Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 264: Một người sinh bệnh, một người thì ghen



Sau một hồi lựa chọn, Diệp Lăng Nguyệt rất nhanh chóng lựa ra hơn mười loại dược thảo quý hiếm nhất. Lần lượt là nghìn niên chu quả, nghìn niên linh chi thảo cùng vài loại độc thảo quý. Diệp Lăng Nguyệt chui vào trong linh thảo. Nàng vừa dùng Càn Đỉnh rất nhanh hút lấy linh lực bên trong của những linh thảo quả này. Mặt khác, nàng chỉ huy Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha cùng hỗ trợ làm việc, thu thập hạt giống linh thảo trưởng thành.

Một người hai thú phân công nhau làm. Một mảnh này đại khái hai ba mẫu ruộng dược thảo lớn nhỏ, rất nhanh chóng được thu gọn chỉ trong một lần. Hơn mười loại hạt giống linh thảo linh dược quý hiếm được thu thập cùng một chỗ. Có những hạt giống quý giá này, đợi đến lúc nàng tìm được Không Diệu Tinh rời Thái Ất Bí Cảnh là có thể lại trồng được những thứ này rồi.

Mãi cho đến khi Càn Đỉnh không thể hút dược hiệu của linh thảo nữa Diệp Lăng Nguyệt mới dừng tay.

“Những thứ này có thể ăn hay sao?”

Bạc Tình ngồi xổm cạnh Diệp Lăng Nguyệt, dòm nàng thu thập những hạt giống càng phát hiện ra rằng Diệp Lăng Nguyệt rất thú vị. Bản thân Bạc Tình không cần những linh thảo linh dược này, thế nhưng thân là Hồng thập tam của phương sĩ lẽ ra rất cần mới đúng.

Nhưng đối phương không học giống người ta cách điên cuồng đào dược thảo, ngược lại thì thỉnh thoảng lại sờ ngắt một ít hạt giống, hành động rất cổ quái. Bạc Tình nào biết đâu rằng, ngay lúc mất thời gian vừa rồi Diệp Lăng Nguyệt đã thành công hút hết dược hiệu của mười mấy loại dược thảo quý hiếm nhất.

Mảnh dược thảo này, nhìn qua so với trước đây không có gì khác biệt, nhưng trên thực tế sớm đã thay đổi hơn xưa rất nhiều. Bản lĩnh lấy hàng giả đổi hàng thật, Diệp Lăng Nguyệt trước lúc cướp đoạt viên xích dương của quỷ đế Vu Trọng, cũng đã được nếm thử.

“Không ăn được nhưng có thể đổi bằng số tiền lớn.” Diệp Lăng Nguyệt trong chốc lát nghĩ ra tình huống sau khi người của thế lực khác chạy tới, mắt liền cười híp lại như ánh trăng non.

“Ngươi hãy lui về phía sau đi, không thể nhằm vào người khác cười như vậy được.” Bạc Tình thấy vậy ngơ ngác, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Nguyệt, không đầu không đuôi hỏi một câu.

Bạc Tình đã từng gặp qua nụ cười này, dối trá, nịnh hót, diêm dúa, lòe loẹt, ngượng ngùng... Tất cả những nụ cười này gộp lại với nhau so với nụ cười trên mặt Diệp Lăng Nguyệt mới vừa rồi đều không là gì cả.

“Sao vậy?” Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, không rõ ý câu nói của Bạc Tình.

“Sẽ hại người bị bệnh.” Bạc Tình lẩm bẩm một câu. Nàng vừa mới có cảm giác bản thân mình nhịp tim rối loạn, thân thể lập tức nóng bừng, giống như khi còn bé mắc bệnh vậy.

Bạc Tình khẳng định mình nhất định là bị bệnh rồi. Nàng có chút ngượng ngùng muốn tránh mặt cố gắng không nhìn khuôn mặt Diệp Lăng Nguyệt. Thế nhưng, lòng nàng lại rất mâu thuẫn, muốn được ngắm nhìn thêm một lúc.

Ốm?

Diệp Lăng Nguyệt vừa mới chuẩn bị đưa tay sờ trán thăm dò Bạc Tình một chút. Tay bỗng nhiên ở giữa không trung. Có vật gì đó lạnh toát đang nhìn nàng chằm chằm. Ngay phía trước, xuất hiện một đôi chân, Diệp Lăng Nguyệt ý thức được có người từ trong cấm chế đi ra. Chỉ là không biết nhóm người thứ hai đi ra ngoài là ai?

Ngẩng đầu lên, đối diện chính là một cặp mắt màu đồng. Diệp Lăng Nguyệt rất bất ngờ nhìn thấy. Nhóm thứ hai từ trong cấm bích mây mù đi ra không phải Hạ lão đại, cũng không phải Hồng thái tử hay người của Khai Cương Vương phủ, mà là mấy đệ tử của Ngự Hỏa Tông.

Hỏa Diễm Lão Ẩu không ở trong số đó, đi tới là một đệ tử của Ngự Hỏa Tông. Diệp Lăng Nguyệt còn nhớ, người này có lẽ là đệ thứ sáu của Hỏa Diễm Lão Ẩu. Người này dung mạo dáng dấp không hẳn là anh tuấn, nhưng cũng không xấu xí. Hắn thuộc về trường hợp đứng ở trong đám đông cũng sẽ không nhận được bất kỳ sự chú ý nào.

