Thanh

Chương 49: 49




Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Đã rạng sáng năm giờ.
Thời Anh ở trong phòng không ngủ được, ngồi ở mép giường nhìn về phía ngọn núi, trái tim đập nhanh, lo lắng khôn nguôi.
Trì phu nhân ở bên ngoài gõ cửa.
“Thời Anh, mẹ vào được không?” Trì phu nhân thử hỏi, giọng rất nhỏ, có lẽ sợ Thời Anh ngủ rồi, mình sẽ đánh thức cô.
Thời Anh lên tiếng, đứng dậy mở cửa cho bà.
Cơ sở vật chất ở khách sạn nhỏ này tương đối cũ kỹ, vừa mở cửa ra, gió lạnh từ hành lang thổi vào, lạnh buốt cả người.
Thời Anh run lên theo bản năng, tay nổi da gà.

Cô miễn cưỡng trưng ra một nụ cười, mời Trì phu nhân tiến vào.
“Có chỗ nào không thoải mái không?” Trì phu nhân hỏi, thở dài: “Hôm nay quá lạnh.”
Trong phòng không đỡ hơn bên ngoài là bao, còn không có máy sưởi, ngồi yên một lát liền thấy tay chân lạnh lẽo.
Trì phu nhân nắm tay Thời Anh.
Tay hai người đều không quá ấm, đầu ngón tay mang theo sự lạnh lẽo, thậm chí là mất tri giác.
“Vẫn nên nằm trong chăn đi.” Trì phu nhân ấn Thời Anh ngồi xuống mép giường, kéo chăn, che tay và đùi cô lại.
Con gái không thể bị nhiễm lạnh, huống gì giờ Thời Anh đang mang thai, mọi chuyện càng phải cẩn thận.

Nếu biết được tin tức này từ hai ngày trước, chắc chắn Trì phu nhân sẽ vô cùng vui vẻ.

Bà sắp được ôm cháu, sao có thể không vui?
Bà cũng mừng thay Trì Dĩ Khâm, anh có con, cuộc sống sẽ dần trở nên tốt hơn, sẽ bằng lòng bước ra ngoài, cùng họ giao lưu, có nhiều liên hệ hơn với thế giới này.
“Bên ngoài trời sắp sáng rồi.” Trì phu nhân nhìn bên ngoài, trời tờ mờ sáng, tính thời gian, đã bảy tám tiếng đồng hồ trôi qua.
Vẫn không có bất cứ tin tức gì.
May là tuyết rơi một lát thì ngừng, không rơi suốt đêm, nếu không đường trong núi vừa tối vừa trơn không dễ đi, càng nguy hiểm hơn.
Trì phu nhân nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Thời Anh, cũng đoán được cả đêm cô không ngủ.

Hai người đều giống nhau, không ai ngủ được.
“Lỡ Trì Dĩ Hàng đang đi chơi, không ở trên núi thì sao?”
Chỉ qua một đêm, trông Trì phu nhân tiều tụy hơn không ít, không có tinh thần, ngay cả nói chuyện cũng không có sức lực.
Thời Anh lên tiếng an ủi bà.
Trì phu nhân cúi đầu nghĩ gì đó, khóe miệng có nụ cười chua xót, nhất thời không nói gì.
Hồi lâu sau, bà ngẩng đầu nhìn Thời Anh.
“Nhất định con cũng cảm thấy, người làm mẹ này rất thất bại phải không?” Trì phu nhân đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Thời Anh nghe thế thì sửng sốt, không nói gì.
Trì phu nhân cười chua xót, nói tiếp: “Thật ra mấy ngày nay, mẹ tự mình ngẫm lại, rất nhiều chỗ, thật sự không công bằng với Dĩ Khâm.”
Cứ cảm thấy mình làm đã đủ tốt, nhưng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, không quay đầu nhìn lại những việc mình đã làm, vĩnh viễn sẽ không biết đúng sai.
“Lần đầu tiên làm mẹ, không có kinh nghiệm, cho nên lần làm mẹ tiếp theo, mới hy vọng bù đắp.”
Chỉ là loại bù đắp này, nhìn ở một phương diện khác, lại tổn thương người khác.
Trong mắt bà, Trì Dĩ Khâm luôn ưu tú nhất, giỏi giang nhất.

