Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 91: Thực lực Lâm Chỉ Khê



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Không có khả năng, không có khả năng!

- Âm Dương Thần tiền thế đã bị ta giết, phát xuống lời thề không chết không thôi, kiếp này gặp nhau, mặc dù Thần lực hoàn toàn không có, không cách nào nhìn thấu thân phận ta, cũng cần tràn ngập căm hận chứ!

- Vì sao Luân Hồi bị đánh nát, hai người chuyển thế, lời thề cũng tiêu tán rồi?

- Tỉnh táo, tỉnh táo!

Vân Phi Dương âm thầm tự hỏi, giờ phút này, hắn đang ngồi trong Tiểu Đình, thể nữ Âm Dương Thần, cũng chính là Vân Hoa đang ôm hắn, cái đầu nhỏ dán trên cánh tay hắn, si ngốc nói:

- Ta yêu huynh mất rồi, nhanh cưới ta đi.

- Bội phục, bội phục!

Chung Vũ trốn cách đó không xa, từ đáy lòng giơ lên một cái ngón tay cái. Đây mới thực sự là tán gái chi Vương a, lời còn chưa nói, đã để một muội tử mê đảo, la hét muốn gả cho hắn.

Vân Phi Dương rất nhanh sụp đổ, nếu không phải thực lực Vân Hoa cũng nắm giữ Vũ Đồ, Vân Lịch kia lại thi triển cường lực trói buộc, hắn đã dùng một chân đá nữ nhân này bay ra ngoài rồi.

Kiếp trước chán ghét Âm Dương Thần khiến hắn thực sự khó có thể tiếp nhận việc thần hồn tách ra, thể nữ hóa thành một nữ nhân chân chính, nếu không, đối mặt với mỹ nữ dạng này, hô hào gả cho mình, đã sớm đặt mua hôn lễ.

"Khặc khặc kiệt!"

Vân Lịch đứng kế bên âm u nói:

- Muội muội này của ta rất kén chọn, chưa bao giờ động tâm với nam nhân, bây giờ yêu mến ngươi, cũng coi như duyên phận.

Vân Phi Dương thật muốn khóc.

Duyên phận này thật đáng sợ, lão tử không muốn a!

- Sao thế?!

Vân Lịch nâng tay hắn, âm u nói:

- Nhìn mặt ngươi giống như rất không vui thì phải?

"Xoát ——"

Đột nhiên, Vân Phi Dương thừa dịp đối phương thư giãn trong nháy mắt bạo phát Linh Hạch trong cơ thể, thoát khỏi trói buộc, thả người nhảy ra khỏi đình, điên cuồng chạy trốn.

Vân Lịch nao nao, Vân Hoa khẽ nhíu mày, thi triển thân pháp nhảy ra ngoài, la lớn:

- Lần đầu tiên gặp đẹp trai như vậy, ta nhất định phải gả cho ngươi.

- Có bị bệnh không!

Vân Phi Dương một bên chạy, một bên quay lại hô to.

- Lợi hại, lợi hại!

Chung Vũ trốn ơsau cây, thấy cô bé kia dây dưa đến cùng đuổi theo Vân Phi Dương, trong lòng bội phục vạn phần nói.

- Xem ra, đây mới là cảnh giới tán gái tối cao!

- Muội muội, chờ ta một chút!

Vân Lịch cũng đuổi theo. Khoan hãy nói, hai huynh muội này có thân pháp đặc thù, tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã biến mất tại rừng cây.

"Hừ."

Lương Âm một bên hất bím tóc đuôi ngựa, thở phì phì rời đi, vừa đi gắt góc áo, tức giận mắng:

- Nữ nhân kia thật không biết xấu hổ!

Thực lực Vân Phi Dương không bằng huynh muội Vân Lịch, nhưng tốc độ chạy trốn tuyệt đối nhất lưu, hắn một đường phi nước đại, rất nhanh đã bỏ xa hai người, chạy trốn tới Quý Thủy Đường, mắng thầm:

- Mẹ nó chứ, chờ tu vi lão tử tăng lên, nhất định đùa chết huynh muội các ngươi!

- Phi Dương ca.

Diệp Nam Tu đi tới, thấy hắn thở hồng hộc trốn sau cánh cửa, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi thế nào?

"Ách"

Thân thể Vân Phi Dương thẳng tắp đáp.

- Không có việc gì.

- Vừa vặn, Phi Dương ca, đi, cùng đi xem náo nhiệt đi.

Diệp Nam Tu cười nói.

- Náo nhiệt gì?

- Không phải chứ!

Diệp Nam Tu hồ nghi nhìn hắn.

- Ngươi không biết?

Vân Phi Dương mê mang không thôi.

- Ta biết cái gì?

Diệp Nam Tu hắc hắc cười một tiếng nói:

- Phi Dương ca, sáng sớm hôm nay, Lâm Chỉ Khê ngươi thích kia hạ chiến thư với top 15 Thiên Bảng, hiện tại chỉ sợ sắp bắt đầu.

- Còn có việc này?

Sáng giờ hắn đều thủ hộ Mục Oanh tại Y Đường, cũng không biết tin tức này.

- Đi đi.

Diễn võ trường tụ tập đầy ắp học sinh, số lượng nhiều hơn rừng cây hôm qua, có thể nói, tám thành học sinh đều đến, mà trong đám người còn ẩn rất nhiều Thiên bảng thiên tài.