Diệp Lăng Nguyệt không khỏi nhìn tên đệ tử Ngự Hỏa Tông kia vài lần, vừa hay người đó cũng đang thăm dò nàng. Lúc tầm mắt của hai người chạm nhau, Diệp Lăng Nguyệt ngạc nhiên. Đệ tử Ngự Hỏa Tông bình thường không có gì lạ kia lại có đôi mắt thâm thúy. Màu mắt như kính trong suốt thượng hạng, lưu quang uyển chuyển, lại khiến người ta sản sinh một loại cảm giác xuất chúng hơn người.

Tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng con mắt của người này quả thật là xuất sắc. Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác quái dị. Giống như nàng đã từng gặp nam tử này của Ngự Hỏa Tông ở đâu đó.

Trí nhớ Diệp Lăng Nguyệt rất tốt, chỉ cần người mà nàng đã gặp qua nhất định là có vài phần ấn tượng. Thế nhưng, trước mắt tên đệ tử Ngự Hỏa Tông này, nàng lại có cảm giác mâu thuẫn vừa quen thuộc vừa xa lạ. Hơn nữa, tên đệ tử Ngự Hỏa này đang dùng ánh mắt có thể giết người trừng mắt nhìn tay Diệp Lăng Nguyệt và Bạc Tình.

“Ái chà, tiểu huynh đệ, ngươi trừng mắt như thế nhìn ta làm cái gì, chẳng lẽ ngươi có ý với ta sao.” Bạc Tình vừa nhìn thấy người Ngự Hỏa Tông, đột nhiên liền trở nên hưng phấn. Theo tính cách của nàng, một ngày không trêu trọc người khác thì toàn thân khó chịu.

Chỉ thấy lông mày nàng như sợi tơ, toàn thân thể giống như nước, không có xương mảnh mai, dựa vào cơ thể của tên đệ tử Ngự Hỏa Tông. Nào biết đối phương bất ngờ kêu lên một tiếng đau đớn, lách người sang một bên trực tiếp né tránh. Bạc Tình không đề phòng, ngã gục dưới đất.

“Được lắm, ngươi bắt nạt người, ta phải nói cho Hỏa Diễm Lão Ẩu.” Trong miệng Bạc Tình còn chứa mấy cây cỏ dại, trên đỉnh đầu trong nháy mắt trời đất trở nên u ám, trong đôi mắt trong veo ầng ậng nước mắt là một dáng vẻ oan ức.

“Câm miệng.” Lục sư đệ Ngự Hỏa Tông, ném ánh mắt dao găm qua.

Bạc Tình lập tức im lặng. Thật đáng sợ, nam nhân này từ giọng nói đến thần thái tại sao giống với lão đà đang bế quan.

“Lục sư đệ, những dược thảo này?” Vài đệ tử Ngự Hỏa Tông còn sót lại đi tới.

Rất hiển nhiên, bọn họ thấy những linh thảo linh dược này cũng rất là ngạc nhiên. Chỉ là, bọn họ không bắt đầu thu thập mà giống như là đang chờ mệnh lệnh, đi đến cạnh vị Lục sư đệ kia.

Môi mỏng ngậm chặt, trong lòng lão đại khó chịu, lúc này chính là tâm tình của Vu Trọng được bộc lộ ra. Vu Trọng ngụy trang thành Lục sư đệ của Ngự Hỏa Tông. Hắn hận không thể cầm xích, trực tiếp đem Diệp Lăng Nguyệt, người phụ nữ không an phận này trói bên cạnh mình, tránh cho nàng lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Hơn nữa nàng trêu chọc đều là những người nàng không nên trêu chọc.

Trời biết, lúc Vu Trọng mang theo mấy tên thủ hạ đi ra khỏi đám mây mù, việc đầu tiên nhìn thấy chính là tình cảnh Diệp Lăng Nguyệt và Bạc Tình nói chuyện thân mật với nhau. Mới quen biết vài ngày, hai người lấy đâu ra nhiều lời muốn nói như vậy. Tâm tình Vu Trọng vô cùng tồi tệ, thậm chí quên đi việc mình bây giờ đang là bộ mặt của đệ tử Ngự Hỏa Tông.

Sự xuất hiện của Diệp Lăng Nguyệt khiến cho những kế hoạch của Vu Trọng vốn đã sớm được tính toán chu đáo đều bị làm loạn hết lên. Trong Thái Ất Bí Cảnh có một bảo vật mà Vu Trọng không thể không có được. Hắn đã bố trí tỉ mỉ nhiều năm. Thậm chí, hắn không màng thời tiết giá rét để Phượng Tân “phát bệnh” sớm.

Vốn dĩ tất cả điều này đều là thiên y vô phùng, nhưng tại sao tiểu nha đầu hành người khác cũng ở đây.

“Không cần để ý.” Vu Trọng không lạnh không nhạt trả lời một câu.

Câu trả lời này khiến Diệp Lăng Nguyệt càng thêm ngạc nhiên. Cái tên Lục sư đệ này của Ngự Hỏa Tông, không biết là đầu óc không dùng được hay không nhận ra những dược thảo này. Không cần để ý nơi này đều là dược thảo thượng hạng, hắn lại nói không cần để ý.

Vu Trọng để ý đến Diệp Lăng Nguyệt có vẻ ngạc nhiên, răng liền ngứa ngáy. Hắn hiểu rõ nhất tính khí Diệp Lăng Nguyệt. Nữ nhân này một con chim bay qua cũng phải nhổ lông.

Lần trước, chính là một cây ngũ phẩm xích dương tham, nàng đều đỏ mắt thỏ để giành lại. Lần này, đối mặt vài mẫu đất linh thảo linh dược, nàng lại thờ ơ không quan tâm. Trong này nhất định có điều mờ ám.