Ta Tu Tiên Hoàn Toàn Nhờ Bị Động

Chương 195: Cùng một chỗ



EDIT: zl_wing

⨳⨳⨳⨳⨳⨳

- Sát khí này giống như Lý gia chiếm cứ một cái đi!

- Lý gia chiếm cứ khoáng mạch linh thạch, Hình như có một chỗ đang hiện lên sát khí!

- Chỉ là người ngoài muốn đến đó sợ là không có khả năng!

Tuy rằng rất nhiều người đang ở trước mắt thèm thuồng cái cực phẩm linh khí này, nhưng không có ai đi lên phía trước.

Bởi vì trên cơ bản có thể sản xuất địa sát khí đều bị chiếm cứ.

Vô chủ về cơ bản không.

- Sát khí này trân quý như vậy sao?

Chu Phụng cẩn thận quan sát bốn phía.

Không nghĩ tới sát khí này hình như rất khó có được, Xem ra con đường tu hành của hắn vẫn tràn ngập gian khổ.

Vốn hắn cho rằng rất nhanh có thể đổi được tin tức về Địa Sát khí.

- A? Nhóm người đó...

- Có chuyện gì vậy?

Đột nhiên, một nhóm người hùng hổ bước vào từ bên ngoài.

Hơn nữa thoạt nhìn hình như là đi thẳng đến Chu Phụng mà đến.

- Ngươi chính là Chu Phụng?

Người cầm đầu là một tráng hán sắc mặt cương nghị, trên mặt mang theo vài vết thương.

Lúc này lên đã hỏi một câu, hỏi hắn có phải Chu Phụng không.

Khí thế hùng hổ kia, rõ ràng chính là tìm đến phiền toái.

- Là ta!

Chu Phụng bình tĩnh gật gật đầu.

- Rất tốt! Vậy ngươi biết chiến giáp và bảo thương này là đồ của ai?

Vương Tấn chỉ chỉ chiến giáp và bảo thương trên đài, khí thế trên người bộc phát.

Phối vương tấn động tác, người sau lưng cũng đồng loạt bộc phát ra khí thế dọa người.

Tử Phủ cảnh! Nhưng không có dị tượng!

Chu Phụng cảm thụ được cỗ khí thế này, phát hiện Vương Tấn trước mắt tuy rằng cũng là Tử Phủ cảnh, nhưng cho Chu Phụng cảm giác áp bách, hoàn toàn không bằng Triệu Bách Hổ.

Và không có dị tượng đằng sau Vương Tấn.

- Đương nhiên là của ta!

Chu Phụng nhạy cảm giác, cảm nhận được trong Thiên Tinh Đài có một cỗ khí tức huyền diệu đang lưu chuyển.

Động thủ ở chỗ Thiên Tinh Đài, quả thực chính là không cho phủ thành chủ mặt mũi.

Cho nên hắn đoán được Vương Tấn không dám thật sự động thủ.

Hơn nữa cho dù Vương Tấn thật sự dám động thủ, hắn cũng không sợ chút nào, đánh không lại nhiều nhất là chạy trốn.

Trốn không thoát thì chết!

Tâm tính Chu Phụng cũng không biết từ khi nào biến thành như vậy.

Nó giống như nhìn thấu hồng trần.

Có đôi khi rõ ràng hắn chỉ cần khéo léo một chút, không có nhiều phiền toái như vậy.

Nhưng hắn thì không, nhưng dựa theo suy nghĩ bên trong của hắn.

Hành vi như vậy trong mắt nhiều người, trên thực tế, không khác với cái chết.

- Của ngươi? Ngươi.... Cho ngươi nói lại một lần nữa!

Vương Tấn đè nén tức giận, trên người toát ra một tia lực lượng đặc thù.

Một tia lực lượng đặc thù này lại cùng hai kiện linh khí trước mắt này phát sinh cộng hưởng.

Hào quang chói mắt từ Ám Kim Toan Nghê chiến giáp và Chiến Hồn Thương lóe lên.

Là gia bảo của Vương gia, hai kiện cực phẩm linh khí này kỳ thật là có ấn ký thuộc về Vương gia.

Người bình thường căn bản không sử dụng được hai kiện linh khí này, cho dù cưỡng ép sử dụng, uy lực cũng sẽ giảm mạnh.

Thậm chí nếu ngươi không áp chế được hai kiện linh khí này, Hai kiện linh khí này sẽ trực tiếp bay trở lại Vương gia.

Chỉ là dưới sự khống chế của không có người, trấn áp hai kiện linh khí này đối với Chu Phụng mà nói chỉ là chỉ là chuyện giơ tay lên.

- Của ta!

Ngữ khí Chu Phụng vẫn bình tĩnh như cũ.

Nhân Hoàng lực trong cơ thể còn chưa thành hình hơi bộc phát, trực tiếp trấn áp hai kiện linh khí này.

Ánh sáng chói mắt vừa rồi trong nháy mắt tắt.

- Ngưu bức! Người này....

- Trực tiếp từ trong tay Vương gia cướp hai kiện linh khí không nói, hiện tại thế nhưng còn có thể mặt không chút thay đổi nói là của hắn!

- Ấn ký Vương gia hẳn là còn chưa xóa bỏ đi! Người này không phải là tán tu sao? Tại sao trông rất tự tin?

- .....

