Sợi Dây Trói Buộc Định Mệnh

Chương 17: Trở về



Sau trận "đại chiến'' , dường như ai cũng mệt , Huy Hoàng ôm chặt lấy cô , ôm chặt tới mức nghẹt thở. Anh chìm vào giấc ngủ say , chỉ có duy nhất cô thức.

Cô nghĩ cô vẫn còn đang yêu anh chỉ vì cô quá ám ảnh quá khứ , cô chưa thể chấp nhận rằng cô chỉ yêu anh quá khứ chứ không phải anh hiện tại , cô phân vân không biết có phải bản thân đang lẫn lộn không ? Cô nghĩ mãi , nghĩ mãi , cô muốn có thời gian suy nghĩ , suy nghĩ xem thực sự bản thân có cần anh không hay cô đang ảo mộng thứ đã qua, thực ra , không có anh , 14 năm qua cô sống vẫn tốt , chỉ là ở đâu đó trong tâm trí cô vẫn còn vương mãi hình bóng chàng thanh niên 15 tuổi dắt tay cô đi học mà thôi.

Cô định bật dậy, Huy Hoàng lập tức ghì mạnh cô xuống.

"Dậy làm gì?"

"Tôi tưởng anh ngủ rồi ?"

"Cô nghĩ như thế nào về đề nghị làm người phụ nữ của tôi?"

Hoàng Vy đột nhiên cứng họng , cô suy nghĩ một hồi , bèn ấp úng

"Tôi không phải kĩ nữ , không có anh tôi vẫn sống tốt"

"Cô chê tôi?"

"Không phải , cơ bản là tôi không muốn ,tôi muốn tự do không ràng buộc về mặt tình cảm , vậy thôi"

"Cô nên nhớ , kể cả cô không làm , tôi vẫn ép được cô ngủ với tôi"

"Ừm , tùy anh , tôi không làm"

Nói xong , Hoàng Vy đứng dậy , cầm quần áo trực tiếp chạy ra ngoài phòng , Huy Hoàng tính đuổi theo rồi lại thôi . Cô mặc nhanh quần áo đi ra ngoài , Cô suy nghĩ một hồi lâu , cô muốn xác định xem tình cảm bây giờ của mình đích thị là gì ? là như thế nào ? Cô về nhà thu dọn hành lí , cô muốn đi đến một nơi thật xa , thật xa thành phố .Cô muốn có thời gian suy nghĩ cho riêng mình, nếu không phải vì chăm lo cho gia đình thì thực tình , cô muốn trở thành một hướng dẫn viên du lịch , trở thành một người sáng tạo video về du lịch , được đi đây đi đó , được khám phá mọi nơi.

Cô gọi điện thông báo cho bố mẹ mình sẽ đi chơi 1 tháng cho khuây khỏa , bố mẹ cô ủng hộ , thật tình họ thấy con gái vất vả bao nhiêu năm , bây giờ cũng cần phải giải tỏa rồi.

Cô lên đường , bắt chuyến xe , đối với cô bây giờ , đi đâu cũng được , miễn là nơi vùng quê , có nhiều khung cảnh thiên nhiên , nhiều nơi để cô trải nghiệm.



..............

Lê Tuấn Phong thức dậy , thấy người phụ nữ ở bên cạnh thì giật mình

"Sao cô lại ở trên giường của tôi!??"

"Ây da , hình như Lê tiên sinh đã quên , hôm qua , ngài trúng thuốc , sau đó kéo tôi vào phòng , do sức lực của ngài quá lớn nên tôi không thể thoát được , đành nằm im chịu , hic , hic"

Sở Hà bày ra bộ mặt tủi thân vô cùng , hai dòng nước mắt cứ thế tuôn , làm như Lê Tuấn Phong cướp mất lần đầu của cô vậy.

Lê Tuấn Phong có chút áy náy , nhưng anh liền nói:

"Thưa cô Trần , tôi thật xin lỗi vì chuyện đêm qua , tôi sẽ đền bù thỏa đáng cho cô , cả hai chúng ta đều là những người lớn cả rồi , thực tình tôi không có tình cảm với cô , những việc tôi làm tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm về tinh thần lẫn sức khỏe , còn việc làm bạn trai hay yêu cô thì tôi xin được phép không đồng ý , mong cô Trần lượng thứ"

Sở Hà ngây người , thế là anh ta định chối bỏ cô sao , nhưng cô chẳng nhẽ lại hạ thấp danh dự .

"Được , tôi sẽ không làm phiền Lê tiên sinh , nhưnh tôi muốn sau hai chúng ta vẫn có thể làm bạn"

"Được"

Tuấn Phong nở nụ cười khổ sau đó lấy quần áo ra khỏi phòng.

Sở Hà lập tức thay đổi sắc mặt , từ vui vẻ thành gian xảo , cô bắt đầu tính kế người đàn ông này , cô sẽ không bao giờ để anh ta vụt mất.

.............

Đang đi 1 đoạn Hoàng Vy chợt nhớ đến bà ngoại, đã bao lâu cô chưa về với bà cơ chứ , đột nhiên thấy lòng đau nhói ,cô muốn gặp bà , cô nhớ bà lắm rồi.Cô muốn được trở về với bà.