Sống Sót Ở Tận Thế Drillcoat

Chương 44: Chapter 43



“Dây kẽm”

Phát Hoàng hét lên dùng kĩ năng về phía Tân, dây kẽm màu đen mọc ra từ bàn tay, đùi ngực của cậu ta liêu xiêu quất về Tân, dây kẽm rất độc, nó là kỹ năng từ một con zombie cậu được ông Cảnh trợ giúp mà giết được, tuy nó không mạnh về chiến đấu lắm, nhưng trước nay nó không bao giờ để một đối thủ cùng cấp độ thoát khỏi trói buộc của nó cả.

Cũng nhờ thế cậu rất được đoàn đội hoan nghênh đi cùng, chỉ cần có cậu xuất hiện trói buộc thì việc đánh giết còn lại dễ dàng nhiều rồi.

Nhưng Tân không phải là một đối thủ mà cậu có thể trói buộc dễ dàng được.

Số lần cậu cải tạo nhiều hơn người cùng lần thăng cấp với mình nhiều, hơn nữa cậu còn được điểm tốc độ vượt trội từ zombie Chân Sắt, lẽ đương nhiên khi dây kẽm ập tới, nó đã trói hụt trong không khí, cậu đã nhảy sang một hướng khác.

“Nếu mà còn làm vậy nữa, lần tới tao sẽ đập nát đầu mày đó thằng chó”

Tân giọng ồn ồn trong trong họng, khuôn mặt đậm đặc khó chịu nhìn vào Phát Hoàng, đánh nhiều quen tay, mỗi khi cậu muốn giết ai, cậu sẽ tự động nghĩ muốn đập nát đầu người đó, thật sự rằng cậu không hề dễ chịu với những người tấn công cậu bao giờ, nhất là tên trước mặt này.

Sương mù không biết ở đâu đã giăng lờ mờ dưới tán cây, tất cả mọi người tập trung nhìn Tân và Phát Hoàng gây hấn với nhau, cũng vì Phát Hoàng ra tay đột nhiên nên mọi người vẫn chưa phản ứng kịp.

“Cái gì?!”

Phát Hoàng nhìn có chút không kịp tốc độ của Tân, tên này có phải là thăng cấp lần ba không vậy, rõ ràng là trực giác cho thấy Tân chỉ là một người thăng cấp lần ba mà thôi.

Với tốc độ này chỉ có vài người thăng cấp lần bốn mới có khả năng sỡ hữu. Họ đều là những người giết zombie có điểm phần lớn là tốc độ.

Bị Tân nhìn chằm chằm, Phát Hoàng có chút chùn bước, cậu cũng nhận ra mình hơi bị kích động, nếu mà về trại mọi người biết mình tấn công Tân thì sẽ bị ông Cảnh cảnh cáo mất, đoàn trại luôn đề cao đoàn kết, và không cho thành viên đánh giết mâu thuẫn lẫn nhau.

Rõ ràng là người không chịu hợp tác ở đây chính là Tân, cậu ta dám phớt lờ đi và tự ăn điểm con zombie cho riêng mình, chết tiệt.

“Hai người mau dừng lại, người sai ở đây là Tân, Phát Hoàng không nên tấn công người trong đội lần nữa, sau khi trở về hai người đừng hòng mà thoát khỏi hình phạt”

La Sơn đứng chắn giữa hai người, ánh mắt cảnh cáo nhìn Phát Hoàng và Tân nói, xem ra dám xô xát trong lúc tuần tra dưới sự dẫn dắt của anh ta, khiến La Sơn rất tức giận, uy tín của một nhóm trưởng nhiều lúc sẽ tụt giảm không bằng những người thăng cấp lần bốn khác trong trại.

“Anh Sơn ơi, có vài người trong nhóm tự nhiên không còn thấy nữa”

Đang trong khi La Sơn đang sôi máu nghĩ cách trở về nói chuyện với ban cán bộ còn lại, có người trong nhóm miệng lí nhí nói với La Sơn.

La Sơn quay đầu xem một hồi, hình như ít hơn hồi nãy ba người thì phải, người đứng đằng kia anh ta còn mới thấy, còn vừa khen cậu ta có tài năng nữa, giờ vị trí của người đó không có ai cả.

“Tập hợp xếp thành hàng”

La Sơn vừa kiểm tra sỉ số, trong lòng không hiểu chuyện gì, có chút hoang mang, sau khi hỏi cặn kẽ những người còn đang ở đây thì cuối cũng đã chốt số lượng người đã mất tích.

Là bốn người, đều là thăng cấp lần hai.

Không khí đám người trở nên căng thẳng, chim rừng tu hú dập cánh lần lượt bay đi, tập trung nhìn dáo diếc xung quanh rừng cây, lá cây xanh mướt bị gió thổi sột soạt, Tân đứng trong hàng cũng không khác là bao, giờ cậu mới để ý thằng Kiệt hay đi phía sau cậu, là một trong số người đã biến mất.