Nhiều năm qua, bà đặt anh trong lòng, dù khoảng cách giữa hai người rất xa, anh vĩnh viễn là bảo bối của mẹ.
Đây là điều mà từ đầu đến cuối bà đều kiên định.
“Con cũng sắp làm mẹ lần đầu.” Thời Anh nhìn Trì phu nhân tự trách, không nhịn được mà mở miệng, nói: “Chắc chắn sẽ không làm tốt bằng phu nhân, còn phải xin phu nhân chỉ bảo nhiều hơn.”
Thời Anh biết, ai cũng có nỗi khổ của riêng mình.
Cô biết, thật ra Trì Dĩ Khâm cũng hiểu, lần trước anh ở phòng mình, thấy mấy tờ giấy nhớ, im lặng rất lâu.
Hốc mắt anh hồng hồng, phiếm chút nước mắt, Thời Anh chú ý được, chỉ là cô không có nói ra.
Trên mấy tờ giấy nhớ kia cũng không có gì, đều là Trì phu nhân để lại, nói đồ ăn ở phòng bếp, nói hôm nay anh ra ngoài nhớ mặc nhiều quần áo, đều là một ít lời quan tâm.
Rất đơn giản, tựa như mỗi một người mẹ bình thường làm những chuyện nhỏ nhặt.
Nhưng chính những việc nhỏ như vậy, qua năm tháng lâu dài, đến khi nhớ tới, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên gợn sóng khác thường, gợi đến nhiều chuyện cũ.
Trì phu nhân miễn cưỡng mỉm cười, không nói chuyện.

Một lát sau, bà nhìn Thời Anh, mở miệng nói: “Sự ấm áp của con có thể sưởi ấm rất nhiều người.”
Bà chỉ nói như vậy, rồi không nói gì nữa.

Nhưng ý của bà, một người mang trong mình sự ấm áp, luôn hướng về phía trước, mặc kệ làm kém thế nào, nhất định cũng tốt hơn người khác.
Trì phu nhân nhìn chiếc đèn bên đường mòn ngoài cửa sổ, một mình chiếu sáng trong đêm lạnh.
Trong lòng bà cầu nguyện, nếu có thể để hai đứa con bình an trở về, vậy bà bằng lòng giảm thọ mười năm.
...
Nửa tiếng nữa trôi qua.
Bên ngoài vang lên âm thanh ồn ào, Thời Anh vốn đang cùng Trì phu nhân nói chuyện, đột nhiên nghe thấy, lập tức bật dậy.
“Hình như về rồi.” Thời Anh cẩn thận nghe ngóng, nghe ra giọng Trì Văn Thao, giọng ông luôn to lớn vang dội.
Vì thế cô xuống giường, đi giày, không rảnh lo nhiều, trực tiếp chạy ra bên ngoài.
Tuy Trì phu nhân cũng sốt ruột, nhưng phải đi phía sau Thời Anh, nếu có gì thì đỡ cô, không để cô sẩy chân té ngã.
Bên ngoài đội cứu viện đã quay về, Trì Văn Thao ở đứng trước đội ngũ, quần áo nhếch nhác, mặt mũi âm trầm đáng sợ.
“Dĩ Khâm.” Thời Anh đứng ở cửa, ánh mắt quét một vòng, không phát hiện Trì Dĩ Khâm đâu, vì thế cô gọi tên anh theo bản năng.
Không thấy ai đáp lại, cô tiến lên vài bước rồi kêu: “Trì Dĩ Hàng.” Cũng không có người đáp.
Trì Văn Thao nhìn Thời Anh, chỉ bên trái, ý bảo Trì Dĩ Khâm ở bên kia.
Sau đó ông đi tới, nhìn Trì phu nhân, nhất thời trầm mặc.

