Sau Khi Sống Lại Tôi Trở Thành AI Của Chiến Thần

Chương 27



Khuôn mặt Owen ửng hồng, khẽ thở hổn hển, hồi phục lại sau cảm giác ngạt thở của thể tinh thần.

Tên AI này mạnh thật.

Thời Hàn cầm khăn ướt trong tay, một tay nâng mặt Owen lên, tay kia cẩn thận lau mồ hôi trên trán hắn.

"Làm tốt lắm, Owen à."

Đâu chỉ tốt không mà còn mạnh ngoài dự kiến của người khác.

Thế giới ảo của mạng Ngôi Sao vốn là sân nhà của AI, khi nền văn minh AI và loài người giao chiến trước kia, loài người ở cùng cấp đã áp dụng sách lược vây đánh để chiến đấu với AI trong thế giới ảo. Nói cách khác, không thể nào một người cùng cấp có khả năng đánh thắng AI trong thế giới ảo, loài người đã dựa vào cơ số dân cư lớn gấp mười triệu lần và sức sinh sản mạnh hơn mới thắng được chiến tranh khi đó.

Đương nhiên ngoài việc giao chiến trong thế giới ảo, loài người còn có nhiều cách vật lý tiêu diệt AI - trước tiên giới hạn nó trong một khu vực cục bộ, sau đó trực tiếp đập cả phần cứng là được. Có điều thao tác này quá khó, chỉ trong giai đoạn sau chiến tranh mới bị loài người mang ra đe dọa thủ lĩnh nền văn minh AI. Tên vị thủ lĩnh đó là Nguyên Sơ, người đã mất tăm hơi trước khi chiến tranh kết thúc.


Lúc đầu Thời Hàn nghĩ anh có thể dễ dàng đánh bại Owen trong trạng thái bình thường, nhưng hắn lại tạo cho anh áp lực cực lớn, thậm chí là mối đe dọa thâm sâu. Thời Hàn dùng toàn lực cũng chỉ có thể đánh hắn một trận hòa, bất đắc dĩ mới dùng đến tài nguyên dự phòng, đây là máy chủ bí mật của anh, mỗi lần khởi động phải chấp nhận mọi rủi ro.

Theo lý mà nói, một AI có đủ tài nguyên tính toán thì cấp bậc lực tinh thần của chính nó có thể đạt đến mức tối đa trong mạng Ngôi Sao. Lần này khi Thời Hàn khởi động tất cả các tài nguyên đã nâng cấp của bản thân lên gần mức A, có nghĩa là Owen đã ở rất gần cấp bậc có thể đi ngang qua vạn vật.

Đáng tiếc ở cái thế giới này, lực tinh thần không phải là điều kiện cần và đủ của cường giả. Phải có một lượng lớn tài nguyên mới có thể biến lực tinh thần thành sức chiến đấu sẵn, nếu không thì sự thống trị của đế quốc quý tộc đế quốc đã sớm bị lật đổ rồi.


"Mang cái này vào đi, lấy từ chỗ Lý Chân Hi đấy."

Thời Hàn dán mặt nạ nano sau tai Owen, trong chớp mắt những hạt nhỏ li ti che phủ mặt Owen, tạo ra hiệu ứng quang học chỉ sửa đổi ngũ quan một chút, làm khuôn mặt của hắn thành một diện mạo khác.

Thời Hàn tiếc nuối gật đầu. "Hiệu quả không tệ, tuy không đẹp mắt bằng chính cậu."

Mặt Owen tối sầm. "Cầu còn không được."

Thời Hàn cười cười, xoay người bước vào buồng lái rồi khởi động tàu.

"Chuẩn bị xong xuôi khâu chiến đấu, bây giờ chúng ta sẽ đến Ngôi Sao Autumn cứu một người."

——————

Aisa Ikeda dùng tay đè đầu mũ, kéo vành mũ thấp xuống. Dù đã ngụy trang bằng mặt nạ quang học, nhưng cô vẫn cảm thấy hết sức bất an.

Quả nhiên cô vẫn còn quá trẻ, quá nóng vội.

