và tối, làm nổi bật lên vóc dáng hoàn mỹ.

"Có một chút."

Nếu là người bình thường, khi được hỏi như vậy đa phần sẽ khách sáo, nhưng Á Tiêu lại thật lòng gật đầu.

"Chủ yếu là do hơi chán, nguyên soái ngồi nãy giờ không thấy nhàm chán sao??"

Tần Thích không có cảm giác gì, nhưng cũng hiểu sự mệt mỏi khi thực hiện chữa khỏi.

"Vất vả cho cậu."

Quản gia mới nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang được che kín bởi kính phòng hộ màu đen.

Ngay lúc Tần Thích muốn hỏi thì đột nhiên đối phương nói.

"Nguyên soái, thật ra tôi đã học rất nhiều kỹ năng khác nhau."

Tần Thích cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Á Tiêu.

Chàng thanh niên sờ khuôn mặt mình. Không thể không nói, phản diện quá dịu dàng.

Làm cậu có cảm giác mình đang gây phiền phức cho Tần Thích.

"Nguyên soái, ngài muốn đi thành trung tâm tham dự gặp gỡ mùa xuân đúng không?"

Á Tiêu đoán, đây chính là lý do làm phản diện dịu dàng với quản gia mới.

Đây cũng là điều mà Meister đã từng đề cập tới, nhưng lúc đề cập lại khá mơ hồ.

Cấm kỵ giả có giá trị cấm kỵ cao muốn tiến vào thành trung tâm, bắt buộc phải có quản gia bên cạnh.

Ít nhất ba tháng, cho dù là nguyên soái thì cũng phải tuân theo.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía phản diện, khoé mắt cong lên và nói.

"Tôi muốn trở thành người mà ngài có thể tin tưởng, vì thế đã cố gắng học rất nhiều. Nếu tôi làm không tốt ở đâu mong ngài cứ nói, tôi sẽ sửa và không lập lại sai lầm đó nữa."

Cậu muốn đạt được sự tin tưởng của nguyên soái. Chứ không phải trở thành người có cũng được, không có cũng chả sao.

Im lặng được một lúc, Tần Thích đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói chứa một chút khó hiểu.

"Biểu hiện của ta rõ ràng như vậy?"

"Không có." Á Tiêu vừa lắc đầu vừa nói.

"Chỉ là vài động tác trong lúc vô tình, nên tôi cảm thấy ngài khá băn khoăn về tôi."

Như vừa nãy khi đang thực hiện chữa khỏi, Tần Thích cố ý đem vũ khí bên hông đặt xuống.

Chắc hẳn không muốn người quản gia mới này cảm thấy sợ hãi.

Thật ra, mất đi vũ khí sẽ khiến phản diện tăng thêm cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

Trong cốt truyện, ngay cả lúc ngủ Tần Thích cũng không tháo vũ khí xuống chứ đừng nói là việc chữa khỏi đơn giản.

Tần Thích nhìn chằm chằm Á Tiêu, anh thấy được sự kiên định trong đôi mắt thanh niên.

Anh thật sự thắc mắc, rốt cuộc đối phương vì cái gì mà muốn có được sự tin tưởng của mình.

Do tinh thần trách nhiệm sao?

Rõ ràng là bọn họ chỉ cần duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp là đủ.

Nếu anh lộ ra tính cách thật, thì đối với vị quản gia yếu ớt này cũng chẳng phải điều tốt lành gì.

Không chỉ vậy, có thể còn khiến Meister tìm một quản gia khác.

Trong phòng không hề có bất kỳ tiếng động nào.

Hệ thống lo muốn chết rồi. Ông nuốt một viên thuốc trợ tim, run rẩy đỡ lấy trái tim số liệu của mình.

Không biết vì sao ký chủ lại nói chuyện với phản diện như vậy, bầu không khí nặng nề quá đi!

Tâm tình cha già lo lắng con mình sẽ bị tư bản đuổi việc.

"Được." Tần Thích lấy cây thương vốn bị ném lên giường đặt bên hông, động tác không nhanh không chậm.

"Như lời cậu nói, nếu cậu từ chức trước buổi gặp gỡ mùa xuân, ta sẽ không duyệt. Cậu buộc phải nghe theo. Đây chính là hiệp nghị của chúng ta."

Hệ thống: Vậy là đồng ý rồi?

Á Tiêu: Tuyệt vời!!

Tần Thích nghiêng đầu nhìn, liền thấy đôi mắt đầy ý cười của đối phương.

Rạng rỡ, trong sáng, chứa đầy mong đợi và trân trọng.

Tiếng của vị quản gia vang lên.

"Tôi nhất định sẽ trở thành một quản gia mà nguyên soái có thể tin tưởng."

Tần Thích ừ một tiếng.

Ngay lúc quản gia muốn rời đi, anh đột nhiên nói.

"Ta không thích tách trà màu trắng."

Tách trà mà hôm nay phản diện uống có màu trắng. Á Tiêu nhìn chăm chú, sau đó tán thành nói.

"Đúng là khó coi thật, tôi cũng không thích màu trắng lắm."

Hệ thống:... Tần số não của người trẻ kì lạ như vậy sao??