Một hồi lâu sau, ông hơi hé miệng, lại không nói được gì.
Nhìn dáng vẻ này của ông, dù không nói rõ ràng, cũng có thể biết, không tìm được Trì Dĩ Hàng.
Thời Anh hiểu.
Trái tim cô thắt lại, đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu.

Sau khi ổn định, cô đi về phía bên trái theo Trì Văn Thao chỉ.
Liếc mắt một cái là thấy Trì Dĩ Khâm ngồi trên một ghế gỗ nhỏ, phía trước chính là hồ nước, trong tay anh cầm thứ gì đó, để vào nước rửa.
Nửa bên mặt chìm trong bóng tối, mịt mờ không rõ.
Xương ngón tay anh gồ lên, đồ vật nắm trong tay, sức lực càng lúc càng lớn.
Suốt một buổi tối, gần như đã tìm tất cả chỗ có thể tìm, vẫn không tìm được người, thậm chí một chút manh mối cũng không có.

Vốn còn một khả năng, không chừng Trì Dĩ Hàng không lên núi.

Nhưng lúc họ xuống núi, gặp được một hộ dân, vào hỏi thì chủ nhà nói chiều hôm qua thấy một thiếu niên lên núi.
Ông cụ kia cũng không biết miêu tả sao, chỉ nói thiếu niên đó trông giống Trì Dĩ Khâm.
Đây gần như là một kích áp đảo cuối cùng, khiến người ta tuyệt vọng.
Trì Dĩ Hàng thật sự lên núi.
Thời Anh đứng nhìn từ xa, không dám tiến lên trước.

Không biết an ủi anh làm sao, bởi vì không tìm thấy Trì Dĩ Hàng, chính cô cũng rất khó chịu.
Một ngày một đêm, trời lạnh như vậy, Trì Dĩ Hàng một mình ở trên núi, hơn nữa nhiều người đi tìm, vẫn không thấy cậu.
Rất khó nói không phát sinh chuyện gì.
Có rất nhiều khả năng, mỗi một khả năng đều khiến người ta không cách nào thừa nhận.
Cô cứ đứng vậy khoảng mười phút.
Trì Dĩ Khâm đột nhiên đứng dậy, cầm đèn pin bên cạnh, đi nhanh ra ngoài.
Thời Anh đuổi theo, sốt ruột gọi: “Anh đi đâu đấy?”
Trì Dĩ Khâm thấy có bóng người hiện lên, dừng chân, quay đầu nhìn Thời Anh.
Thời Anh tiếp tục tiến lên trước, hỏi lại một câu.

“Anh muốn đi đâu?”
“Lên núi.” Trì Dĩ Khâm mở miệng trả lời, không có ý định giấu diếm.

Ngữ điệu anh, nghe thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng cẩn thận thì có thể nghe ra chút nôn nóng trong đó.
“Anh đi thêm một chuyến, chắc có thể tìm được nó.” Vừa rồi anh ngồi ở đó, cứ cảm thấy còn mấy chỗ anh chưa tìm, càng nghĩ càng thấy không đúng, vì thế muốn đi xem lại.
“Muốn đi cũng không thể đi một mình.” Thời Anh phản đối, ngăn anh lại, nói: “Chờ trời sáng, chúng ta đi cùng nhau.”
Cô nói xong, con ngươi Trì Dĩ Khâm co lại, ngẩng đầu nhìn cô trong giây lát.

Thời Anh bị dọa nhảy dựng.
Anh túm chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong mái hiên, vừa vào đến nơi thì lập tức buông tay.

Chỉ mất hai giây, Thời Anh cảm nhận được trên tay anh rét lạnh, hoàn toàn không có độ ấm, giống như một khối băng.
Thời Anh khựng lại, lập tức kéo tay anh, còn chưa đụng tới, Trì Dĩ Khâm đã rụt về.