Cha mẹ Aisa đã qua đời trong một "sự cố" cách đây một năm. Đến giờ cô vẫn không biết "sự cố" này có bao nhiêu phần là do con người gây ra, chỉ biết sau khi cô thừa kế tước vị quý tộc của mẹ và sản nghiệp của cha mình, thân thích của cô và những người nắm quyền khác ở khu Ngôi Sao thứ mười tám xúm xít lại trông y như một đàn kền kền ngửi thấy mùi xác chết thối rữa.


Thành thật mà nói, Aisa không hi vọng mong muốn thừa kế sản nghiệp mờ ám của cha mình, trong đó gồm cả nạn buôn người cô căm thù đến tận xương tuỷ. Nhưng cô lại không thể ngồi nhìn người khác cướp đoạt chúng, nếu sản nghiệp rơi vào tay người ngoài, đừng nói đến vụ thủ tiêu, phát triển thêm là điều hoàn toàn có thể.

Mà nếu cô mất tài sản và quyền lực làm chỗ dựa thì chỉ càng xa rời lý tưởng của cô hơn.

Suốt một năm này, cô sống giữa kìm kẹp của đám bề trên đang chầm chậm khuếch tán thế lực của mình trong bóng tối. Khi cô nghĩ mình có thể lật ngược tình thế, thử giải cứu một nhóm nô ɭệ, nhưng kết quả lại bị chú mình tóm ngay lúc đó, lúc này cô mới nhận ra nhất cử nhất động lén lút của cô đều lọt vào mắt ông.

Cô luôn nhớ rõ người đàn ông đó đã nói với vẻ mặt chế nhạo: "Không tệ đâu, Aisa, không hổ là con gái của anh chú, một thời gian nữa thì không thể xem thường được đâu. Nhưng mà cháu còn quá nhỏ, một bé gái mười bốn tuổi đã muốn cùng chú khiêu chiến à... Vậy thì chú sẽ để cháu trẻ mãi không già."
Aisa cố tìm mọi cách để trốn thoát.

Hiện giờ cô đang ở cảng hàng không ở Ngôi Sao Autumn. Cô có biết cảng hàng không bí mật thuộc nhà Ikeda trên Ngôi Sao Autumn, nhưng chú của cô chắc rằng cũng biết nó. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, vậy nên Aisa đã chọn đến cảng hàng không công cộng người người qua lại, cô có một con tàu được đăng ký dưới thân phận khác đã đỗ ở đây.

Tình hình sẽ tốt hơn nhiều nếu cô có thể rời khỏi khu Ngôi Sao thứ mười tám, ít nhất cô có thể đến đế đô tìm đến sự bảo hộ của bạn thân mẹ, mặc dù có thể khiến cô phải trả giá bằng một số tài sản của mình, còn hơn là mất đi cuộc sống của cô.

Nơi tàu đỗ đã gần trong gang tấc, chỉ cần thông qua một cửa xác minh thân phận nữa thôi. Aisa để lộ dấu trên cổ tay, quét qua cuộn cảm trước cánh cửa hình vòng cung.
Đèn xanh biếc sáng lên kèm theo một tiếng "tách" tươi vui.

Aisa vừa định thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt cảm thấy ánh mắt ác ý như mũi nhọn đâm vào lưng, trái tim vừa tính buông thõng lại đột nhiên treo tít lên.

Nguy hiểm quá!

Cô không chần chừ chạy nhanh về phía cửa, lực tinh thần phóng ra, thử khởi động hệ thống lái của con tàu. Quả nhiên, ngay khi lực tinh thần của cô chạm vào phi thuyền, khu đỗ tàu đều sáng rực đèn đỏ, âm thanh cảnh báo lạnh lùng của AI vang vọng trong khu vực: "Một vụ trộm xảy ra tại nơi đỗ số 122 khu D, khởi động hệ thống an ninh, cảnh báo, một vụ trộm xảy ra tại nơi đỗ số 122 khu D..."

Cảng hàng không đã khóa quyền sử dụng của con tàu này, Aisa lao tới trước cửa buồng tàu, dùng hết sức lực phá giải giới hạn trong cảng hàng không. Nhanh...