Nhìn thấy người của Chu Phụng và Vương gia cứng rắn, không ít người trực tiếp nhìn choáng váng.

Một tán tu vì sao lại có sức mạnh như vậy, đắc tội nhiều người như vậy?

Ở bên ngoài Chu Phụng xem như trực tiếp quét mặt Lý gia, Hiện tại Vương gia tới tìm phiền toái, cũng có chút mặt mũi cũng không cho.

Người này có phải đầu óc có chút vấn đề không?

- Hảo trộm! Vậy mà còn mặt không đổi sắc như thế! Nếu ngươi có can đảm, nói lại một lần nữa!

Vương Tấn cảm giác đã sắp áp chế không được lửa giận trong lòng.

Nếu như không phải trong đầu còn tồn tại một tia lý trí, hắn sợ là muốn trực tiếp động thủ ở chỗ này.

Một tu sĩ Linh Đài cảnh! Hơn nữa còn là một tán tu!

Thật sự cho rằng hiện tại ở Thiên Tinh Đài cũng không dám động thủ với hắn sao?

Vương Tấn đã quyết định rồi, chỉ cần Chu Phụng dám nói lại lần nữa, hắn liền trực tiếp động thủ.

Cho dù như vậy sẽ bị phủ thành chủ trách phạt, hắn cũng phải để Chu Phụng trả giá đắt.

- .....

Chu Phụng nhìn thoáng qua Vương Tấn, cũng không nói gì.

Nhưng ánh mắt kia đã nói lên hết thảy, ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Tấn thật giống như là đối đãi với một người thiểu năng vậy.

Hắn đã nói hai lần rồi, người này sao vẫn luôn hỏi?

Hắn không có thời gian để lãng phí thời gian với Vương Tấn ở đây, chơi trò chơi một câu hỏi và một câu trả lời.

Chu Phụng bây giờ chỉ muốn biết nơi đó có sát khí.

Hoặc là theo dõi Nhân Hoàng Kinh.

Cứ như vậy, Vương Tấn giờ phút này là một bộ dáng tức giận ngút trời, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chu Phụng.

Những người Vương gia khác sau lưng, cũng gắt gao nhìn chằm chằm Chu Phụng.

Còn Chu Phụng thì là một bộ dáng chết lặng, căn bản không có ý để ý tới Vương Tấn.

Cảnh tượng trong nháy mắt đã dừng lại.

Chu Phụng một chút phản ứng cũng không có, điều này dẫn đến Vương Tấn bên này hiện tại không biết dám làm sao bây giờ.

Trực tiếp động thủ? Động thủ ở chỗ Thiên Tinh Đài, vẫn cần rất dũng khí.

Huống chi hiện tại tình cảnh Vương gia cũng không phải quá tốt.

Nếu đắc tội phủ thành chủ, cuộc sống nhất định sẽ càng thêm khổ sở.

Nhưng nếu không làm gì cả, Vương Tấn trực tiếp trở thành một trò đùa.

- Làm sao lại thành như vậy!

Lúc trước khi Vương Tấn xông vào chất vấn Chu Phụng, hoàn toàn không nghĩ tới sự tình lại biến thành như vậy.

Biểu hiện của Chu Phụng hoàn toàn khác với người bình thường.

Bây giờ kéo dài như vậy càng lâu, đoàn người Vương Tấn lại càng là trò đùa.

- Địa sát khí sao? Ta dường như biết!

Ngay tại hiện trường không khí không thể hoàn thành, cuối cùng là có người phá vỡ bế tắc này.

Thanh âm thanh thúy dễ nghe này, là thanh âm của Lý Dung Nhi!

Chỉ thấy Lý Dung Nhi bước liên tục di chuyển, chậm rãi đi vào đại sảnh.

Bên cạnh còn có vài nữ tử còn lại, những nữ tử này mỗi người đều tướng mạo tuyệt hảo, khí chất phi phàm.

Đứng chung một chỗ với Lý Dung Nhi, có chút cảm giác trăm hoa tranh diễm.

Chu Phụng có thể cảm nhận được rõ ràng, mấy nữ tử bên cạnh Lý Dung Nhi, vừa vào cửa liền đem tầm mắt nhìn chăm chú đến trên người hắn.

Nó cảm thấy như thể ta đang nhìn vào hắn.

Chỉ là những chi tiết này trực tiếp bị Chu Phụng xem nhẹ, hiện tại trong đầu hắn đều là địa sát khí.

- Ồ? Không biết có thể nói chuyện chi tiết?

- Tất nhiên!

Lý Dung Nhi dường như có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Chu Phụng lại chủ động mời mình.

Chỉ là điều này cũng chứng minh cách nói của dì cả, quả nhiên tính cách Chu Phụng chính là như vậy, chỉ có chuyện hắn cảm thấy hứng thú, mới có thể khiến hắn chú ý.

Lý Dung Nhi âm thầm cổ vũ cho mình.

Để duy trì trạng thái này bây giờ, không thể nản lòng.

Đối với loại tình huống này, Thiên Tinh Đài ở đây có không ít phòng riêng nhỏ, thuận tiện cho hai bên tiến hành một số cuộc trò chuyện riêng tư.

- Chờ đã! Ta không đồng ý!

Triệu Bách Hổ vẫn đi theo phía sau Lý Dung Nhi thấy Chu Phụng và Lý Dung Nhi ở cùng trong một phòng, trong nháy mắt nóng nảy.