Một thứ nhọn hoắc xé gió bay thật nhanh hướng vào đầu của La Sơn, anh ta ánh mắt lóe lên đem mã tấu cầm trong tay gạt cái thứ dài nhọn vừa bắn tới ra xa.

Mọi người dõi theo nhìn cái thứ vừa rớt trên đất thì ngạc nhiên, ngạc nhiên là bởi vì đó là một mũi tên màu đen, ở trên dính chất lỏng màu dơ dơ, phần đuôi mũi tên là lông một loại chim nào đó, sợi lông nhọn lưa thưa, nhìn giống trong các bộ phim cổ trang mà bọn họ hay coi.

/Đăng tại Vtruyện và truyenyy/

Mặc dù đã bắn ra một mũi tên nhưng từ nơi phát ra vẫn không có động tĩnh, “thứ” đang lăm le bọn họ vẫn cực kì ẩn nấp.

“Đi ra coi mấy thằng chó!!, mau chạy ra đây cho tao”

La Sơn thấy vẫn không ai hoặc một con zombie nào xuất hiện, anh ta hít thật sâu la lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía bụi rậm, tay cầm mã tấu đã chuẩn bị một đòn thật mạnh.

"Éc éc!!"

Tiếng của một loại động vật nào đó kêu lên từ trong bụi rậm, nghe không hẳn là một loài chim nào đó, tiếng kêu quái dị làm tất cả khó hiểu, nếu đã dám tấn công thì tại sao thứ trong bụi lại không dám ra chứ.

“Ở phía trên!”

Tân sau gáy nhột giật bắn lên, lập tức hô lên đưa cổ ngước lên bên trên trời, một cái háng làn da sần sùi mặc cái váy ngắn tới đùi hiện trong mắt Tân, nếu không phải Tân tinh thần đang căng cứng thì đã ngó đầu nhổ nước miếng lên bải cỏ.

Phần bên dưới của thứ gì đó mặc cái váy đan từ len sợi cũ nát, nó chuyển mình trên không cầm cái thứ màu đen dài trên tay, rơi xuống quất vào đầu một người cách Tân không xa.

Đồ vật trên tay đó giống cái chùy mini đập cái bốp vào đầu cậu ta, cú đánh dứt khoát bạo lực, máu đầu phun từ lỗ vết thương xịt ra.

Người đó la đau, vẫn đứng được, hình thể của thứ vừa rơi xuống hơi nhỏ con, cho nên lực đánh của nó cũng không uy hiếp lắm.

Vừa đáp xuống đất nhẹ nhõm lăn mấy vòng, nó chống tay kéo dài khoảng cách với đám người Tân.

Bây giờ mọi người mới tận mắt thấy nó là vật gì, một con vật chỉ giống một thằng nhóc sáu tuổi, đầu đội mũ len dày phủ xuống cổ, giống áo giáp đơn giản, thân mình để trần, đùi mặc váy, cái đầu bè bè hơi to so với thân hình gầy còm của nó.

Đặc biệt là ngoại trừ háng nách rốn bị thâm đen bẩn thỉu ra thì chỗ da toàn thân của nó là màu xanh lá cây, màu của lá rừng thông.

Hốc mắt nó lõm và đen, con mắt lộ ra thật nhỏ híp lại gian xảo, một loài sinh vật giống con người vô cùng xấu xí,

Cái mũi dài như phù thủy mọc đầy mụn trứng cá khẽ nhút nhích, nó tìm tòi ngửi ngửi mùi gì đó trong không khí.

Đối mặt, ánh mắt săm soi không chút sợ hãi đám người nhìn khắp một lượt, chạm phải vài thân hình nảy nở, nhất là nhìn về phía Nguyễn Hồng, ánh sáng khẽ híp càng chặt, nhìn giống sợi tơ, nó dồn dập thở gấp, hít hà hưng phấn, hướng lên trời rú lên.

Nhìn biểu hiện kì lạ của thứ kì dị này, mọi người nhìn nhau không biết làm gì, một người trước kia từng là otaku, đưa tay đẩy kính một cái nhìn vào nó có vài điều suy nghĩ, không hiểu sao cậu ta thấy nó hơi quen.

La Sơn thì trực tiếp hơn, không do dự sử dụng Trực giác ngay, phản xạ của một người chém giết lên thăng cấp lần bốn như anh luôn luôn phản xạ bật trực giác bất cứ đâu.

Nhìn một phen, anh ta sững người có chút không tin cái mình vừa thấy, dụi dụi mắt.

Lúc này, bỗng nhiên có một mùi khai ngái đâu đây, thanh niên lúc nãy bị nó gõ đầu, tay chân quờ quạng run bần bật không khống chế được ngã xuống đất.

--------

Thông báo: Vì tác dành thời gian vừa làm vừa học trở lại nên không thể ra nhiều đáp ứng như cầu độc giả thân yêu được, nhưng vẫn ra 1c/week dành cho những người còn theo dõi bộ truyện khi tác còn đang tình trạng eo hẹp về thời gian như thế này. Đăng tại Vtruyện và truyenyy