Nhận ra nguy hiểm đang đến gần, cô vừa giữ liên kết giữa lực tinh thần với con tàu, lại vừa nhanh nhẹn lăn người qua. Ngay sau khi cơ thể cô vừa rời vị trí ban đầu, một viên đạn bắn vào đúng vị trí đó để lại vết cháy xém trên nền. Dùng sức ở chân nhảy lên không trung, móng vuốt dạng liềm bật ra mắc trên trần nhà, tránh thoát mấy chùm laser quét tới, đồng thời từ trên ngắm bắn xuống người máy an ninh đang lần lượt lao tới, đạn gia tốc điện từ ánh sáng hồ quang xoay tròn bay thẳng vào đầu đám người máy.
Aisa cảm thấy liên kết giữa lực tinh thần với con tàu đã bị nhiễu.

Quả nhiên những kẻ dùng lực tinh thần đang truy sát cô là thuộc hạ của chú. Lực tinh thần quấy nhiễu cô vẫn đang tăng nhanh, xem ra ban đầu chúng đã phân tán ngồi chờ ở các khu khác nhau trong sân bay, giờ đây tên này tiếp nối tên kia lao tới. Còn thêm đám người máy an ninh như cơn thủy triều tràn vào, cùng với vòng vây có lẽ đã hình thành bên ngoài cảng hàng không, Aisa đưa ra phán đoán ngay lập tức.

Trong vòng một phút nếu cô không lên tàu thì chỉ có chờ chết ở đây.

Aisa nghiến răng tiếp tục giành quyền khống chế tàu, mười giây... hai mươi giây... ba mươi giây... một chút nữa, một chút nữa thôi!

Ba tên dùng lực tinh thần xuất hiện trước mặt cô.

Chết tiệt! Aisa chửi thầm.

Cô phải xốc lại tinh thần để đối phó với chúng, cổ tay vừa nâng lên thì đối thủ nổ súng ngay, chiếc khiên duy nhất cô rất vất vả mới có được lập tức báo hỏng. Cô đánh trả chúng, nhưng đồ bảo hộ của đối phương quá cao cấp, lại chứa nhiều năng lượng, vũ khí trong tay cô làm sao phá vỡ được.
Aisa vòng quanh chúng trong khi phải chịu đựng đau đớn do sử dụng lực tinh thần quá độ.

Lúc này, cô vô cùng vui mừng vì chưa bao giờ bộc lộ thực lực thật trước mặt chú. Khi cô đang ngày đêm mài giũa lực tinh thần của mình, chú lại cho rằng cô là một tiểu thư có tham vọng nhưng yếu ớt và hoạnh họe. Thế nên người đàn ông luôn cẩn thận ấy chỉ phái số ít sát thủ cấp B, còn hầu như lực tinh thần chỉ tới cấp C.

Cô đã đột phá lên cấp B từ một tháng trước.

Tuy là lực tinh thần dưới cấp A không có trang bị không thể thắng có trang bị, nhưng ít nhất cô có thể tăng tốc độ bẻ khóa tàu nhanh hơn, với lại có thể...

Bùm!

Bom năng lượng cao bên hông một tên sát thủ cấp C phát nổ mà không hề báo trước, cơ thể tên đó toác thành hai khúc vung vãi ở hành lang. Aisa quẹt vết máu bắn trên mặt, cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì có thêm hai tên đuổi đến.
Hai tên đó cấp B.

Aisa cảm thấy lạnh thấu xương.

Nội tâm dù tuyệt vọng nhưng cô vẫn chưa từ bỏ. Vào lúc đối phương đang cười đắc thắng áp sát người cô trông cứ như sói tóm được thỏ, cô cầm chặt khiên chắn kích phát cuối cùng mang theo niềm tin sau cuối đập vỡ rào chắn của con tàu bằng lực tinh thần.

Bốn tên cùng xông tới chỗ cô.

Ba...

Mình không thể thua.

Hai...

Phải đoạt lại tất cả.

Một...

Mình không thể chết, mình đã hứa sẽ thay đổi thế giới vì cậu ấy.

Choang.