Vân Phi Dương cùng Chung Vũ giao đấu, tuy nhiên rất hút người, nhưng dù sao cũng là Thiên bảng hạng chót thứ 36, mà trận đấu hôm nay do top 15, và 16 tranh đấu!

- Lâm Chỉ Khê cuối cùng mạnh bao nhiêu?

- Hắn được cao tầng học phủ đề cử lên, cho tới bây giờ vẫn chưa bày ra tu vi. Bất quá, xếp tới mười sáu, thực lực chắc cũng đạt đến Vũ Đồ.

- Vũ Đồ?

Mọi người nhao nhao chấn kinh, trong đán tân sinh, có thể xuất hiện cấp bậc Vũ Đồ, đủ để gây rung động.

- Đây mới là thiên tài.

- Nó đó, Vân Phi Dương nếu so với Lâm Chỉ Khê, chẳng đáng chú ý.

- Tên kia chỉ là cảnh tượng nhất thời, chờ đến võ đạo khảo hạch, rất nhiều tân sinh bày ra tu vi, hắn sẽ biết mình yếu bao nhiêu.

- Vân Phi Dương đến!

Đột nhiên, không biết ai hô một tiếng.

Mọi người nhao nhao chuyển mắt, quả nhiên thấy Vân Phi Dương danh tiếng đang thịnh từ bên ngoài đi tới, rất nhiều người vì hắn tránh đường, trong khoảng thời gian này, ai đắc tội hắn, đều không có kết cục tốt, tránh xa một chút thì hơn.

- Phi Dương ca, ngươi quá trâu a.

Nhìn thấy mọi người tránh ra một con đường, Diệp Nam Tu đối với Vân Phi Dương càng bội phục rạp đầu xuống đất.

Vân Phi Dương không nói chuyện, Linh Niệm bao phủ diễn võ trường, xác định không có hai huynh muội Vân Lịch cùng Vân Hoa, mới phóng khoáng đi đến mép đài.

- Hắn là Vân Phi Dương?

Một tên Thiên bảng thiên tài xa xa đánh giá Vân Phi Dương, cười nhạt nói:

- Khí tức cũng không mạnh, chắc chưa đột phá Vũ Đồ, Chung Vũ thật mất mặt, mặt hàng dạng này cũng đánh không lại.

- Lang khôn, không nên xem thường người này, có thể thi triển ám kình vũ kỹ, có lẽ không đơn giản.

Một thiếu niên tên mi thanh mục tú bên cạnh nhắc nhở.

Thiếu niên gọi Lang Khôn nói.

- Phong Thiên vũ, ngươi quá cẩn thận, theo ta thấy, tên này chỉ khi dễ được dạng gà mờ Chung Vũ này, nếu như gặp phải ta, sẽ đánh hắn kêu cha gọi mẹ.

Phong Thiên Vũ lắc đầu, không nói thêm gì.

Chờ một lát, Lâm Chỉ Khê mặc nam trang màu trắng xuất hiện, chầm chậm đi ên diễn võ đài, mặc dù phát hiện Vân Phi Dương, nàng cũng không nhìn đối phương một chút, cao ngạo lên đài, hừng hực khí khái anh hùng.

- Nữ nhân này…

Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng, nhưng trong lòng thầm nghĩ:

- Ngươi càng biểu hiện cao ngạo, càng kích phát ý muốn chinh phục của ta, chờ đó cho ta!

Lâm Chỉ Khê lên sân khấu không lâu, Thiên bảng 15 Dương Chí cũng tới, trên mặt hắn nở nụ cười, dưới đài truyền đến tiếng hò hét:

- Chí ca, cố lên, ngươi là giỏi nhất, ưu tú nhất Ất Mộc Đường!

Dương Chí là học trưởng trung giai Ất Mộc Đường. Lần này xuất chiến, không chỉ đại biểu chính mình, còn đại biểu Ất Mộc Đường, cho nên rất nhiều đồng học đều đến cổ vũ cho hắn.

Dương Chí hướng về phía đồng học cười một tiếng, sau đó lên tiếng.

- Các huynh đệ, yên tĩnh, chờ giao đấu kết thúc, chúng ta đi Thanh Phong Lâu chúc mừng thắng lợi!

- Tốt!

Mọi người cùng hô.

Dương Chí xoay người, nói:

- Một tân sinh cũng dám khiêu chiến học trưởng, chẳng lẽ giới tân sinh năm nay đều giống như Vân Phi Dương, cuồng không để ai vào mắt?

Vân Phi Dương im lặng.

Ngươi và Lâm Chỉ Khê giao đấu, dắt ta ra làm gì?!

Lâm Chỉ Khê lạnh lùng lên tiếng.

- Bắt đầu đi.

Dương Chí hoạt động một chút, nói.

- Ngươi đã muốn tìm ngược, vậy ta đành thuận theo thôi, tới đi.

"Xoát ——"

Đột nhiên, Lâm Chỉ Khê xuất hiện trước người Dương Chí, bàn tay tinh tế vung vẩy, hình thành Thái Cực đồ án, sau đó thân hình lóe lên lần nữa hồi quy nguyên vị (trở về vị trí cũ).

Bành.

Thái Cực đồ án trong nháy mắt Lâm Chỉ Khê biến mất bỗng nhiên bạo liệt, sinh ra sóng trùng kích cự đại, Dương Chí vừa dứt lời, căn bản không có thời gian phản ứng, cuối cùng bị đánh trúng, bạo bay ra ngoài tỷ võ đài, rơi xuống đất.