“Em đừng đụng vào anh.” Trì Dĩ Khâm thu tay, nói: “Sẽ làm em lạnh.”
Thời Anh đau lòng nhìn anh, có lời muốn nói, nhưng cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Anh tìm cả đêm, quần áo ướt nhẹp, gương mặt mệt mỏi tiều tụy, ngay cả giọng nói cũng khàn đi.
Hơn nữa, chắc chắn anh sẽ tự trách.

Bởi vì tai không nghe thấy, muốn tìm người lại càng khó khăn, chính anh nghĩ, có phải bởi vì anh không nghe thấy mà bỏ lỡ cái gì không.
Chỉ là Thời Anh không muốn thấy Trì Dĩ Khâm như vậy.
“Con không sao.” Thời Anh bỗng nhiên nghe thấy giọng Trì Dĩ Hàng, lập tức sững sờ, quay đầu xem.
Họ đang ở trong góc, quay đầu đập vào mắt là tường, Thời Anh lại ngừng thở, cẩn thận nghe một lát.
Có vẻ đúng là Trì Dĩ Hàng đang nói chuyện.
“Hình như em nghe thấy giọng Dĩ Hàng.” Thời Anh nói chuyện, âm cuối hơi run lên, nói xong còn ngơ ngác nhìn Trì Dĩ Khâm, chính mình cũng khó có thể tin.
“Lại đây.” Trì Dĩ Khâm muốn kéo tay Thời Anh, nhưng lại thu tay về, anh vẫy tay, ý bảo Thời Anh đi theo anh.
Hai người quẹo qua, thấy được cửa khách sạn, Trì phu nhân ôm chặt Trì Dĩ Hàng, không nhịn được rơi nước mắt.
Ngược lại Trì Dĩ Hàng không biết làm sao, không hiểu vì sao lại gặp bố mẹ ở chỗ này, hơn nữa còn đem nhiều người theo như vậy.
Cậu đang ngây ra, đột nhiên lại thấy Trì Dĩ Khâm xuất hiện trước cửa.

Đôi mắt Trì Dĩ Hàng sáng lên, vẫy tay với anh, gọi: “Anh.”
Trì Dĩ Khâm đi tới.

Anh đánh giá Trì Dĩ Hàng một lượt, ánh mắt lạnh băng, còn hơn cả nhiệt độ trên núi.
Ánh mắt hai người giao nhau, Trì Dĩ Hàng kinh ngạc, muốn trốn tránh theo bản năng, vì chột dạ mà mặt mũi trắng bệch.
Trì Dĩ Hàng trông không có gì khác thường, chỉ có giày bị tuyết làm ướt, tinh thần rất tốt, thần thái sáng láng.
Trì Dĩ Khâm tiến lên trước hai bước, ánh mắt vẫn nhìn cậu không rời, một hồi lâu sau, anh vòng qua Trì Dĩ Hàng, trực tiếp bước đi.
Mới vừa đi được hai bước, Trì Dĩ Hàng túm tay anh lại, gọi thêm một tiếng: “Anh, em sai rồi, lần sau chắc chắn sẽ báo cho mọi người một tiếng.” Trì Dĩ Hàng vội vã thừa nhận sai lầm, thái độ thành khẩn, nhìn như sắp khóc.
Cậu rất rõ ràng trạng thái tức giận của Trì Dĩ Khâm, nhìn cái dạng này, chứng tỏ đã tức giận đến cực điểm.
Trì Dĩ Khâm lạnh lùng quét mắt nhìn cậu một cái, có điều anh cũng không hất tay Trì Dĩ Hàng ra, một lát sau, mở miệng nói: “Lúc trước tôi nghĩ không sai, cậu vừa sinh ra, tôi nên bóp chết cậu.”
Câu này khó nghe, nhưng nghe lại không phải chán ghét, mà là một loại cảm giác hận rèn sắt không thành thép, do tâm tình lo lắng căng thẳng tạo thành.
Trì Dĩ Hàng hiểu được, đột nhiên bật cười, đưa tay ôm lấy Trì Dĩ Khâm.
“Anh, anh là tốt nhất!”.