Ánh sáng đủ loại vũ khí chiếu vào khiên chắn của Aisa, cô đã suy tính trước khiên chắn của mình sẽ không thể chặn được tất cả đòn tấn công.

Aisa dốc sức tập hợp chút ít năng lượng của khiên chắn vào cùng một chỗ nhằm bảo vệ nơi hiểm yếu của cô. Mà ở một phía không thể chặn lại, một tia laser mang ánh sáng chói lọi xẹt đứt cánh tay phải của cô.
Đây cũng nhờ cô trù liệu tốt, laser cắt sẽ không mất máu.

Cùng lúc đó, cửa buồng tàu cuối cùng cũng mở ra.

Aisa nhảy mạnh vào tàu, lực tinh thần điều khiển cửa buồng đóng lại ngay tức khắc, tàu phóng với tốc độ cực đại, xoay trái chuyển phải tựa âm hồn lửng lơ bay nhanh vào không gian vũ trụ.

Nàng cúi đầu nhìn nhìn chính mình cụt tay, con ngươi dần dần nhiễm ám sắc. Trước mặt trên màn hình, nàng trước mặt là đi mười phút mới có thể tới quá độ điểm, mà nàng phía sau, một con thuyền lại một con thuyền truy binh giống ong đàn tụ tập.

Cô cúi đầu nhìn bên tay cụt, con ngươi dần nhuốm đen. Trên màn hình trước mặt cô là điểm nhảy cóc qua mười phút đồng hồ mới tới nơi, phía sau cô từng con tàu lũ lượt đuổi theo như đàn ong bu lại.

Còn có thể làm gì đây?

Cô ngồi vững trên ghế lái, dán thiết bị phụ trợ kết nối lực tinh thần với thái dương, cắn răng và mở to hai mắt.
Chiến!

——————

Thời Hàn đến không gian bên ngoài Ngôi Sao Autumn, vừa lúc bắt gặp trận đánh đang tới hồi căng thẳng.

Hoặc, nên nói đang chạy trối chết thì hợp lí hơn.

Anh đưa Căn Cứ Một tiến vào trạng thái ẩn thân, ở gần điểm nhảy cóc, chiếc máy bay chiến đấu con thoi đã qua cải tạo anh lái tới đều từ dây chuyền sản xuất dưới quyền quản lý thuộc tập đoàn Minh Nhật của Lý Chân Hi. Tổng mười chiếc, sáu chiếc do anh điều khiển, bốn chiếc do Owen điều khiển, lặng yên lao vào chiến trường trong trạng thái ẩn thân.

Bọn họ hoàn toàn khuất tầm nhìn nên mắt thường không thể nhìn thấy phía trước đang diễn ra chuyện gì. Chỉ nhìn thấy vô số trạm không gian, vệ tinh nhân tạo, trạm trung chuyển tàu vì sao, cảng hàng không được xây thành hình vòng hệt như vòng dây ruy băng thép, bao quanh tinh cầu xinh đẹp dày đặc một màu tím.
Kéo hình ảnh trong màn hình, tự động phân biệt nắm bắt quỹ đạo bất thường, Thời Hàn lướt qua một con tàu loại tròn dân dụng mô hình màu trắng bạc, giữa mạng lưới hỏa lực lồng lộng, con tàu này bay lên lượn xuống, làm đủ mọi thao tác làm người ta hoa cả mắt.

Hẳn trong con tàu này có một người lực tinh thần rất cao và còn có kỹ thuật lái vượt trội, nhưng cũng không thể thay đổi số phận của cô. Đuổi sau cô là một đám như bầy ong lít nhít, đa phần là máy bay không người lái chỉ chở vũ khí, cộng với vài máy bay chiến đấu đang chở bọn người dùng lực tinh thần điều khiển máy bay không người lái.

Chúng có chết thì cắn cũng không nhả, trông thấy khoảng cách của chúng với con tàu đang chạy trốn càng ngày càng gần, thậm chí sắp vào trong tầm nhìn, con tàu ấy hiển nhiên vô lực xoay chuyển tình thế.
Chắc mẩm đó là tàu của Ikeda Aisa.