Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị [Dịch Full]

Chương 173: Bàn tay bị gãy vùi trong đám hoa hồng



Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 209 | Bàn tay bị gãy vùi trong đám hoa hồng đang nắm lại tay Bạch Liễu

Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω●)

Sau khi Đường Nhị Đả đặt súng xuống, dưới ánh mắt của Bạch Liễu, Lưu Giai Nghi bực bội thu lại thuốc độc, sau đó quay đầu nhìn Bạch Liễu: "Em đã gọi một nhóm lưu dân đến đây chuẩn bị đào NPC thần cấp."

"Em xác định địa điểm chưa?" Bạch Liễu liếc nhìn Lưu Giai Nghi.

"Không chắc 100% nhưng 80-90% thì có thể." Lưu Giai Nghi nói, "Em dựa theo thông tin của anh đánh dấu địa điểm ở cánh đồng hoa rồi, nhưng mà có chuyện rất quan trọng là ——"

Lưu Giai Nghi nhìn xung quanh và dang tay: "Anh định làm gì với đám công nhân nhà máy hoa hồng muốn ngăn cản hành động chúng ta đây?"

Trước đó Đường Nhị Đả và Bạch Liễu đánh nhau rầm rộ nên những công nhân chế biến đó không dám đến, bây giờ cuộc chiến đã dừng lại, nhìn thấy đám người Bạch Liễu phá hỏng tanh bành nhà máy, công nhân hái hoa và chế biến ở nhà máy bắt đầu vây quanh họ thành một vòng tròn với ánh mắt không có ý tốt, trên tay cầm các dụng cụ thép hoặc kìm hái hoa di chuyển đến nơi nhóm Bạch Liễu đang đứng.

Bạch Liễu nhìn xung quanh, càng ngày càng có nhiều công nhân chế biến thức dậy làm việc vây quanh họ, tạo thành một vòng tròn dày đặc.

Tề Nhất Phảng cảnh giác nâng chong chóng đo chiều gió lên, Lưu Giai Nghi lại lấy thuốc độc ra, bọn họ đã có kinh nghiệm hợp tác nhiều lần, hai người ngả người về phía sau như một phản xạ có điều kiện để kiểm tra tình hình xung quanh.

"Đám NPC công nhân này không mạnh lắm nên đối phó cũng không khó." Tề Nhất Phảng cười khổ, "Nhưng quá đông đi, hơn nữa nếu chiến đấu kịch liệt thì rất có thể sẽ bị biến thành quái vật, gây thù với một đám người nhiều như vậy ... nếu bị khóa định giá trị hận thù thì sẽ không tốt cho chúng ta."

Lưu Giai Nghi ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu: "Quan điểm của em cũng vậy, nhưng em muốn nhắc anh một câu, nếu muốn đào được thứ đó thì trước tiên phải xử lý nhân viên canh giữ ruộng hoa đã, nếu không thì ăn hành không ít đâu"

"Nhưng chúng ta ít người không có cách nào đối phó nhiều như vậy ..." Tề Nhất Phảng không nhịn được nói thêm một câu.

Bạch Liễu suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đường Nhị Đả đang im lặng, nghiêm túc hỏi: "Anh có thể giải quyết không?"

Đường Nhị Đả đột nhiên bị đơ ra, sửng sốt một chút cũng không có trả lời ngay, nhưng Bạch Liễu vẫn không dời mắt, bình tĩnh nhìn gã.

Dưới ánh mắt không hề nghi ngờ và dò xét của Bạch Liễu, có thể gọi là toàn tâm toàn ý, Đường Nhị Đả không nhịn được lâu, hơi ngượng ngùng dời tầm mắt, quay mặt đi, mở miệng ra vẻ muốn trả lời, nhưng cuối cùng lại không nói lời nào.